Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 9: Gặp lại (tt)




Lúc Lương Ngọc gọi điện cho Dã Lang, cô đã ở sân bay rồi. Giống như Dã Thú đã đoán, quả thật Lương Ngọc chủ động tìm Dã Lang. Cô xin nghỉ phép dài ngày, sau đó từ Hồng Kông đến Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh bay đến thành phố Vọng Hải.

Lương Ngọc ở sân bay thành phố Vọng Hải gọi điện cho Dã Lang, đương nhiên trong điện thoại cô vốn không trực tiếp nói cho Dã Lang biết mình đã đáp xuống sân bay thành phố Vọng Hải rồi, tuy sau khi Lương Ngọc trở về Hồng Kông, cũng thường xuyên gọi điện nói chuyện với Dã Lang, nhưng trong lòng vẫn luôn thắc mắc, không rõ rốt cuộc Dã Lang nghĩ thế nào.

Trước khi Lương Ngọc chưa gặp Dã Lang, cô vốn không tin cái gọi là “tiếng sét ái tình” trên thế gian này, nhưng sau khi gặp Dã Lang, suy nghĩ này của Lương Ngọc đã thay đổi rồi. Hoặc có thể do Dã Lang đã cứu mạng Lương Ngọc, hoặc cũng có thể khí chất của Dã Lang đã cuốn hút Lương Ngọc, tóm lại Lương Ngọc mơ hồ cảm nhận được Dã Lang chính là người đàn ông định mệnh trong cuộc đời cô.

Sau khi Lương Ngọc gọi xong thì đứng đợi ngay chỗ cổng sân bay, cô không muốn đi đâu cả. Lương Ngọc nói với Dã Lang là trưa cô đến thành phố Vọng Hải, cô không có chắc Dã Lang có đến đón cô hay không, hoặc lúc nào Dã Lang sẽ đến.

Trong lúc Lương Ngọc đứng đợi gần sân bay thì có không dưới bảy tài xế taxi chạy đến Lương Ngọc có bắt xe đi không. Ở bên sân bay cũng có xe đen. Xe đen tức là loại xe con không có hãng kinh doanh taxi, những loại xe này đều không có đồng hồ tính tiền, chỉ cần thương lượng được giá thì chạy thẳng vào khu thành phố, đương nhiên ngồi những xe đen này còn cần phải có sự mạo hiểm rất lớn, thường xảy ra sự tranh chấp tiền xe.

Lương Ngọc nói giọng Hồng Kông, tiếng Trung của cô vốn không được tốt lắm, đều từ chối hết mấy tài xế xe đen đó. Lương Ngọc rút điện thoại ra định gọi cho Dã Lang, nhưng vừa bấm được vài con số rồi dừng lại, nhét điện thoại vào trong người, lại quanh quẩn một chỗ trước cổng sân bay.

Một chiếc xe con màu trắng chạy vào bãi đỗ xe của sân bay. Dã Lang từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy Lương Ngọc mặc chiếc áo khoát ngoài màu cà phê, bên trong là chiếc áo len trắng dài quá đầu gối, trên lưng đeo chiếc ba lô. Dã Lang không biết sao lại có chút buồn cười, lúc hắn và bạn gái trước kia ở cùng nhau, chưa từng cười qua như vậy. Có thể là bộ dạng lúc này của Lương Ngọc khiến cho Dã Lang thấy buồn cười. Dã Lang nhớ Lương Ngọc nói trưa mới đến thành phố Vọng Hải, mình đã đến sân bay sớm, lại phát hiện Lương Ngọc đã đứng ở cổng sân bay ngó đông ngó tây từ sớm rồi. Từ phản ứng của Lương Ngọc Dã Lang có thể khẳng định được một điều. Lương Ngọc đã đến thành phố Vọng Hải từ sớm, đã đợi cả nửa ngày rồi.

Dã Lang đóng cửa xe bước nhanh về phía Lương Ngọc, đợi Dã Lang đã đến sau lưng Lương Ngọc rồi mà Lương Ngọc vẫn không phát hiện, cô có chút ngỡ ngàng nhìn đông ngó tây.

Dã Lang vốn định chào Lương Ngọc, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh một suy nghĩ khác, thấy hắn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lương Ngọc. Lương Ngọc giật mình, phản ứng nhanh đưa tay ấn chặt tay Dã Lang đang đặt trên vai cô, quay người lại, tay kia chụp lấy vai của Dã Lang, cô định sử dụng tay tóm lấy tên khốn dám đụng vào mình, nhưng Lương Ngọc vừa quay người lại thì nhìn thấy Dã Lang đứng sau lưng cô. Lương Ngọc đỏ mặt vội vàng buông tay ra.

Dã Lang vốn không phải là người thích đùa, nếu ở đây đổi lại là Dã Thú thì hắn đã sớm nhếch miệng đùa bợt Lương Ngọc rồi. Nhưng Dã Lang lại không làm thế được, hành động lúc nãy đã khách với Dã Lang trước đây rồi.

- Xin lỗi, tôi chỉ muốn chào cô!

Dã Lang nói.

- A, tôi phải là người xin lỗi, lúc nãy tôi còn tưởng là…!

Lương Ngọc không có nói hết câu, đương nhiên cho dù không nói Dã Lang cũng hiểu Lương Ngọc ám chỉ cái gì.

- Ừm… xe tôi ở bên kia, chúng ta lên xe trước đi!

Dã Lang hiện rõ có chút ngượng ngùng. Tuy trong điện thoại hắn nói chuyện với Lương Ngọc không đến nỗi nào, nhưng lúc đối diện thật Dã Lang cảm thấy không biết nên mở miệng thế nào cả, hắn vốn không phải là người đàn ông có tài ăn nói đặc biệt. Dã Lang xách ba lô của Lương Ngọc, gọi Lương Ngọc lên xe của hắn.

Sau khi lên xe Dã Lang thắt dây an toàn xong, đợi Lương Ngọc ngồi ghế phụ cũng thắt dây an toàn xong Dã Lang mới khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe của sân bay, đi trên con đường của sân bay rồi.

Lương Ngọc nhìn kiến trúc quanh đường sân bay, ở đây xây dựng chẳng ra làm sao cả, hai bên đường sân bay đều là những tòa lầu thấp ba bốn tầng. Trong đó có một số tòa nhìn bề ngoài đã biết chí ít cũng có hơn ba mươi năm lịch sử. Bên khu sân bay này vốn đã đi vào quy hoạch, dù gì sân bay cũng là cửa sổ nhìn ra thế giới của thành phố Vọng Hải, du khách đến thành phố Vọng Hải đều đi ra từ sân bay này, vừa nhìn đã thấy những kiến trúc cũ kĩ lân cận sân bay, sẽ ảnh hưởng đến đánh giá tổng thể của du khách về thành phố Vọng Hải.

Lúc Chu Hồng Sâm còn là thị tưởng đã từng đưa khu vực hai bên đường sân bay vào khu vực di dời cải tạo, vốn dĩ tất cả đều được tiến triển rất thuận lợi, sau đó đã xảy ra chuyện của Từ Hàn Vệ. Chu Hồng Sâm lúc đó thân mình còn khó bảo, làm gì còn tâm trạng mà đi quy hoạch cái khu gì gì đó. Tuy sau này Chu Hồng Sâm không bị sao cả mà ngược lại Từ Hàn Vệ lúc đầu muốn đánh gục Chu Hồng Sâm đã bị đánh gục rồi, nhưng Chu Hồng Sâm cũng đã đương nhiệm chức bí thư thị ủy rồi, còn về chuyện quy hoạch khu sân bay đó ông cũng không quản tiếp nữa.

Kế hoạch quy hoạch khu gần sân bay cũng đã bị gác lại, thị trưởng thay thế hiện nay là Tùy Trường Hồng vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen với công việc, tạm thời không rảnh lo đến kế hoạch quy hoạch khu gần sân bay.

Lương Ngọc nhìn những kiểu triến trúc bên ngoài, rồi quay đầu qua nhìn Dã Lang đang lái xe bên cạnh hỏi:

- Dã Lang, tôi cảm thấy thành phố Vọng Hải thua xa Hồng Kông. Anh cho rằng anh thích thành phố này sao?

Dã Lang khẽ gật đầu nói:

- Tôi đến thành phố Vọng Hải vốn không phải là tôi thích thành phố này, tôi đã đi qua nhiều thành phố lớn trên thế giới, thành phố đối với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi sống ở thành phố Vọng Hải chẳng qua là vì ở đây có huynh đệ của tôi, có huynh đệ đáng để tôi tin cậy nhất, tôi muốn ở cùng với họ, đương nhiên cũng sẽ có tình cảm với thành phố Vọng Hải này!

- Ồ, thì ra là vậy!

Lương Ngọc gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi, điều khiến người ta thực sự ở lại đây không phải là thành phố này đẹp như thế nào mà là trong thành phố này có người đáng để cho chúng ta ở lại hay không!

Dã Lang không nói gì. Lương Ngọc nhìn Dã Lang rồi lại hỏi:

- Dã Lang, tôi hỏi anh một chuyện, anh có thể nói cho tôi biết được không?

- Chỉ cần tôi biết tôi nhất định sẽ nói!

Dã Lang nói.

Lương Ngọc im lặng một lúc rồi từ từ nói:

- Anh có tin tiếng sét ái tình không?

Dã Lang không trả lời, mà lại quay đầu qua nhìn Lương Ngọc một cái, rồi lại quay đầu về. Dã Lang đã cho Lương Ngọc một đáp án mà Lương Ngọc muốn biết.

Dã Lang không đưa Lương Ngọc về khách sạn, hắn đang sốt ruột chạy vội về quán cà phê. Trên đường đến quán cà phê Dã Lang có nói cho Lương Ngọc biết hắn phải đến quán cà phê, còn nguyên nhân thì Dã Lang không nhắc đến với Lương Ngọc.

Đến trước cổng bách hóa Việt Dương. Dã Lang đỗ xe xong cùng với Lương Ngọc đi thang máy lên lầu năm. Vừa bước vào quán cà phê thì nhìn thấy Dã Thú vẫn còn đang trong quán cà phê. Có điều, Dã Thú đang buôn chuyện rất sôi nổi với nữ phục vụ đó, cũng không biết Dã Thú đã nói gì mà tóm lại là nhìn thấy nữ phục vụ đó mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.

Sự xuất hiện của Dã Lang khiến cho nữ phục vụ đó ý thức được cô ta vẫn còn đang làm việc, vội đứng lên đi về trước quầy bán. Dã Thú vừa nhìn thấy Lương Ngọc liền há miệng cười to nói:

- Sĩ quan cảnh sát Lương, nhớ tôi đến chết rồi à, tôi và Dã Lang còn nói nếu như sĩ quan Lương không qua thăm chúng tôi, hai chúng tôi sẽ đi Hồng Kông tìm sĩ quan Lương đó!

Lương Ngọc không ngờ Dã Thú sẽ nói vậy, cô khẽ sững sờ rồi lập tức thức tỉnh lại, nhìn Dã Lang đứng bên cạnh mình một cái, rồi lại nhìn Dã Thú nói:

- Hoan nghênh, hoan nghênh, bất cứ lúc nào các anh đến Hồng Kông tôi đều nghênh đón các anh rất nhiệt tình!

- Tôi chỉ đùa thôi, nếu sĩ quan Lương đã đến rồi thì chúng tôi còn đi Hồng Kông làm gì!

Dã Thú cười nói.

- Sĩ quan Lương, cô cũng đừng có đứng ở đó nữa, mau ngồi xuống đi.

Lương Ngọc nói tiếng cảm ơn, ngồi vào vị trí trong cùng. Dã Lang ngồi bên cạnh. Dã Thú nói với Dã Lang:

- Lão đại gọi điện đến rồi, nói sau khi mày đón sĩ quan Lương thì buổi tối chúng ta qua bên lão đại, mọi người chúng ta náo nhiệt bữa!

Dã Lang nhìn vào chỗ ngồi bàn bên cạnh, ở đó không có một ai, hắn lại dời ánh mắt qua người Dã Thú, không có ý muốn buôn chuyện với Dã Thú hỏi:

- Hai người đó đâu?

- Đi rồi!

Dã Thú cầm ly cà phê trong tay cười nói:

- Đừng có lo, việc này hãy giao cho tao là được rồi. Dã Lang mày hãy đưa Lương Ngọc đến bên lão đại trước đi, đợi sau khi tao xong việc sẽ quay đó thôi!

Dã Lang lắc đầu, hắn không giờ đi qua đó. Dã Lang là người làm việc rất chăm chỉ, tuy Dã Thú bảo đảm việc này không thành vấn đề nhưng Dã Lang vẫn không yên tâm. Dã Lang quay qua bên Lương Ngọc nói:

- Hay như vầy đi. Tôi đưa cô về khách sạn trước, cô vừa đến cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, đợi sau khi tôi xong việc sẽ gọi điện cho cô, không biết có được không?

- Được, tôi đang lúc cảm thấy mệt, cũng muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi!

Lương Ngọc đương nhiên hiểu chuyện trong đó, cô nhìn ra Dã Lang và Dã Thú đang có việc. Lương Ngọc không muốn làm nhỡ chính sự của hai người này. Dã Thú nghe Lương Ngọc nói vậy liền nói:

- Không cần gấp vậy đâu. Dù sao chúng ta cũng có một đống thời gian, tôi thấy…!

Dã Thú còn chưa nói hết thì Dã Lang đã đứng lên rồi, Lương Ngọc cũng đứng lên theo. Dã Thú nhìn thấy Dã Lang kiên quyết muốn đưa Lương Ngọc về khách sạn, hắn cũng không ngăn nữa, chỉ nói:

- Dã Lang, thật là, cho dù mày có quay lại giờ thì cũng không có tác dụng, tao đã gọi điện nói cho lão đại biết rồi!

Dã Lang không nghe Dã Thú, đưa Lương Ngọc đến một khách sạn gần đấy rồi quay trở lại.

Y như những gì Dã Thú đã nói, lúc này Dã Lang quay lại cũng vô dụng. Dã Thú vẫn không hề nói cho Dã Lang biết rốt cuộc chuyện là thế nào, mãi đến hơn bốn giờ chiều. Dã Thú mới kéo Dã Lang trở vào trong xe. Dã Thú ngồi trong xe mới nói với Dã Lang rốt cuộc chuyện là thế nào.

Thì ra Dã Thú nghe được tiếng địa phương của hai tên khốn đó, nói là đợi đến lúc tan ca. Dã Thú nghĩ nhất định hai tên đó chuẩn bị lúc tan ca sẽ có hành động.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài giống như đầu não đơn giản, tứ chi phát triển đó của Dã Thú, nhưng trên thực tế tâm kế của tên tiểu tử Dã Thú này cũng rất cặn kẽ, nếu không sao có thể buôn bán vũ khí đạn dược được.

Dã Lang và Dã Thú ngồi trong xe, quả nhiên nhìn thấy hai tên đó đang chạy chiếc xe hơi hãng Honda màu bạc không biển số xuất hiện trước cổng bách hóa Việt Dương. Một tên trong số đó xuống xe đi vào trong bách hóa Việt Dương, tên còn lại mặc chiếc đứng bên ngoài. Khoảng chừng hai mươi phút sau thì tên đi vào bên trong trở ra. Thời gian không lâu sau thì nhìn thấy nữ phục vụ quán cà phê mặc chiếc áo lông màu trắng tay cầm túi xách từ trong bách hóa Việt Dương đi ra.

Dã Thú vừa nhìn liền nhếch miệng cười nói:

- Dã Lang, nhìn thấy chưa, tao thật đã đoán đúng rồi, hai tên đó quả nhiên không có gì tốt đẹp cả, tao đoán rất có khả năng hai tên đó ngang ngược ép cung, cưỡng ép cô gái đó nói ra địa chỉ của nhà Lý Khả Hân, như vậy thì tốt rồi, tao vốn định tìm cơ hội tiếp cận với cô gái đó, thế là đã cho tao một cơ hội tốt rồi!

Dã Lang không phụ lời theo. Dã Thú nhìn thấy Dã Lang không nói gì, hắn cũng chẳng có hứng nói chuyện nữa, lái xe chạy theo chiếc Honda màu bạc đó.

Lúc này trời đã dần tối rồi, mấy tiệm hai bên đường giờ đã bật đèn đuốc sáng trưng. Buổi tối ở thành phố lớn luôn là ánh đèn đuốc đủ sắc màu, điện đã trở thành năng lượng quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của người dân, rất khó tưởng tượng nếu như một thành phố bị mất đi điện năng thì sẽ trở nên thế nào?

Xe cộ trên đường hiện rõ tăng lên gấp bội, lúc này đúng vào lúc tan ca, những người đã làm việc cả một ngày, hoặc là vội vã về nhà, hoặc là nôn nóng đến điểm cuộc hẹn…, nhìn thấy hai bên đường lớn người không ngừng qua lại tấp nập.

Nữ phục vụ đó đi trên con đường dành cho người đi bộ, cô hình như đang đợi xe buýt, lúc nữ phục vụ đó bước đến ngã tư, lúc đang đợi đèn xanh thì chiếc Honda màu bạc đó xông lên, chạy đến bên cạnh nữ phục vụ đó, xe vẫn chưa dừng lại thì cửa xe bị đẩy ra, nhìn thấy một đôi tay mạnh mẽ từ trong xe thò ra túm lấy cánh tay nữ phục vụ đang đợi chuẩn bị qua đường đó, cưỡng ép nhét nữ phục vụ đó vào trong xe, tiếp theo liền đóng sầm cửa lại, chiếc Honda đó tăng ga xông vượt qua ngã tư.

Tất cả những hành động này chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay cả mấy cô gái vừa tan ca xong đứng cách nữ phục vụ đó cũng chỉ có mấy bước còn chưa kịp phản ứng lại thì nữ phục vụ đó đã bị nhét vào trong xe, và chiếc xe cũng đã chạy vút đi rồi. Giống như một cảnh nguy hiểm được diễn trong phim, rất nhiều người còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, không tin đây là sự thật.

- Rất bản lĩnh!

Ngay cả Dã Thú ngồi trong chiếc Toyota màu bạc bám theo sát đuôi cũng nhịn không được phán khen một câu, trong ánh mắt của Dã Thú chợt lóe lên tia hưng phần, nhấn đạp ga cũng xông qua ngã tư bám theo chiếc Honda màu bạc đó.

- Mẹ kiếp, tao thích chơi với mấy cao thủ hạng thế này, thực sự quá kích thích!

Dã Thú hưng phấn nói.

- Dã Lang nhìn thấy chưa, thân thủ của tên đó rất được, cho dù không phải được huấn luyện qua đặc chủng binh thì chí ít cũng thường làm những chuyện như thế này, tuyệt đối không phải là mấy tên ác ôn đơn giản đó!

- Dã Thú, tiểu tử mày đừng có quá hưng phấn, chúng ta không có thời gian chơi bọn nó đâu, mau đuổi theo chúng đi!

Dã Lang nói.

- Bây giờ có thể chắc chắn mục tiêu của hai tên đó chính là Lý Khả Hân, vậy chúng ta đừng có gây thêm bất kỳ phiền phức nào nữa, mau xử lý xong việc này đi!

- Dã Lang, tao biết mày đang sốt ruột trở về đi tìm sĩ quan Lương đó thân mật, mày yên tâm đi, sẽ không nhỡ việc của mày đâu!

Dã Thú nói.

- Giờ tao đuổi theo bọn nó đây!

Dã Thú nói xong tăng mạnh ga xông thẳng đến chiếc Honda màu bạc trước mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.