Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 7: Trường mới




Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong những lời của Chu Hân Mính cười nói:

- Diệp Phong chết cũng được, sống cũng được, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu nói:

- Quả thật không nên quan tâm đến Diệp Phong, hình như chúng ta đã quản quá nhiều rồi!

Diệp Lăng Phi đặt tay lên vai Chu Hân Mính nói:

- Giờ anh chỉ quan tâm đến tụi em, quan tâm tụi em có an toàn không, còn những chuyện khác không liên quan đến anh. Hân Mính, việc này em cũng đừng có bận tâm nữa, để cho mấy cảnh sát hình sự đó đi xử lý đi, giờ việc em cần làm là nghĩ nên làm tân nương của anh thế nào, nghĩ đến tình cảnh của ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta, anh không muốn lại xảy ra chuyện giống Tình Đình!

Chu Hân Mính nghe xong mặt nở nụ cười nói:

- Anh yên tâm đi, em sẽ không như vậy đâu!

Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đang nói chuyện bên ngoài phòng ngủ thì nghe thấy tiếng “ây da” của Bạch Tình Đình từ trong phòng vọng ra. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vội đẩy cửa phòng ngủ, thì thấy Bạch Tình Đình mặc đồ ngủ, phía dưới váy ngủ lộ ra cái chân nhỏ đang thò ra bên mép giường, rồi lại kéo đôi dép. Bạch Tình Đình nhíu mày, hình như lúc nãy không biết đụng phải cái gì đã làm cô đau.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính chạy vào phòng ngủ, cô mặt đầy ấm ức nũng nịu nói:

- Ông xã, em phải đi vệ sinh, nhưng chỗ… chỗ đó của em rất đau, ông xã, bồng em qua đi!

Bạch Tình Đình lại giở tính trẻ con, giơ hai cánh tay ra như một đứa con nít đang đợi Diệp Lăng Phi lại bồng cô. Bạch Tình Đình lúc này hiện rõ càng đáng yêu hơn. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện lần này lại là một chuyện tốt, chí ít có thể khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy áy náy, đáng yêu biết bao.

Diệp Lăng Phi đến bên giường, ôm lấy eo Bạch Tình Đình bồng thẳng Bạch Tình Đình đi vào trong nhà vệ sinh rồi mới buông tay ra. Diệp Lăng Phi đứng đợi bên ngoài, đúng lúc này Lý Khả Hân cũng mặc chiếc váy ngủ đi qua bên này, hình như Lý Khả Hân không ngủ ngon giấc, đi cứ ngáp hoài, cổ váy ngủ cô mở rộng để lộ ra phần trắng mịn trước ngực.

- Anh đứng trước cửa vệ sinh làm gì vậy?

Lý Khả Hân nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà vệ sinh rất thắc mắc hỏi. Cô đưa tay ra định đẩy cửa phòng vệ sinh thì lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi nói:

- Tình Đình, đang ở trong đó!

- Không phải đó chứ, vợ chồng anh cũng ân ái dữ, ngay cả đi vệ sinh cũng đi cùng nhau!

Lý Khả Hân phát ra tiếng kinh ngạc. Diệp Lăng Phi còn chưa nói gì thì nghe thấy Bạch Tình Đình trong nhà vệ sinh gọi:

- Ông xã, mau bồng em ra với!

Diệp Lăng Phi bĩu môi về phía dưới hạ thân của Lý Khả Hân, ý là hạ thân của Bạch Tình Đình không tiện. Lý Khả Hân chợt hiểu ra chu cái môi anh đào mà cười. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng vệ sinh thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa phòng vệ sinh. Lúc Diệp Lăng Phi bồng Bạch Tình Đình lên, mặt Bạch Tình Đình bỗng ửng đỏ, nếu như Lý Khả Hân không có ở đây thì Bạch Tình Đình sẽ không ngượng ngùng như vậy, nhưng Lý Khả Hân lại nhìn thấy cảnh này Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngượng, không dám nhìn mặt Lý Khả Hân, chỉ nói một tiếng “chào buổi sáng” rồi lại vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bồng Bạch Tình Đình trở lại phòng ngủ của mình. Bạch Tình Đình cũng không ngủ tiếp được nữa, vội mặc đồ vào. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế bên cửa sổ làm ra vẻ vô ý hỏi:

- Tình Đình, tên Diệp Phong đó hôm qua đã gây mê hai cảnh sát hình sự bảo vệ hắn, rồi lấy súng và giấy tờ chứng nhận của một cảnh sát trong số đó, lén chuồn đi rồi!

Hình như câu nói này của Diệp Lăng Phi rất tùy tiện, nhưng lại khiến cho Bạch Tình Đình suy nghĩ lo lắng Diệp Lăng Phi vẫn còn đang giận chuyện hôm cưới đó. Bạch Tình Đình nhàn nhạt nói:

- Chuyện của tên khốn Diệp Phong không liên quan đến em, em cũng không muốn nghe thấy cái tên của tên khốn đó nữa!

- Tình Đình, anh lại nghĩ đến một chuyện khác!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tại sao lần này Diệp Phong lại chạy đến thành phố Vọng Hải, chẳng lẽ hắn không có chỗ nào khác để đi sao, hay là mục đích của hắn nhằm kéo em và Lý Khả Hân vào?

Bạch Tình Đình không lên tiếng, chỉ mặc quần áo vào. Cô không dám nói chuyện của Diệp Phong nữa. Bạch Tình Đình lúc này chính là lo Diệp Lăng Phi vẫn còn giận, vì thế tính tình cũng trở nên thận trọng hơn.

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm mấy câu, nhìn thấy Bạch Tình Đình không bắt chuyện Diệp Lăng Phi cũng không nói tiếp nữa.

Mấy người phụ nữ thu dọn xong thì đi xuống lầu. Trương Vân đã chuẩn bị xong bữa sáng đang bày ra trên bàn ăn. Diệp Lăng Phi ngồi giữa bàn, ba cô gái còn lại ngồi hai bên. Lúc ăn cơm Bạch Tình Đình đã nhắc đến chuyện hôm nay đi dạo phố với Diệp Lăng Phi, từ sau khi kết hôn với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đều ở riết trong nhà, vì do hành động không được tiện nên vẫn không thể đi ra ngoài dạo phố được. Tuy nói giờ Bạch Tình Đình chưa khỏi nhưng chí ít không có đau như hôm qua. Bạch Tình Đình muốn ra ngoài dạo phố, tiện thể mua ít đồ.

- Cái này thì miễn đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Mấy ngày này mọi người đều không được ra khỏi cửa, cứ ở trong nhà cho anh, nếu như tụi em cảm thấy buồn chán thì có thể đánh bài, xem ti vi, hoặc tám chuyện, tóm lại là không thể ra ngoài được!

Diệp Lăng Phi nói đến đây ngước nhìn Lý Khả Hân, nói với mình Lý Khả Hân:

- Khả Hân, em cũng không được rời khỏi đây!

- Thế còn tiệm cà phê và quán bar?

Lý Khả Hân hỏi.

- Ở bên đó tạm thời không cần quản, để người mình ở bên đó quản, có việc gì bảo bọn họ gọi điện cho em, tóm lại hai ngày này không được rời khỏi biệt thự, đợi sau khi sự việc làm sáng tỏ hãy nói!

Diệp Lăng Phi nói.

Bạch Tình Đình đưa tay ra nhéo Chu Hân Mính, ý bảo Chu Hân Mính nói với Diệp Lăng Phi đôi ba câu, nhưng không ngờ Chu Hân Mính lại nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, đúng vậy, mọi người chúng ta nên ở lại trong biệt thự sẽ tốt hơn, đừng có tùy tiện ra ngoài, như vậy rất nguy hiểm!

Ngay cả Chu Hân Mính cũng nói vậy. Bạch Tình Đình không còn cách nào khác đành gật đầu nói:

- Vậy cũng được, mình không ra ngoài là được chứ gì!

Lý Khả Hân cúi đầu không nói gì cả. Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt quan nhìn Lý Khả Hân hỏi:

- Khả Hân, em có chuyện gì sao?

- Em thì không có gì, chỉ là không biết em phải ở đây đến lúc nào!

Lý Khả Hân nói.

- Dù gì bên tiệm cà phê và quán bar đều mình em quản, nếu em cứ không qua đó thì không được tốt lắm!

- Khả Hân, em đừng sốt ruột, anh nghĩ cũng chỉ hai ba ngày thôi, chắc cũng sắp có tin rồi. Trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài tốt hơn, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ!

Chuyện đã đến nước này. Lý Khả Hân cũng chỉ có thể như vậy.

…………………………………………

Tiệm cà phê ở lầu năm của Bách hóa Việt Dương vừa mới mở cửa thì có hai người đàn ông bước vào. Hai người đó một cao một lùn, tên lùn đầu trọc nói tiếng Trung có chút gượng gạo cứng ngắc, hơn nữa còn lẫn tạp tiếng địa phương ở đâu đó mà nghe chả rõ.

- Bà chủ tiệm cà phê các cô có đây không?

Tên lùn đó hỏi một nhân viên phục vụ của tiệm cà phê. Cô nhân viên phục vụ đó lắc đầu nói:

- Bà chủ chúng tôi chưa đến!

- Ừm, vậy à!

Tên đầu trọc lùn đó không nói gì nữa, hai người tìm một chỗ sát góc tường ngồi, gọi hai ly cà phê đen ngồi trong góc từ từ nhâm nhi. Vừa mới sáng sớm, ngoài hai người khách trong tiệm ra thì cũng chẳng có ai nữa cả. Hai người khách đó rất kỳ lạ, vốn không giống như đến uống cà phê, bọn họ đặt cà phê trên bàn vốn không hề uống, chỉ là ngồi ở đó nhìn ra cổng tiệm cà phê, giống như đợi người vậy.

Đợi mãi đến hơn mười giờ, sau khi có khách lục tục đi vào tiệm, tên lùn đầu trọc đó giơ tay lên gọi nữ phục vụ của tiệm cà phê đến.

- Xin hỏi các anh còn muốn gọi gì nữa ạ?

Nữ phục vụ hỏi.

- Tôi muốn biết bà chủ tiệm cà phê các cô sống ở đâu, chúng tôi tìm cô ấy có chút việc!

Tên lùn đó rút từ trong túi là xấp tiền đưa cho nữ phục vụ, nói:

- Đây là chút lòng thành, nếu có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cô thêm!

Nữ phục vụ đó không dám nhận lấy, ở đây có rất nhiều người, để người ta thấy thì sẽ không hay rồi. Càng huống chi cô cũng không biết Lý Khả Hân ở đâu cả, cô xin lỗi nói:

- Thực sự xin lỗi, tôi vốn không biết bà chủ của tôi sống ở đâu cả!

Nhìn thấy nữ phục vụ đó định đi, tên lùn đó vội hỏi một câu:

- Bà chủ các cô hôm nay có đến không?

- Chắc là sẽ đến, hôm qua bà chủ của tôi cũng đến mà!

Nữ phục vụ nói xong quay trở vào đằng sau tiệm cà phê nói việc này cho người quản lý tiệm cà phê, lúc Lý Khả Hân không có ở đây thì chuyện ở đây sẽ do một người phụ nữ tên Mã đại tỷ quản, sau khi Mã đại tỷ nghe xong liền khoát tay với nữ phục vụ đó nói:

- Cô bận việc đi!

Đợi nữ phục vụ đó vừa đi thì Mã đại tỷ bắt đầu suy tính, cô lén nhìn ra hai tên đàn ông ngồi trong góc, nhìn tướng mạo không giống người ở đây. Cô nấp ra đằng sau cầm điện thoại lên gọi cho Lý Khả Hân, nói hết mọi chuyện ở bên này cho Lý Khả Hân biết.

- Có hai người đàn ông tìm tôi?

Lý Khả Hân đang đánh mạt chược với bọn người Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính, hôm nay Diệp Lăng Phi bảo bọn họ đều ở trong biệt thự không được đi đâu hết. Ba người phụ nữ này đang tính chơi mạt chược, nhưng mới chỉ có ba người còn thiếu một người nữa, thế là Bạch Tình Đình lập tức gọi điện cho Angel và Alice đến, kết quả chỉ một lúc sau căn phòng đã náo nhiệt hẳn. Bốn mỹ nữ đang ngồi trước bàn chơi mạt chược. Alice ngồi bên cạnh nhìn, còn hai người bảo vệ Alice là Laura và Anger lại đi loanh quanh trong biệt thự, tham quan khu biệt thự này.

Diệp Lăng Phi lại trở thành người hầu đắc lực, việc đưa trà rót nước đều mình hắn ôm trọn hết. Sau khi Lý Khả Hân nhận được điện thoại từ quán của mình, cô bảo Alice chơi dùm cô vài ván, còn cô cầm điện thoại ra chỗ lan can lầu hai nói:

- Mã đại tỷ, hai tên đó có nói tại sao lại tìm em không?

- Không có, bọn họ mới sáng sớm đã đến quán cà phê ngồi ở đó, lúc nãy còn hỏi nhà em ở đâu, chị thấy tướng mạo hai người này có vẻ rất hung ác!

Mã đại tỷ nói.

- Ừm, em biết rồi!

Lý Khả Hân nói.

- Mã đại tỷ, hai ngày này em không đến quán đâu…!

Lý Khả Hân đang nói chuyện điện thoại với Mã đại tỷ thì Diệp Lăng Phi đứng từ đằng sau ôm lấy eo của Lý Khả Hân, môi hắn đặt trên gáy Lý Khả Hân hôn cái gáy mịn đó của Lý Khả Hân. Lý Khả Hân đang nói chuyện điện thoại bị cái hôn này của Diệp Lăng Phi cô nghiêng đầu lại nói:

- Đừng ồn ào… A. Mã đại tỷ, không phải em nói với chị đâu, ý em là chị đừng có quan tâm đến hai tên đó, cứ để cho họ ngồi đợi ở đó đi!

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi hôn lên gáy, nói chuyện có chút phí sức. Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy câu này của Lý Khả Hân, hắn lấy môi ra khỏi gáy Lý Khả Hân nói:

- Khả Hân, bảo người của em theo dõi hai tên đó, giờ anh phái người qua đó!

Diệp Lăng Phi nói xong buông tay ra, lấy điện thoại gọi cho Dã Thú. Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô vội nói với Mã đại tỷ:

- Mã đại tỷ, trước mắt cứ theo dõi hai tên đó, tốt nhất là thận trọng với bọn chúng, ừm, đúng rồi, đúng, là như vậy, được rồi!

Sau khi Lý Khả Hân cúp máy thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi cũng cúp máy. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Lý Khả Hân ôm chặt vào lòng, hôn một cái lên môi Lý Khả Hân nói:

- Lúc nãy anh phái người qua bên đó theo dõi chúng rồi, anh muốn xem thử hai tên khốn đó rốt cuộc từ đâu đến!

Tay phải Lý Khả Hân sờ má Diệp Lăng Phi nói:

- Không phải anh nghi ngờ hai tên đó định hại em đó chứ!

- Không loại trừ khả năng này!

Diệp Lăng Phi nói:

- Vào lúc này nhất thiết phải dè dặt cẩn thận, đều là tên khốn Diệp Phong gây họa, thật đáng để cho anh phế hắn!

Lý Khả Hân cười nói:

- Em lại phải cảm ơn Diệp Phong, nếu không có hắn sao em có thể ở nhà anh, hơn nữa sao Bạch Tình Đình lại có thể nói chuyện khách sáo như vậy với em được, tất cả đều phải cảm ơn Diệp Phong, nếu có cơ hội thật sự nên mời Diệp Phong một bữa để biểu thị sự cảm ơn của em đối với hắn!

Diệp Lăng Phi ôm chặt eo của Lý Khả Hân, nói:

- Anh không cho phép, em bây giờ đã là tài sản cá nhân của anh, trước khi chưa nhận được sự cho phép của anh em không được ăn cơm, thậm chí cả gặp mặt bất kỳ người đàn ông nào, con người anh thích nhất là ghen đó!

Lý Khả Hân khẽ nói:

- Không ngờ anh lại là người đàn ông thích ghen đó. Diệp Lăng Phi, quá không công bằng rồi, anh còn có không ít phụ nữ, chẳng lẽ chỉ có thể để cho anh liếc mắt đưa tình với mấy cô gái khác, còn con gái bọn em lại không thể hẹn hò với đàn ông khác, có phải là quá không công bằng không?

- Công bằng? Chỗ anh đây không có công bằng, ai bảo em bước lên tàu hải tặc của anh, lên thì dễ mà xuống thì khó đấy!

Diệp Lăng Phi bồng Lý Khả Hân lên, hai tay Lý Khả Hân đặt trên vai Diệp Lăng Phi nói:

- Em cũng không sợ bị bà xã anh nhìn thấy!

- Tình Đình đang đánh mạt chược, có gì phải sợ chứ!

Diệp Lăng Phi bồng Lý Khả Hân đến bên tường sân thượng, ấn Lý Khả Hân dựa vào tường, sát môi lại. Lý Khả Hân đẩy Diệp Lăng Phi ra âu yếm nói:

- Đừng ồn ào nữa, hai ngày nay anh rất mệt rồi, đừng mệt cho cơ thể quá. Lúc nãy em chỉ đùa với anh thôi, em đã cho anh tất cả rồi, sao còn có thể gặp đàn ông khác nữa chứ, anh là tên ích kỷ, có điều, em thích. Ừm, đợi sau khi anh khỏe người lại rồi hãy nói!

Lý Khả Hân sát môi lại tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Em thích cảm giác lúc anh dồi dào tinh lực!

Dã Thú dựa vào lời dặn dò của Diệp Lăng Phi mà gọi Dã Lang đi cùng. Hai người lái xe đến dưới lầu bách hóa Việt Dương. Dã Thú xuống xe nhìn khắp xung quanh nói:

- Dã Lang, không ngờ mấy cô gái đẹp ở đây lại nhiều thế, đợi lúc nào rảnh hai tụi mình có thể đến đây bắt chuyện rồi!

Dã Lang đóng cửa xe một tiếng “rầm”, cài nút áo lại nhìn Dã Thú một cái, không nói gì cả. Dã Thú bĩu môi hừ lạnh nói:

- Dã Lang, làm gì mà mày chẳng nói gì hết vậy, chẳng lẽ tao nói sai sao, đàn bà vốn ở đây đều là được đàn ông đến chiều chuộng, mày xem mấy tiểu nha đầu ăn mặc thời thượng gợi cảm kia kìa, vừa nhìn là biết bọn nó thiếu sự chiều chuộng của loại đàn ông có thể lực, biết nuông chiều như tụi mình rồi…!

Dã Thú còn chưa nói xong đã bị Dã Lang kéo cánh tay đi vào trong bách hóa Việt Dương. Dã Lang không có thời gian để mà thong thả nói chuyện phiếm, hắn lôi Dã Thú vào trong thang máy đi lên lầu năm, đây là tầng ăn uống, vui chơi. Trên tầng lầu này lẫn lộn không dưới ba mươi khu vui chơi giải trí nghỉ ngơi.

Dã Lang và Dã Thú bước vào tiệm cà phê của Lý Khả Hân, quả nhiên nhìn thấy trong góc có hai người đàn ông đang ngồi. Vừa nhìn tướng mạo của hai người đàn ông đó Dã Thú liền ngầm nháy mắt với Dã Lang, thấp giọng nói:

- Nhìn thấy chưa, chính là người mà lão đại cần!

Dã Lang không nói gì mà đi thẳng đến cái bàn bên cạnh hai tên đó rồi ngồi xuống. Dã Thú lắc lư bước đến ngồi đối diện với Dã Lang, nữ phục vụ đi về phía bọn họ đến trước mặt Dã Thú, tiểu cô nương tuổi còn chưa quá hai mươi hỏi:

- Hai vị khách, xin hỏi hai vị dùng gì ạ?

- Hai chai bia, nhớ kỹ, phải ướp lạnh đó!

Dã Thú ngẩng đầu lên nhìn nữ phục vụ nghiêm túc nói. Cô phục vụ đó sững sờ đáp:

- Xin lỗi, chỗ chúng tôi đây là tiệm cà phê, không bán bia rượu!

- Tôi chỉ đùa với cô thôi!

Dã Thú nhếch môi cười nói.

- Cho tôi ly cà phê đen vị gì cũng được, chỉ cần tôi có thể uống được, còn vị ngồi đối diện tôi thì chọn đại cho anh ta, một ly nước sôi đi!

Dã Lang trừng mắt nhìn Dã Thú, lập tức nói với nữ phục vụ:

- Cho tôi một ly trà sữa là được rồi!

- Vâng, hai vị xin đợi một lát!

Sau khi nữ phục vụ đó ghi xong thì nhìn Dã Thú một cái, trong lòng cảm thấy người đàn ông này rất hay. Dã Thú nhìn nữ phục vụ đó đi về phía quầy bán của tiệm cà phê. Ánh mắt hắn dừng lại chỗ mông nữ phục vụ đó, lúc nữ phục vụ đó xoay lưng lại với Dã Thú nói với cô nhân viên trong tiệm đứng trước quầy bán. Dã Thú mới thu ánh mắt lại nói:

- Đồng phục ở đây thật xấu, chí ít cũng nên mặc những bộ quần áo của đầy tớ nữ, như vậy mới hiện rõ rất đáng yêu chứ, tao bảo đảm tiền kinh doanh ở đây cũng cao gấp đôi, nếu như mặc váy siêu ngắn, chính là có thể nhìn thấy chiếc quần lót bên trong chiếc váy siêu ngắn đó thì bảo đảm ngày ngày ở đây đều đầy ắp khách!

Dã Lang mặc kệ Dã Thú, hắn quá hiểu tính cách của Dã Thú, cũng lười đi nói chuyện với Dã Thú. Dã Lang đứng lên lấy một xấp tạp chí to cầm đến chỗ này. Dã Thú cầm lấy một quyển tạp chí người đẹp, lật mấy trang hắn mơ màng nhìn trang màu có bức ảnh một mỹ nữ mặc đồ bơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.