Lệ Ngàn Năm

Chương 1: Gặp lại




Ngoài đường, cây bắt đầu thay lá. Những chiếc lá héo khô theo cơn mưa rơi xuống đất, im lìm, nhớt nhác. Mùa thu, mùa của lãng mạn, của trầm mặc, của xao xuyến. Riêng với Pie, mùa thu thật là đáng chán, vì ngày tựu trường theo mùa thu mà đến.

Năm học kết thúc đời học sinh, đã bắt đầu.

Vẫn như năm trước, Pie vẫn chỉ giản dị đạp xe đi học, dù thân phận tiểu thư cả trường ai cũng đều biết. Mái tóc dài được cô bé cắt ngắn ngang lưng, không còn búi củ tỏi nữa mà thành đuôi ngựa buộc cao, không che dấu mái tóc màu nâu gợn sóng của mình. Mặc người khác nhìn vào thấy khác lạ thế nào, mặc người khác có nói “trở thành Miss nên bây giờ đi tóc uốn”. Pie không buồn giải thích.

-Pie!

Nghe tiếng gọi quen thuộc, không quay lại cũng biết là ai.

-Chào, nghỉ hè bạn trốn biệt ở đâu thế? Mình qua nhà bạn vài lần mà không gặp-Hà Miên nhanh bước đến bên cạnh Pie.

-Mình có chút chuyện cần giải quyết nên không có nhà.

-À, ra là vậy-Miên gật gù kiểu như đã hiểu.

Chợt nghĩ đến chuyện gì, Pie quay đầu nhìn Miên, nói vội:

-Mẹ bạn còn làm cho nhà Huy không?

-Không. Khoảng một tháng trước, mẹ đã nghỉ rồi. Nhà đó hình như không có ai ở nữa.

-Một tháng trước?-Pie trố mắt, hỏi lại.

Miên gật gật đầu, không hiểu lắm cái thái độ bất thường của Pie.

Đã gần một tháng kể từ ngày Huy biến mất khỏi cuộc sống của Pie, không điện thoại, không tin nhắn, không chút thông tin. Pie cũng không nghĩ tới việc, ngay cả căn nhà đó Huy cũng không về nữa.

-Bạn thấy nam sinh mới của lớp mình chưa? Chuẩn lắm nhé! Mặt mũi không chê vào đâu được, mấy bạn nữ lớp mình không ai là không thích bạn ấy-Mặt Miên lộ rõ nét cười, chưa bao giờ thấy cô bé đặc biệt phấn khích đến vậy.

Pie cười phẩy, ý trêu đùa hỏi lại:

-Có bằng Vĩnh Huy không?

Sau khi lời nói thốt ra, Pie mới cảm thấy mình có chút kì quái. Tại sao phải là Vĩnh Huy? Tại sao lúc nào cô bé cũng nghĩ đến con người đó?

-So với Vĩnh Huy thì...-Miên chống cằm, làm bộ suy nghĩ, sau đó thốt lên-Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười!

Pie cười, lắc đầu. Cả hai cùng nhau tiếp tục nói chuyện đi trên hành lang vào lớp.

....................................

Tiết chào cờ được đẩy sang thành tiết sinh hoạt lớp. Cô giáo chủ nhiệm đã có mặt để chỉnh đốn lại lớp. Cô đứng trên, tay chỉ chỉ sắp xếp lại vị trí. Miên với Pie hai năm nay đều ngồi cùng nhau, thế mà năm nay bị bà cô khó ưa này tách ra, mỗi đứa một phương.

-Em...chào cô!

Tiếng nói phát ra từ cửa lớp, mọi người dừng làm việc riêng, hướng ánh mắt về cậu học sinh mới. Pie cũng không ngoại lệ.

-Oa, trai đẹp!-Một nhân vật mê trai của lớp thốt lên.

Kèm theo rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Pie vốn rất hăm hở mấy chuyện này, hôm nay cũng chẳng thấy hứng thú, nhìn cậu học sinh mới chưa tới ba giây. Cô bé đưa chân đá đá vào chân bàn kiểu chán ghét, vừa bị tách xa khỏi Miên làm Pie tâm trạng không được vui. Từ giờ chẳng còn ai cho Pie cóp bài mấy môn xã hội nữa.

Cả lớp, kẻ nhốn nháo, kẻ lặng lẽ, riêng Pie chìm vào không gian của chính mình.

-Bạn cho mình ngồi cùng được không?

Pie hé mắt lên nhìn. Ai lại ngờ được cái tên này lại đáp ngay cùng bàn với cô bé, kiểu này chắc Pie sẽ bị nữ sinh lớp này nhìn đến nỗi toàn thân thương tích.

Pie tỏ thái độ không mấy thiện cảm, thôi nhìn cậu ta, tay kéo cặp ngồi xích qua.

-Bạn là Lê Diệu Anh? Học sinh nổi tiếng của trường?

-Cũng hơi hơi…nổi tiếng-Pie gật gù.

-Tôi nghe rất nhiều chuyện về bạn. Nghe nói bạn là miss của trường năm ngoái-Cậu nở nụ cười nhìn Pie- Mình là Huy Hoàng, rất vui khi được gặp bạn!

-Chắc dzui!- Pie chống cằm nhìn ra cửa sổ. Không chú ý đến cậu ta cho lắm.

Tiết sinh hoạt đầu năm với cái mớ lộn xộn từ bà cô khó tính. Nào đổi lớp trưởng, lớp phó, tất tần tật. Pie bị cách chức, đơn giản vì cô bé học lực chỉ ở mức trung bình-khá, không xứng làm lớp trưởng. Cả lớp cật lực phản đối, nhưng vẫn không lay động được bức tường thành khó tính. Hà Miên giữ chức lớp phó. Còn lớp trưởng, tự dưng giao cho một người không biết gì về lớp, cậu học sinh mới-Huy Hoàng. Khỏi cần nói cũng biết, cả lớp đã sục sôi đến thế nào, không khí đầu năm dâng lên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Pie chẳng mấy quan tâm, cô bé chống cằm nhìn ra cửa sổ, trong chờ đến giờ ra chơi. Để đến gặp một người mất tích gần tháng nay.

Ra chơi...

-Pie, cậu kéo mình qua lớp 12A3 làm gì? Đừng nói mình là qua tìm chồng nha?

-Cái gì hả?-Pie cố nén nhỏ giọng, đưa cùi chỏ đẩy Hà Miên một cái.

-Tưởng tìm Vĩnh Huy? Không phải cậu ấy là chồng tương lai à?

-Không phải! Ngàn lần không phải-Pie cau mày nghiêm nghị.

Ngay lúc hai đứa thập thò đứng ngoài hành lang 12A3 nhìn nhìn quan sát, có một cậu kính cận quen thân với Miên, bước tới.

-Miên, bạn tìm ai trong lớp mình à?

-Tìm Vĩnh Huy-Miên nhanh nhảu nói.

-Vĩnh Huy, cậu ta không học lớp mình nữa.

Cả hai cô gái đều há hốc miệng.

-Cũng không nghe nói là chuyển lớp. Có thể Huy đã chuyển trường rồi. À mà Thục Hân, cô bạn cứ bám theo cậu ấy cũng nghỉ luôn rồi. Lớp mình ai cũng tiếc, cả hai đều ưu tú như vậy mà. Thục Hân thì xinh đẹp, học cũng được. Còn Vĩnh Huy thì....

Tiếng cậu kính cận vẫn vang lên, Pie không biết cậu ta nói những gì sau đó. Cô bé lủi thủi đi mất, trong đầu hiện lên câu “Có thể Huy đã chuyển trường rồi”. Niềm hy vọng cuối cùng để gặp Huy, đã biến mất một cách hụt hẫng như vậy đấy. Pie không nhớ suốt ngày đó mình bị cái gì, một bài giảng cũng không tiếp thu nổi. Ngồi như người mất hồn nhìn chăm chăm vào cuốn vở trống không. Tâm trí văng vẳng câu lên suy nghĩ “Huy, cậu ở đâu?”

Tiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.