Lệ Ngàn Năm

Chương 11: Dao động




Nói như vậy là cậu ấy chưa bao giờ bị người ta từ chối qua, muốn có thứ gì đó đều dễ như trở bàn tay, chưa từng thấy một thứ bản thân muốn đến thế nào cũng không chiếm được, cảm thấy không cam lòng, nên mới nhất quyết phải chinh phục. Chờ thời gian lâu dài, không có cảm giác mới mẻ nữa, cậu sẽ tự biết khó mà lui, như vậy tôi cũng không sợ mình mê muội hãm sâu. Tôi khi đó luôn nghĩ như vậy.

Nhưng Diệp Diệu Sinh lại không bỏ qua như thế.

Tôi nói với cậu rất nhiều lần, để cậu đừng có đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu, cậu lại vẫn cứ hàng ngày đứng dưới lầu của Nghê Sắt chờ tôi tan tầm. Tôi vừa không muốn gặp cậu, vừa sợ để Sở Hưng Hoa nhìn thấy, trong lòng lại không nỡ, vì thế mấy lần đuổi cậu đi. Dù là như vậy, chiếc Porsche đen kia mỗi ngày vẫn cứ nhìn thấy.

Sau lại có một lần, tôi thậm chí đã bực mình quá mà động thủ đánh người. Thấy khóe miệng cậu rách da, tôi bỗng nhớ Sở Nguyên từng nói cá tính cậu cứng cỏi, không chịu thiệt bao giờ. Tôi nghĩ vậy cũng rất tốt, đơn giản hai người lao vào đánh nhau một trận, thâm mặt bầm mũi về sau khỏi phải gặp lại nữa. Không hề ngờ tới cậu lau đi khóe miệng chảy máu, im lặng suy nghĩ nửa ngày, chỉ nói, “Hôm khác tôi lại tới tìm cậu.” rồi xoay người bước đi.

Cậu lại tìm tôi vào một đêm đầu đông. Khi đó tôi đang mang một gói lớn đồ đạc đi từ trong của hàng tiện lợi ra.

“Cậu tới đây làm cái gì?”

Đêm mùa đông rất lạnh rất lạnh, lời nói từ miệng thoát ra đều hóa thành sương trắng bay lên, cậu lại đơn bạc khoác có hai cái áo, một cái măng tô cổ rộng, bên trong là áo lông dê mỏng cổ chữ V. Cậu đưa cho tôi một cái túi to, nói, “Hôm trước tôi nhìn thấy cái khăn quàng này trong hiệu, cảm thấy nó thực thích hợp với cậu. Thời tiết lại lạnh…”

Không đợi cậu nói xong, tôi đã trực tiếp từ chối, “Tôi không cần”

Cậu có chút tự giễu cười cười, giống như đã sớm liệu được đáp án của tôi, nhưng vẫn kiên trì, “Tôi biết cậu bình thường sợ lạnh, lại không mang khăn…Nhạc Khanh, cậu nhận lấy đi.” Thấy tôi không nói gì, cậu lấy chiếc khăn trong túi ra, quàng lên cho tôi thật kín thật kỹ, cười bảo, “Ừ, rất hợp. Ấm không?”

Trên cổ được chiếc khăn quàng lông dê màu xám bao trọn, trong lòng cũng giống như bị cái gì đó gắt gao cuốn lấy.

“Diệp Diệu Sinh…”

Cậu nghe thấy tôi nói, lại giống như sợ hãi nghe tiếp đáp án mà ngắt lời, “Nhạc Khanh, lần đầu tôi gặp cậu chính là ở đây.”

Nghe xong câu đó, tôi sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được thì ra cậu đang nói là một lần kia.

Khi ấy, Sở Nguyên cũng chờ ở cửa tiệm này, mang tiền nhét vào tay tôi. Sau đó lên xe của Diệp Diệu Sinh.

Nhớ tới Sở Nguyên, nhớ tới những lời cậu nói với tôi hôm ấy, tôi không khỏi rung động, tiếp đó, thản nhiên gỡ chiếc khăn trên cổ xuống, để vào tay cậu ta, “Diệp Diệu Sinh, những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, cậu cũng nên hiểu rõ đi. Không hẹn gặp lại.”

Đối mặt với cái quay người kiên quyết của tôi, cậu hình như có chút kinh ngạc.

Chỉ chốc lát, tôi liền nghe được tiếng cậu từ đằng sau vang tới, “Đỗ Nhạc Khanh! Tôi chính là thích cậu, không có vì mục đích gì khác, tại sao cậu cứ cố tình không tin tưởng tôi?!”, hét lớn đến lạc giọng.

Tôi cố gắng bước đi không quay đầu, trên chân lại giống như treo sức nặng ngàn cân, trong lòng chao đảo.

“Đỗ Nhạc Khanh! !”, cậu lại dùng hết khí lực mà gọi tôi thêm lần nữa, cư nhiên mang theo cả tiếng khóc.

Khi tôi đứng lại giữa đường, quay đầu nhìn cậu, cậu đã ngồi gục xuống, ôm lấy đầu mình. Bàn tay nắm chặt chiếc khăn trắng bệch, cả người dùng sức đến run rẩy. Những người qua đường cảm thấy kì quái, đều nhìn cậu. Cậu lại không để ý ánh mắt của họ, cứ chỉ ngồi như vậy.

Tôi trở lại đến trước mặt cậu, “Diệp Diệu Sinh, cậu đứng lên.”

Cậu không đáp lời tôi, chỉ thấp giọng thương tâm, “Đỗ Nhạc Khanh…… tôi yêu cậu…tôi chỉ là yêu cậu….Tôi…”

Tôi nói không nên lời, đành phải cúi người xuống. Đưa tay muốn kéo cậu lên, vô ý chạm phải đôi tay cậu, lạnh ngắt. Tôi lấy chiếc khăn mới tinh từ trong tay cậu, một vòng lại một vòng cuốn lên đôi tay ấy, tựa như vừa rồi cậu quàng nó lên cho tôi.

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, giống như còn thấy không thể tin nổi, trong ánh mắt mang theo mừng vui không cách nào che giấu cùng với sợ hãi không thể đối diện. Tôi ở trong màn đêm mùa đông nhàn nhạt cười, cậu thấy, vội vội vàng vàng ôm chặt lấy tôi. Cái gì cũng không nói, chỉ ôm thôi, lo sợ tôi sẽ hối hận mà lại lần nữa quay đầu đi mất.

Cậu nói, “Nhạc Khanh, cậu đừng rời khỏi tôi.”

Tôi vùi đầu vào hõm vai cậu, khăn quàng lông dê ấm áp ấm áp.

Chúng tôi làm tình.

Cậu gắt gao ôm tôi, thời khắc tình không thể cưỡng thì thầm bên tai tôi, từng câu từng câu, “Nhạc Khanh, Nhạc Khanh.”

Tôi nhìn ngũ quan anh tuấn sinh động của cậu, nhắm mắt lại hưởng thụ tấm tình dồi dào nóng bỏng mà cậu trao. Diệu Sinh, mình chưa bao giờ không tin cậu, mình chỉ là sợ rằng, sẽ không giữ nổi cậu.

———————————————-

Khi đó cũng sắp tới lễ mừng năm mới. Trước Tết, tôi dành ra chút thời gian rỗi trở về thăm dì Lý. Mới vừa ở hàng hoa quả mua ít quả tươi thì mưa trút tầm tã.

Trên đường Diệu Sinh lái xe đưa tôi đi, tôi nói với cậu chút chuyện khi còn nhỏ. Cậu vừa lái xe, vừa cong khóe miệng nghe tôi kể chuyện xưa.

Sau khi ở bên cậu, tôi nói với cậu rất nhiều kỷ niệm những ngày thơ ấu. Trước mặt cậu, tôi không muốn giấu bất cứ bí mật nào, huống chi, tôi vốn cũng không có bí mật gì lớn cả.

Dọc đường đi, trời mưa thật sự rất to, cần gạt nước cũng không sao gạt kịp.

Diệu Sinh trước nay tính tình nóng nảy, lái xe cũng rất nhanh, có khi còn đấu đá lung tung. Trời đang mưa lớn, tôi ngồi trên ghế lái phụ cạnh cậu, trầm giọng nhắc cậu lái xe chậm chút. Cậu thật sự nghe tôi, giảm bớt tốc độ đi.

Rất nhiều thời điểm đều như vậy, những chuyện vụn vặt nhiều không đếm xuể. Cậu cẩn thận suy nghĩ rồi, sẽ hiểu được tôi lo cho cậu, hoặc cũng là vì sợ tôi tức giận, nên những việc này luôn thuận theo ý tôi. Nghĩ tới, với một thiếu gia như cậu mà nói,đây đã là một loại nhân nhượng, tôi hiểu, thực hiểu. Hai người ở bên nhau, thời thời khắc khắc có thể nhường nhịn lẫn nhau một bước, săn sóc lẫn nhau một chút, mới là bí quyết thật lâu thật dài.

Xe tới cửa thì dừng lại, Diệu Sinh tìm một chỗ thoáng, đỗ nó ở đó.

Nơi này ban đầu chỉ là một tòa nhà cũ, nhưng mấy năm trước đã trở thành một cô nhi viện nho nhỏ.

Cậu mở ô đưa tôi vào trong hành lang. Suốt cả con đường, cậu cầm ô nghiêng hết sang bên tôi, chính mình cả người ướt đẫm.

Mưa to gió lớn như thế, chung quy vẫn ướt mất một bên mặt. Cậu thu ô, thấy bên mặt phải tôi đều là nước mưa, vội vàng mang giấy lau đi. Tôi chôn chân một chỗ không động, nhìn đôi giọt nước từ trên tóc cậu nhỏ xuống.

Cậu một bên lau nước mưa cho tôi, một bên ngốc ngốc cười, “Ướt như chuột lột cả rồi.” Xong xuôi còn bảo, “Được rồi, đi đi. Tôi ở trong xe chờ cậu”

Tôi đang muốn đi qua, đã nhìn thấy dì Lý ở bên kia hành lang. Lâu ngày không gặp, dì vẫn rất có tinh thần. Tuy đã ngoài năm mươi rồi, nhưng lại không thấy già chút nào cả, lúc nào cũng nguyên vẹn một nét cười tươi tắn. “Nhạc Khanh này, ngày mưa lớn như vậy, sao còn tới hả?”

Tôi cũng tươi cười gọi dì một tiếng, “Con muốn đến từ sớm cơ, nhưng mấy ngày nay bận quá.”

Diệu Sinh phía sau cũng lễ phép chào dì một tiếng, “Chào dì ạ.”

“Đến đến, đừng đứng ngoài này, đi vào trong ngồi đi.” Bên ngoài mưa to, lại thấy chúng tôi quen biết, dì Lý thân thiết mời cả Diệu Sinh vào nhà.

Dì Lý thích ăn bưởi, tôi mua cho dì một ít, còn mang thêm cả cam quýt táo mấy thứ linh tinh nữa.

Đây là lần đầu Diệu Sinh gặp dì Lý, thấy chúng tôi nói chuyện say sưa, cậu cũng không tham gia câu nào, cầm theo hoa quả tôi đem tới đi vào nhà bếp. Không lâu sau đã mang bưởi và cam lột vỏ xong xuôi ra cho chúng tôi.

Mấy ngày nay, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi phải cảm thán: Cậu ấy luôn cẩn thận từng những việc nhỏ như vậy.

Ở bên Diệu Sinh, thời gian càng dài, sẽ phát hiện ra cậu có càng nhiều sở trường.

Mấy lần sau nữa, cậu cùng tôi đi thăm dì Lý. Dần dần, cũng quen thuộc với mấy đứa nhỏ trong viện.

Cậu thích trẻ con, có lúc tôi ngồi nói chuyện phiếm với dì Lý, cậu sẽ chơi đùa với mấy đứa nhỏ ở bên ngoài. Bọn trẻ hiển nhiên cũng thích cậu, một thời gian không tới liền thấy nhớ cậu.

Một lần, dì Lý nhìn cảnh tượng trong viện, nói, “Đứa trẻ này, tâm địa vẫn là rất tốt.” Tôi nghĩ, dì nói, đại khái là chỉ Diệu Sinh.

Từ nhỏ tôi đã coi dì là mẹ của tôi, không giấu diếm bà bất cứ điều gì, đối mặt với những chuyện trọng đại sẽ hỏi qua thái độ của dì, chuyện với Diệu Sinh cũng không ngoại lệ. Tôi nói không rõ ràng, nhưng dì đương nhiên vẫn hiểu. Dì nhìn Diệu Sinh trong sân, rồi cười nói với tôi, “Nhạc Khanh, con người lúc còn sống, quan trọng nhất là chính mình cảm thấy vui vẻ, những cái khác đều chỉ là hư ảo.” Đây là lời cảm khái chân thành của một người từng trải, tôi hiểu rõ, gật đầu.

Hôm đó, trên đường về, Diệu Sinh cứ mãi kể với tôi mấy đứa nhỏ trong viện ngây thơ thế nào đáng yêu thế nào. Tôi biết cậu vẫn luôn yêu trẻ con. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, tôi đột nhiên lên tiếng hỏi, “Diệu Sinh, cậu có hối tiếc không?”

Cậu nhất thời không hiểu nổi ý tôi, chỉ ôn hòa hỏi lại, “Hối tiếc cái gì cơ?”

Tôi vẫn chăm chăm nhìn cảnh bên ngoài đang lùi đi, nhàn nhạt đáp, “Không thể có con.”

Dù tôi không nhìn Diệu Sinh, cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình kinh ngạc trên mặt cậu lúc đó. Nhưng cậu chỉ nở nụ cười, vươn một bàn tay xoa đầu tôi, “Nói cái gì vậy chứ?”

Xe đánh một khúc cua, tay cậu vẫn còn đang ở trên đầu tôi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về xuống gáy, “Con cái, nhận nuôi cũng được mà… Kỳ thật, lúc trước tôi đã nghĩ qua, nếu cậu đồng ý, vài năm nữa chúng ta sẽ nhận con nuôi, coi như làm một việc thiện. Tôi không nói với cậu, là vì sợ cậu không thích, lại nói, đây cũng chẳng phải việc gì gấp.”

Thì ra, cậu đã tính toán cho tương lai rồi. Tôi còn tưởng rằng cậu vẫn chỉ qua ngày nào hay ngày đó thôi. Nếu như hiện tại nỗ lực sắp xếp cho ngày sau, ít nhất cũng cho thấy chúng tôi có cái để tin tưởng mà tiếp tục đi.

Nghe cậu nói vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật yên tâm. Huống hồ chính tôi từ nhỏ đã phải một mình đơn độc vật lộn đi tới, hiểu rõ hơn ai hết nỗi khổ không có nhà, “Vậy qua hai năm lại tính tiếp đi.”

Khi đó, tôi và Diệu Sinh bên nhau ba năm.

Tất cả đều bình đạm ấm áp, không có cãi nhau lớn tiếng lần nào, rất nhiều việc cũng vẫn còn chưa phát sinh.

Năm ấy, Sở Nguyên quyết tâm đi Nhật Bản phát triển. Trước khi đi, cậu mời rất nhiều bạn bè tới ăn cơm.

Cậu đã sớm biết tôi đang cùng một chỗ với Diệu Sinh.

Câu cuối trong điện thoại, Sở Nguyên nói với tôi, “Anh nhớ đưa Diệu Sinh cùng tới nhé.” Tốt xấu gì thì cũng đã quen biết lâu như vậy, không có duyên phận nhưng vẫn có tình cảm.

Tôi hiểu ý tứ đó của Sở Nguyên, đáp ứng cậu.

Khi tôi nói việc này với Diệu Sinh, cậu lại cảm thấy không ổn, “Tôi đi….được sao?”

Tôi biết cậu sợ để Sở Nguyên thấy chúng tôi như vậy, hai bên sẽ đều khó xử. Tôi cũng biết, với cá tính của Sở Nguyên, những chuyện vài năm trước cậu đã buông xuống cả rồi, nhưng vẫn cứ làm ra vẻ đứng đắn mà đùa vui nói, “Thế nào, cậu sợ gặp Sở Nguyên rồi, lửa cũ lại cháy hay sao?”

Vẻ mặt cậu mang ý cười, cả người đã sáp tới, “Hiện giờ ngoài cậu ra, còn có ai đốt được lửa của tôi nữa đây?”

Có chút lười nhác dựa vào vai cậu, “Kỳ thật, nói thì dễ, hai người đã biết nhau nhiều năm như vậy…. Mặc kệ ngày sau tính thế nào, cậu ấy đều sớm hơn tôi những tám năm”, Nghĩ đến vẫn cứ không cam lòng, nhưng dù sao thì thời gian quá khứ vẫn luôn là không thể đuổi theo nữa.

“Cậu xem cậu xem, cậu lại nữa rồi. Nhớ rõ tám năm kia, lại không chịu nhớ tám mươi năm của chúng ta sao?”, Diệu Sinh nghe xong, tóm lấy tay tôi qua hôn hôn.

Cậu đang nói về chuyện ba năm trước đây.

Khi ấy, tôi vừa mới ở cạnh Diệu Sinh, cũng từng vô tình nói chuyện Sở Nguyên trước mặt cậu. Lúc đó cậu đã cười mà trả lời tôi, “Tám năm thì có cái gì hiếm lạ, muốn qua liền qua tám mươi năm.”

Tôi còn tưởng cậu chỉ đùa thôi, không nghĩ “tám mươi năm” của cậu ấy không phải là nói đùa, mà là từ chân tình nói ra, vẫn ghi tạc trong lòng.

Tuy rằng tôi không còn là một đứa trẻ, đã hiểu được đạo lý “thề nguyền là vô dụng”, nhưng nghe Diệu Sinh hứa hẹn như thế, trong lòng vẫn thấy thật vui vẻ.

—————————————————————————————————————————

Nếu muốn nói có cái gì của Diệu Sinh làm cho người khác phải lo lắng, thì đơn giản là cậu làm cái gì cũng chỉ theo ý mình.

Trước đây thiếu sự quản thúc, có chút thiếu gia tính tình là khó tránh khỏi, nhưng tôi sợ nhất chính là cậu bận rộn lên sẽ không để ý đến bản thân mình, ba bữa không đảm bảo.

Thời điểm hai mươi bảy tuổi, cậu thuận lợi tiếp nhận Tập đoàn Diệp thị từ tay cha mình, trở thành Chủ tịch danh phù kì thực của công ty.

Cũng bắt đầu từ đó, trên mặt báo bắt đầu có tin tức của cậu, cậu dần dần trở thành một tiêu chí cho người ta đánh giá tập đoàn, cũng là một đối tượng bị chú ý cao độ trong thương giới.

Cậu làm việc luôn khôn khéo, buộc người ta phải phục tùng, được người trong ngành chú ý cùng tán thưởng là chuyện dĩ nhiên. Sau đó, cậu so với trước kia lại càng thêm bận rộn, tôi cũng không trách cậu công việc quá nhiều, chỉ giận cậu không chịu chăm sóc bản thân cho tốt.

Cậu bị di truyền từ mẹ mình, trái tim luôn không tốt, cái này tôi đã biết từ trước khi ở bên cậu rồi. Vì thế, cà phê, đồ cồn, ba bữa bất định, mệt mỏi quá độ, thức đêm trường kì, mấy cái đó đều không được cả. Nhưng cậu một khi đã cắm đầu làm việc rồi thì hình như cái gì cũng quên sạch.

Có một lần cậu phát bệnh ở công ty, ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện.

Tôi gấp gáp lập tức chạy tới bệnh viện thăm cậu, không ngờ mẹ cậu đã ở đó.

Cha mẹ cậu cũng không biết nhiều về tôi. Tôi đứng ở của phòng bệnh, vẻ mặt kích động, chân tay nhất thời luống cuống. Chỉ đành lễ phép gõ cửa, “…Cháu chào bác, cháu là bạn của Diệu Sinh tên Đỗ Nhạc Khanh…đến thăm cậu ấy.”

Khi đó Diệu Sinh đã tỉnh lại nằm trên giường bệnh, nhìn thấy tôi đến, trên mặt nở một nụ cười.

Mẹ cậu nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy, khách khí nói, “A, ta đã nghe Diệu Sinh nhắc tới cậu. Lần này lại phiền cậu chạy tới đây, cảm ơn cậu quan tâm nó.”

“Bác nói gì vậy…”, Tôi cuống quýt tiếp lời, mở miệng rồi lại không biết câu sau phải nói thế nào nữa.

“Ta đi ra ngoài tìm ít nước hoa quả, cũng đừng nói chuyện quá lâu, Diệu Sinh mệt.”

“Cháu hiểu, bác đi thong thả.”

Nhìn mẹ cậu ra ngoài rồi, tôi mới ngồi xuống bên giường.

Còn chưa kịp mở miệng đã nghe cậu cười đùa, “Chỉ là trông thấy mẹ tôi mà thôi, sao cậu đã khẩn trương thành thế này rồi? Sau này cậu vào cửa, làm thế nào mà qua ngày đây?”

Tôi bây giờ nửa phân muốn đùa cũng không có! “Diệp Diệu Sinh!”

Cậu thoáng thu lại nụ cười, một bàn tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra nắm lấy tay tôi, “…….Giận rồi? Trách tôi không nói với cha mẹ chuyện của chúng ta?”

Tôi thở dài trong lòng, lần nào cũng thế. Tôi giận vì cái gì, cậu luôn luôn không nói đến trọng điểm.

“Bao giờ cậu mới để lời mình nói vào tai hả?!”

Khí sắc cậu không tốt, khi cười nhìn thập phần yếu ớt, “Cậu nói cậu nói, đều nghe cậu…”

Nói dễ nghe thật. Tôi trừng cậu một cái, “Nói cậu đừng có làm việc đến quên trời quên đất, nói cậu ăn cơm cho hẳn hoi, nói cậu nghỉ ngơi tử tế, mấy năm nay rồi, cậu nghe mình bao giờ?! Cậu cho là tim cậu lợi hại lắm có phải không? Nhiều lần gây sức ép như vậy. Bao giờ cậu có thể làm cho mình ít lo lắng cho cậu một chút?!”

Tôi bên này nói nghiêm túc thật lòng như vậy, cậu còn dám vân đạm phong khinh nói giỡn, “Còn chưa lấy vào cửa, đã muốn quản tôi rồi sao?”

Tôi sắp phát hỏa đến nơi, cậu kéo lấy tay tôi, muốn ngồi dậy. Tôi vội vàng đỡ cậu, ở sau lưng kê thêm một cái gối đầu.

Diệu Sinh dựa lưng vào gối ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, “Nhạc Khanh, cậu có biết không, đêm qua tôi nằm trên chiếc giường này, bỗng nhiên nghĩ tới, nếu không có tám mươi năm để qua, vậy phải làm sao bây giờ…”

Tôi nghe cậu nói như vậy, nhất thời nghẹn lại. Một lúc sau cậu lại lên tiếng, “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từn biết sợ chết là thế nào. Nhưng trong một khắc tâm niệm đáp ứng tám mươi năm kia, tôi bỗng nhiên thật sợ hãi, cư nhiên ôm đầu mà khóc, ” Cậu cười cười, “Đàn ông con trai lớn như vậy, thật sự là…”

“Từ trước chính mình tự cho là khoáng đạt, cái gì cũng không thèm để ý, đã lãng phí rất nhiều thời gian, cũng thương tổn rất nhiều người. Từ khi gặp được cậu, mới bắt đầu kế hoạch để thực sự sống.”

“Nhạc Khanh, ” Cậu bắt lấy tay tôi, “Nếu _______ Tôi nói nếu_____ thật sự không có được tám mươi năm, mong cậu đừng trách cứ nhé, ít nhất khoảnh khắc hứa hẹn với cậu là tuyệt đối chân thành, không có nửa điểm gạt người đâu.”

Cậu nhìn hốc mắt tôi, lại cười ha hả, “Ai nha, khi không tôi lại nói năng bậy bạ …… Nhạc Khanh, cậu đừng…… Tôi chỉ là nghĩ, muốn sống đến tận một trăm linh ba tuổi, không biết trái tim yếu ớt này có chịu đồng ý hay không, nhưng sau này tôi nhất định sẽ đối đãi nó thật tốt thật tốt, thật sự, bởi vì nhiệm vụ của nó rất gian khổ mà, phải không?”

Tôi nói chẳng nên lời, Diệu Sinh nâng tay vuốt ve hai má tôi, lại cố gắng nghiêng người tới hôn lên đôi mắt. Giống như nước mắt chưa kịp rơi, đã bị đôi môi cậu xóa mất.

Lúc đó, tôi đoán không được kết cục của chúng tôi, cũng không biết tương lai đang đợi tôi và Diệu Sinh là như thế nào.

Đều nói, lưu không được không phải là người, mà là thời gian.

Tôi nên sớm hiểu rõ, muốn sống một cuộc sống oanh oanh liệt liệt cũng không phải là việc khó khăn, tháng năm đời người yên tĩnh an ổn, bình đạm mà qua, mới là thứ khó cầu được nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.