Lệ Ngàn Năm

Chương 4: Đi lấy giấy




Editor: White Silk-Hazye

Tô Khanh Lạc mất thật lớn sức lực mới đánh thức được Cẩn Nhi, Cẩn Nhi mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, có chút không rõ tình hình lúc này, lúc nãy giống như mình bị cái gì đó đập vào một cái, chuyện sau đó cũng không còn nhớ rõ. Chẳng lẽ là người xấu sao? Vậy tiểu thư đâu rồi? Tiểu thư làm sao rồi, có xảy ra chuyện gì hay không? Cẩn Nhi hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Khanh Lạc đang mỉm cười mà nhìn mình.

"Tiểu thư! Người sao rồi? Lúc nãy có phải có chuyện gì xảy ra hay không?? Cẩn Nhi khẩn trương kéo tay áo của Tô Khanh Lạc, nhìn Tô Khanh Lạc một lần từ trên xuống dưới từ trước ra sau, lỡ mà tiểu thư xảy ra chuyện gì thì mình thật sự đúng là đáng chết!

Tô Khanh Lạc giả bộ đau lòng nói: "Cẩn Nhi, ngươi cũng không biết đâu, lúc nãy đúng là có người xấu rất hung ác đó!? Nói xong còn làm ra bộ dạng giống như hơi sợ. Nhìn thấy sắc mặt của Cẩn Nhi trắng bệch, lúc này Tô Khanh Lạc mới cười: "Được rồi, người xấu đó chỉ là tiểu mao tặc (tên cướp), cũng không có đáng sợ như vậy, đã bị quan binh bắt đi rồi."

Cẩn Nhi hết lần này đến lần khác đòi Tô Khanh Lạc xác nhận thật sự không có xảy ra việc gì, lúc này mới yên tâm.

Hai người trở về phủ, thì gặp phải Tô Khê Nguyệt đang từ Hàm Viện trở về.

Tô Khê Nguyệt nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, vẻ mặt bực mình, nhất định là hôm nay lúc gặp Vô Song công tử lo lắng mình thua kém nàng nên mới tức giận như vậy. Nhớ đến nam tử mặc y phục đỏ như lửa ngày đó, Tô Khanh Lạc mỉm cười, Tô Khê Nguyệt muốn tiếp cận Mặc Vô Song, cũng không có dễ dàng như vậy đâu!

Ở lần gặp mặt với Mặc Vô Song lần đó vốn là cây đinh trong lòng của Tô Khê Nguyệt, tâm tình đã không tốt, nhìn thầy ý cười ở khóe mắt của Tô Khanh Lạc, càng tức giận hơn, cảm thấy là Tô Khanh Lạc đang cười nhạo mình. Cúi đầu chú ý tới hoa tai của Tô Khanh Lạc, hoa tai đó vốn dĩ rất đẹp, lại nhìn chất liệu của nó hình như là làm bằng ngọc màu xanh, Tô Khê Nguyệt nhìn thấy liền đỏ mặt tía tai.

"A, muội muội hoa tai lam ngọc này thật là đẹp nha, sao bình thường tỷ không thấy muội đeo vậy." Tô Khê Nguyệt nén cơn tức xuống, cố gắng bày ra dáng vẻ dịu dàg.

Nàng đã sớm để ý tới ánh mắt tham lam của Tô Khê Nguyệt khi nhìn hoa tai lam ngọc của mình, Tô Khanh Lạc không biến sắc, lại cười dịu dàng: "Hoa tai này cũng mới hôm nay muội mới đeo thơi, tỷ tỷ chưa từng thấy qua cũng là chuyện bình thường."

"Tỷ thấy hoa tai nhìn rất đẹp, muội muội có thể cho tỷ mượn ngắm hai ngày hay không?" Tô Khê Nguyệt mặt dày mở miệng nói, nói là ngắm, chính là tự mình dùng luôn, làm sao có thể trả lại cho Tô Khanh Lạc.

Mắt phượng âm trầm, Tô Khanh Lạc khinh thường cười một tiếng, lại kiếm cớ này. Trước kia Tô Khê Nguyệt cũng lấy đủ loại lý do để mượn đi không ít đồ tốt ở chỗ của Tô Khanh Lạc, chỉ là nàng ta mượn nhưng không hề trả lại, trước kia Tô Khanh Lạc nghĩ hai người đều là tỷ muội ruột, cho một ít cũng không sao, nên không tính toán gì với nàng ta thôi. Nhưng bây giờ, Tô Khê Nguyệt lại muốn lấy cớ cũ để vơ vét đồ tốt, sợ là không thể như ý muốn rồi.

"Tỷ tỷ chắc không biết, hoa tai này là do người khác tặng cho Lạc Nhi, vô cùng có ý nghĩa, hơn nữa Lạc Nhi đã đồng ý với người ta là sẽ cất giữ thật tốt, hôm nay sợ là không thể đưa cho tỷ tỷ cầm đi ngắm rồi." Trong mắt của Tô Khanh Lạc hàm chứa một chút áy náy, nét mặt lộ vẻ khó xử: "Muội muội còn có một hoa tai tâm kết bằng Phỉ Thúy, nếu như tỷ tỷ không chê, muội muội cho tỷ tỷ một ít để ngắm được không." Tô Khanh Lạc nói rất chân thành, Cẩn Nhi ở bên cạnh cười trộm, hoa tai tâm kết bằng Phỉ thúy này chính là đồ mà trong ngày thường tiểu thư dùng để thưởng cho bọn hạ nhân, ngay cả nàng còn cảm thấy ghét, vậy mà tiểu thư lại đưa cho Đại tiểu thư để ngắm.

Tô Khê Nguyệt dĩ nhiên là biết công dụng của cái hoa tai tâm kết bằng Phỉ Thúy này, lúc này đã bị Tô Khanh Lạc chọc tức đến mức không nói nên lời, nghẹn  một lúc lâu, mở miệng liền nói ào ào: "Muội vậy mà lại lấy đồ để tặng cho hạ nhân đến sỉ nhục tỷ, chúng ta, chúng ta đi!" Váy dài bằng gấm hoa bay phất phơ, xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy bóng lưng của Tô Khê Nguyệt rời khỏi, Cẩn Nhi đắc ý nói: "Tiểu thư thật sự quá lợi hại, lại có thể làm Đại tiểu thư tức thành như vậy, xem nàng ta còn dám vơ vét chỗ tốt của người hay không!"

Tô Khanh Lạc chỉ cười chứ không nói gì, màn kịch thật sự, vẫn chưa có bắt đầu đâu.

Trong Tùng Thủy Viện.

Tô Khê Nguyệt lôi kéo cánh tay của Tô lão phu nhân, nũng nịu nói: "Tổ mẫu, người phải làm chủ cho Nguyệt Nhi đó."

Tô lão phu nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất của Tô Khê Nguyệt, đau lòng xoa tay của Tô Khê Nguyệt: "Tôn nữ ngoan, nói cho tổ mẫu xem, là ai ăn hiếp con, tổ mẫu nhất định phải sẽ giúp con trừng phạt người đó."

Tô Khê Nguyệt lau nước mắt, tỏ vẻ khó xử nói: "Là, là Nhị muội."

Đúng là tiểu tiện chủng mà (=_= nghe câu này thật sự muốn đập cho bả một phát quá ), trong ngày thường nhìn thấy nó dịu dàng nhu nhược, vậy mà giờ lại ăn hiếp Nguyệt Nhi thành như vậy. Lúc này Tô lão phu nhân đã quên là Tô Khanh Lạc cũng là tôn nữ của mình, chỉ nghĩ tới đích tôn nữ này của mình không thể làm bà yêu thích được, vậy mà còn ăn hiếp tôn nữ mà mình thương yêu nhất, thật sự là vô cùng đáng hận!

"Thu Vân, đi mời Nhị tiểu thư đến đây cho ta." Vẻ mặt của Tô lão phu nhân vô cùng tức giận, lặng lẽ lui ra ngoài.

"Tiểu thư, Thu Vân ở bên cạnh lão phu nhân đến đây." Thúy Vu đi vào thông báo.

"Để cho nàng ấy đi vào." Tô Khanh Lạc cúi đầu, thản nhiên đáp.

"Nô tỳ xin thỉnh an Nhị tiểu thư." Thu Vân ngẩng đầu lên, ngoài miệng thì nói là thỉnh an, nhưng vẻ mặt khi nói không có chút tôn trọng nào.

Tô Khanh Lạc vẫn n thản nhiên như trước, khóe miệng khẽ cười, trên mặt không có một chút xíu không thoải mái nào, chỉ là trong ý cười đó lại không có một chút độ ấm nào: "Tổ mẫu có chuyện gì sao?"

Thu Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tô Khanh Lạc vẫn như trước, đúng như dự đoán Nhị tiểu thư vô dụng này sẽ không thể làm gì mình được, vẻ mặt lại càng kiêu ngạo: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là lâu rồi lão phu nhân không nhìn thấy Nhị tiểu thư, muốn mời Nhị tiểu thư đến Tùng Thủy Viện nói chuyện phiếm thôi."

Tô Khê Nguyệt quả nhiên là đi đến Tùng Thủy Viện, Tô Khanh Lạc ngước mắt lên liếc mắt nhìn chằm chằm Thu Vân, Thu Vân này, biết rõ lão phu nhân kêu mình qua đó sẽ không có chuyện tốt gì, lại chỉ nói là lão phu nhân nhớ mong mình, lòng dạ như vậy thật sự đủ sâu nha.

Nhìn thấy ánh mắt mà Tô Khanh Lạc nhìn mình, Thu Vân rùng mình một cái, ánh mắt của Nhị tiểu thư thật đúng là đáng sợ.

"Vậy sao, Cẩn Nhi đi theo ta đến Tùng Thủy Viện một chuyến đi." Tô Khanh Lạc đứng dậy, Cẩn Nhi chỉnh lại y phục cho Tô Khanh Lạc một chút, ba người liền đi Tùng Thủy Viện.

Trong Tùng Thủy Viện, vẻ mặt của Tô lão phu nhân đang ngồi trên ghế vô cùng tức giận nhìn về phía Tô Khanh Lạc đang đứng.

"Lạc Nhi xin thỉnh an tổ mẫu." Tô Khanh Lạc hơi cúi người hành lễ nói.

"Đồ vô liêm sỉ." Không chờ Tô Khanh Lạc đứng dậy, Tô lão phu nhân đột nhiên đập lên bàn một cái, lớn giọng quát.

Trong mắt của Tô Khanh Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt chuyển thành ủy khuất: "Tổ mẫu, không biết Lạc Nhi đã phạm sai lầm gì, làm cho tổ mẫu tức giận như thế."

Tô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có thể phạm sai lầm gì chứ, ai dám nói ngươi làm sai? Nguyệt Nhi là tỷ tỷ của ngươi, bây giờ cũng bị ngươi ăn hiếp thành ra như vậy, có phải đến ngày nào đó ngươi cũng muốn khi dễ trên đầu của ta hay không?"

"Lạc Nhi, Lạc Nhi không dám." Tô Khanh Lạc ủy khuất nói, dáng vẻ yếu đuối.

"Ta nghe nói, hôm nay tỷ tỷ của ngươi chỉ là muốn mượn ngươi một cái hoa tai để ngắm, ngươi không cho mượn cũng thôi đi, vậy mà lại đưa cho tỷ tỷ của ngươi cái hoa tai tâm kết làm bằng phỉ thúy mà ngươi hay tặng cho hạ nhân, sao có thể khi dễ thứ tỷ như vậy, đó là phong phạm mà một đích nữ nên có sao? Nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải bị người ta cười rụng răng hay sao, bôi nhọ thanh danh của phủ Thị Lang chúng ta!" Tô lão phu nhân nói đến cái này lại càng tức giận, hai mắt giống như muốn nổi lửa.

"Tổ mẫu có điều không biết." Tô Khanh Lạc nâng mép váy, quỳ trên mặt đất: "Tỷ tỷ vốn là muốn mượn hoa tai lam ngọc của Lạc Nhi để ngắm, chỉ là, hoa tai lam ngọc đó vốn là của Nam Cung tiểu thư của Bá phủ (*) tặng cho Lạc Nhi, ngụ ý là muốn kết giao với nhau. Nếu như Lạc Nhi vừa nhận được hoa tai này xong thì lại đưa cho người khác dùng, sợ là Nam Cung tiểu thư mà biết sẽ không vui."

(*) bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước - công hầu bá tử nam - thời phong kiến)

Tô lão phu nhân nghe nói hoa tai đó chính là do Nam Cung tiểu thư của Bá Phủ tặng cho Tô Khanh Lạc, liền nhíu mày, Nam Cung Bá phủ là Bá phủ đúng đầu, mặc dù không tôn quý bằng Phủ Quốc Công, nhưng cũng không phải là chỗ mà Tô phủ có thể với tới. Tô Khanh Lạc kết giao với Nam Cung tiểu thư, đối với Tô phủ chính là chuyện tốt, chỉ tiếc là, Tô lão phu nhân nhìn thoáng qua Tô Khê Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh mình, nếu như người kết giao với Nam Cung tiểu thư là Tô Khê Nguyệt thì tốt rồi.

Cũng không thể cứ nói về hoa tai lam ngọc này, Tô lão phu nhân đành phải chuyển chủ đề đi: "Vậy nên ngươi lại đi sỉ nhục tỷ tỷ của ngươi như vậy sao? Ta không tin ngươi chỉ có những đồ để khen thưởng hạ nhân như vậy, chứ không phải là cố ý ăn hiếp thứ tỷ không thành sao?

"Lạc Nhi không dám ăn hiếp tỷ tỷ. Trước kia đồ mà Lạc Nhi đã đưa cho tỷ tỷ cũng không ít, cũng không có để ý nhiều. Chỉ là, đồ trang sức còn sót lại của Lạc Nhi cũng không còn nhiều, những đồ còn sót lại cũng đều là di vật và đồ cưới mà mẫu thân của Lạc Nhi để lại thôi. Còn cái khác chính là hoa tai tâm kết bằng phỉ thúy đó thôi, Lạc Nhi, Lạc Nhi cũng không phải là muốn sỉ nhục tỷ tỷ mà." Tô Khanh Lạc khóc như mưa, hạ nhân trong sảnh đều là đồng tình, thân là đích nữ, vậy mà lại phải ra sức lấy lòng thứ tỷ, tiền của mất cũng không dám nói, còn bị mắng chửi.

Khuôn mặt của Tô lão phu nhân cũng có chút khó coi, mấy năm nay hai mẫu nữ Nhị di nương bọn họ từ chỗ của Tô Khanh Lạc vơ vét được không ít đồ tốt bà vẫn biết điều này, thường thường Nhị di nương cũng sẽ đưa cho nàng một ít, nàng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Chỉ là không biết hai mẫu nữ bọn họ lại có thể vơ vét nhiều đồ tốt đến như vậy, nhưng chỉ đưa cho mình có một chút như thế, nghĩ vậy, lúc nhìn thấy Tô khê Nguyệt cũng có chút không vui.

Bà thân là chủ mẫu của Tô Phủ, lại tùy ý để đích tôn nữ bị thứ tỷ ức hiếp thành ra như vậy, Tô lão phu nhân cũng không muốn mình bị nói là người thiên vị, lúc này đành phải làm ra bộ dáng thương yêu luyến tiếc: "Xem ra, là ta hiểu lầm Lạc Nhi, Lạc Nhi cũng đừng giận tổ mẫu nha. Thu Thủy, làm sao lại để cho Nhị tiểu thư quỳ gối ở đây như vậy, còn không mau đỡ Nhị tiểu thư đứng lên."

Lúc Tô Khanh Lạc được Thu Thủy đỡ đứng dậy, biết điều nói: "Lạc Nhi không trách tổ mẫu, tổ mẫu làm vậy cũng là vì tốt cho Tô phủ."

Tô lão phu nhân hài lòng nở nụ cười, Tô Khanh Lạc này trái lại rất biết điều, biết giúp mình giải vây, nhìn lại cũng không còn đáng ghét như trước. Phân phó Thu Vân cầm một cái vòng tay thưởng cho Tô Khanh Lạc, rồi để cho Tô Khanh Lạc và Tô Khê Nguyệt rời đi.

Tô Khê Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn Tô Khanh Lạc một cái, hôm nay không lấy được hoa tai lam ngọc kia không nói gì, còn làm cho tổ mẫu có ác cảm với mình, Tô Khanh Lạc thật đúng là dẻo miệng.

Tô Khanh Lạc cười nhẹ, cũng không thèm để ý đến hận ý trong mắt của Tô Khê Nguyệt nói: "Thời gian cũng không còn sớm, muội muội đi về trước." Nói xong cũng không chờ Tô Khê Nguyệt trả lời liền xoay người trở về Vi Lạc Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.