Lệ Ngàn Năm

Chương 9: Thịt xiên




Đêm ấy, là lễ tốt nghiệp của Sở Nguyên.

Sinh viên trong khoa đều phải chuẩn bị một bộ trang phục tự thiết kế, triển lãm chúng trên sàn diễn. Sở Nguyên muốn tôi đi xem, nghĩ buổi tối tôi có một mình cũng không có việc gì, liền đồng ý.

Tối đó khi trình diễn chưa bắt đầu, quanh sân khấu trường học đã bị chen chúc chật như nêm cối. Đây đại khái là tiết mục đặc sắc hàng năm của khoa Phục trang, lễ tốt nghiệp luôn có thể thu hút rất nhiều giáo sư và học sinh đến tham quan học tập.

Tôi nhìn thấy Sở Nguyên ở cánh gà sân khấu, liền tới chào hỏi. Cậu ăn mặc thật đặc biệt, Âu phục thiết kế rất độc đáo, quần tây bó sát, giày da đen nhọn mũi, đầu đội chiếc mũ viền trắng đen.

“Thế nào?”, cậu sang sảng cười.

“Cũng là tự thiết kế sao?”

Cậu lấy thuốc lá trong túi quần ra, châm lên một điếu, “Tất nhiên rồi.”

Tôi là người ngoài nghề, xem không biết thiết kế phục trang như thế nào mới là tốt, nhưng chỉ đơn giản nhìn qua thì thấy đúng là có chỗ tinh diệu riêng. Tôi hỏi cậu ta, “Người mẫu của cậu đâu?”

Sở Nguyên ngậm thuốc cười tà, “Bí mật.” Cậu kéo tôi, nhìn quanh dưới đài, “Hey, tôi kiếm cho anh một chỗ nhé.”

Nói xong liền xếp cho tôi một vị trí gần ngay phía trước, là chỗ ngồi được phân cho tổ phục vụ của bọn họ. Thấy tôi ngồi không yên, cậu trấn an, “Không có việc gì đâu, anh cứ ngồi đi, ở đây toàn người một nhà cả. Nếu có ai hỏi, anh cứ nói tên của tôi ra là được rồi.”

Nói xong, cậu liền quay về chuẩn bị phía sau sân khấu.

Tôi nhìn lễ đường ánh đèn mờ ảo, người người qua lại không ngừng, có chút không quen quang cảnh ồn ào như vậy.

Từ nhỏ tôi thích yên tĩnh, không ưa can dự vào náo nhiệt của người khác. Không hiểu sao khi biết Sở Nguyên, cuộc sống tựa hồ bị cậu cải biến mạnh mẽ.

Không lâu sau, đèn trong sảnh đường đã tắt hết, chỉ còn hai ngọn đèn sân khấu quét lên trên đài, tiếng hoan hô vang trời bên dưới nói cho tôi biết, buổi trình diễn sắp bắt đầu.

Trong bóng tối, Sở Nguyên trở lại chỗ tôi.

“Thế nào? Tác phẩm lớn của cậu bao giờ thì trình diễn?”

Cậu nghếch chân, “Ở lâu phía sau, thôi, cũng tính là áp chót.” Trên miệng còn thoảng một chút mùi khói thuốc chưa tan hết.

Tôi không lên tiếng, im lặng nhìn những người mẫu nữ xinh đẹp đi lại trên đài. Những trang phục hoa lệ trên người họ, đều xuất phát từ tay những sinh viên tốt nghiệp trong khóa này, trong lòng thật sự rất kính nể. Không hiểu được xảo diệu trong đó, người ngoài nghề xem diễn chỉ cảm thấy thật là đẹp.

Lại một lúc lâu sau, nghe thấy người bên cạnh thấp giọng nói, “Sắp đến tôi.”

Tôi kiên nhẫn chờ, muốn tận mắt thấy thiết kế tâm đắc nhất của Sở Nguyên, đến tột cùng là hình dáng ra sao.

Không bao lâu, ánh đèn trên đài chữ T vụt sáng, một thân ảnh cao gầy lọt vào tầm mắt.

Người mẫu với mái tóc ngắn vuốt gel gọn gàng, trên người là thiết kế đắc ý của Sở Nguyên ___ áo sơ mi vải sợi điểm những lỗ tròn nhỏ mới mẻ độc đáo, nhìn xa còn tưởng trên chiếc áo trắng có in hình chấm tròn, chất vải là nửa trong suốt, cổ áo có chút cách tân khác lạ, vạt áo hơi trễ. Không chỉ thấu suốt về mặt thị giác, chất liệu vải còn giúp trang phục thêm phần phóng khoáng. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác Âu phục xám bạc, tay áo cuốn tới cánh tay. Phía dưới là quần Tây màu bạc phối hợp với giày da mũi tròn nhạt màu.

__________ Cậu ta cư nhiên dùng chất liệu như vậy làm nam trang! Dưới đài một mảnh thổn thức.

Tôi nhìn người mẫu vẫn đang đi tới trên đài kia, có chút giật mình.

Một bộ trang phục màu nhạt này, mặc trên mình người mẫu nam ấy, quá mức tương xứng với thân hình và khí chất.

Chờ người đi tới đỉnh đài chữ T, tôi mới thấy rõ bộ dáng của cậu. Ánh mắt sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, tổng thể mà nói__gợi cảm vô cùng. Tôi nhất thời bị khí tràng đó làm cho choáng ngợp, chỉ thấy Sở Nguyên ngồi một bên, đưa tay nâng cằm, có chút đắc ý thưởng thức màn diễn trên đài.

Có một màn kinh diễm này, trang phục sau đó dường như đều mất đi sắc thái vốn có. Về sau cũng có thiết kế cho nam, song nếu so sánh với Sở Nguyên, mức độ chênh lệch quả thực như là lòng sông với mặt biển, vô cùng rõ ràng.

Khi gần kết thúc, Sở Nguyên lại đứng dậy đi tới hậu trường, chuẩn bị nắm tay người mẫu đi qua sân khấu vào phút cuối.

Lúc tôi thấy Sở Nguyên cùng người mẫu nam kia bước ra lễ đài, nghe được chính là một tràng pháo tay rầm rộ. Âu phục trên người cậu thiết kế hoàn mỹ, cùng với trang phục của người mẫu càng tôn nhau lên, phù hợp một cách kì lạ. Trong chớp mắt đó tôi chợt cảm thấy, hai người trước mắt này thật là xứng đôi.

Sở Nguyên cười cười đứng trên đài, tháo mũ xuống kiểu thân sĩ mà xoay người xuống dưới chào hỏi.

—————————-

“Giới thiệu một chút, đây là bạn của em Đỗ Nhạc Khanh, và đây là bạn trai tôi, Diệp Diệu Sinh”

Sau buổi diễn, Sở Nguyên nhất định phải mời tôi đi ăn cơm. Trong bữa ăn cậu giới thiệu với tôi người mẫu nam trên đài vừa nãy. Tôi hơi giật mình, thầm nghĩ thì ra đây chính là Diệp Diệu Sinh.

Tôi mỉm cười bắt tay cậu, “Xin chào, tôi vẫn thường nghe Sở Nguyên nhắc tới cậu.”

“Tôi cũng vậy”

Tôi nói chuyện với cậu ta vài câu, trao đổi số điện thoại, không hơn.

Tôi cúi đầu để ý thấy đôi tay cậu dài nhỏ rất đẹp, móng tay cắt tỉa gọn gàng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, rất phong cách.

Bữa cơm này, kỳ thật tôi ăn cũng không tự tại.

Từ trước tới nay tôi vẫn không có thói quen qua lại với danh môn công tử gì đó. Cũng hiểu được cuộc sống khác biệt quá lớn, không có chuyện gì có thể nói với nhau. Những công tử nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng đó, một đường quá sức bằng phẳng, nhân tình ấm lạnh của nhân gian, gian khổ chua sót của cuộc đời đều thấy quá ít. Mà dựa vào trải nghiệm qua hai mươi mấy năm của tôi, không lẽ muốn tôi thuật lại cảnh tượng khi xưa ở cô nhi viện hay sao? Cậu ta hiển nhiên là cũng không thể hiểu được.

Tôi chuyên chú ăn cơm, đôi khi cũng thấy cậu ta gắp đồ ăn cho Sở Nguyên.

Đó là lần đầu gặp mặt của tôi và Diệu Sinh.

Ấn tượng sâu sắc nhất chính là ánh mắt sắc bén của cậu, tràn ngập ngạo khí mà cũng đủ dịu dàng.

Khi đó tôi vẫn chưa biết, bọn họ quen nhau tám năm đã cãi nhau rất gay gắt, cứ hai ba ngày lại ồn ào một trận.

Cho đến một ngày, tôi ở nhà một mình, lại nhận được điện thoại của Diệu Sinh.

Tôi im lặng bắt máy, nghe được đầu bên kia là những âm thanh ầm ĩ. Hình như cậu ta uống rượu, ăn nói hàm hồ. Tôi nhẫn nại nghe hồi lâu, chỉ rõ được có một câu.

Cậu nói, “Anh biết anh sai rồi, thật sự…Sở Nguyên chúng ta quay lại từ đầu có được không, bệnh cũ của anh lại tái phát, rất khó chịu a, em tới gặp anh được chứ?”

Chỉ dựa vào câu này thôi cũng đã hiểu được đại khái vấn đề rồi.

“Diệp Diệu Sinh, này? Diệp Diệu Sinh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, Tôi cố gắng câu thông với cái người đầu óc đang không tỉnh táo kia, “Tôi là Đỗ Nhạc Khanh, cậu đang ở đâu thế?”

Đầu dây bên kia nức nở nuốt nghẹn, nói không ra lời.

Tôi chờ thêm một lát, lại nói, ” Tôi gác máy trước, giúp cậu gọi Sở Nguyên.”

Gọi cho Sở Nguyên, hỏi cậu ta nguyên nhân sự việc, cậu chỉ lạnh lùng đáp, “Đã chia tay rồi, tôi sẽ không tới đâu.”

“Cậu ta nói bệnh cũ phát tác, rất khó chịu. Tôi lại không rõ tình trạng của cậu ta…”

Sở Nguyên im lặng nửa ngày, mới nói một câu, ” Tôi biết rồi.”, liền treo máy.

Tôi biết Sở Nguyên sẽ tới thôi, cậu ấy vẫn luyến tiếc Diệp Diệu Sinh. Tôi đoán bọn họ chỉ là náo loạn nên mới không được tự nhiên, chờ hai bên hết giận rồi tự nhiên sẽ nối lại tình xưa, nhưng vẫn cứ không yên tâm chuyện này.

Sau đó tôi vẫn không liên lạc được với Sở Nguyên. Tôi biết cậu và Diệp Diệu Sinh giận dỗi nhau, bây giờ đang nổi chút tính tình trẻ con, nhưng vẫn là có chút bất an.

Nhìn thấy Sở biên ở Tòa soạn, trong lòng tôi cũng rất hốt hoảng, chỉ e ông hỏi chuyện của Sở Nguyên. Nếu vậy, tôi thật sự không biết nên nói, hay là không nên nói mới tốt. Vì chút việc này, làm việc cũng không yên.

Lại qua một ngày, tôi sốt ruột không chịu được liền gọi điện thoại cho Diệp Diệu Sinh. Cậu ta chỉ nói mấy ngày nay bận việc công ty, không liên hệ với Sở Nguyên, còn thấp giọng nói với tôi, Sở Nguyên vẫn cố chấp muốn chia tay, nhờ tôi khuyên nhủ giúp. Tôi đáp ứng cậu ta xong, gác máy.

Ước chừng mấy ngày trôi qua, Sở Nguyên rốt cuộc cũng gọi cho tôi, hẹn tôi buổi tối ra ngoài. Biết cậu ấy nhẫn mấy hôm như vậy, muốn tìm người tâm sự, tôi vội vàng đồng ý.

Khi tôi đến quán Bar, Sở Nguyên đã ở đó rồi. Cả một đêm, Sở Nguyên bắt tôi bồi cậu uống rượu.

Tôi lo lắng, ” Đây là chuyện gì? Sao cậu kiên quyết phải…”

Bọn họ đã quen biết tám năm, nếu như không phải là chuyện thật lớn, sao có thể nói buông là buông dễ dàng như vậy được?

Sở Nguyên mở hộp thuốc lấy ra một điếu, bật lửa châm lên, yên lặng hút. Cậu không mở miệng, tôi cũng không tiện hỏi thêm nữa, cứ thế ngồi bên cạnh cậu.

Uống xong, cậu đau lòng, mặt mũi tèm lem nước mắt, khóc mệt liền dựa vào vai tôi. Tôi nghe cậu khe khẽ thì thầm, “Tim anh ấy không tốt, cà phê với rượu không thể uống nhiều, anh ấy biết rõ….còn uống thành như vậy…”, Thời điểm cậu nói đại khái là một đêm Diệp Diệu Sinh gọi nhầm cho tôi kia.

“… Tôi nói chúng tôi con mẹ nó sao lại thành như vậy chứ…”

Tôi vỗ vỗ cậu dỗ dành, Sở Nguyên vẫn cứ tựa vai tôi mà khóc.

Đây là tôi lần đầu tiên thấy Sở Nguyên khóc, lại còn khóc giống như một đứa trẻ như vậy, lòng tôi cũng thực rung động.

Chính Sở Nguyên là người không muốn buông Diệp Diệu Sinh, rồi lại nhất quyết phải chia tay.

Lúc đó tôi vẫn nhìn không ra, chỉ cảm thấy chuyện tình cảm của người khác, người ngoài nhìn vào chỉ như xem hoa trong sương mà thôi. Không ngờ rằng bản thân cư nhiên không đơn giản chỉ là một khách xem hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.