Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 14: Sự xuất hiện bất ngờ




Vu Tiêu Tiếu nắm lấy cổ tay Diệp Lăng Phi bước ra khỏi cửa hàng KFC, vừa mới bước ra ngoài, điện thoại của cô lại reo lên. Vu Tiêu Tiếu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hét lớn về phía Tưởng Nhạc Dương đang cầm điện thoại nói:

- Tên khốn, đừng có gọi nữa, chẳng phải tôi đã nói tôi ở đây sao?

Tưởng Nhạc Dương tay cầm điện thoại nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi đi từ trong cửa hàng KFC thì bỏ điện thoại cầm tay xuống, miệng vẫn hút thuốc nhìn Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Tiêu Tiếu, từ khi nào anh trở thành tên khốn vậy? Ồ, thì ra là em vẫn còn ở bên cái gã đàn ông đã có vợ này à, em thật sự làm anh thất vọng quá!

Vu Tiêu Tiếu khoác tay Diệp Lăng Phi tới trước mặt Tưởng Nhạc Dương, cô ưỡn ngực, cười nhạt nói với Tưởng Nhạc Dương:

- Tôi ở bên ai thì quan hệ đếch gì tới anh, cái tên khốn nhà anh đúng là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chạy tới đây, muốn chết à?

- Ây dô. Tiêu Tiếu, miệng lưỡi của em ngày càng lợi hại đó nha, anh bái phục, bái phục. Vợ chưa cưới của anh ơi, em làm anh ngạc nhiên quá đấy. Tiêu Tiếu, em nói anh phải làm thế nào bây giờ đây, thiến cái tên bồ của em đi hay là anh ăn nằm trước với vợ chưa cưới của anh đây!

Vu Tiêu Tiếu không nói gì, lúc này Diệp Lăng Phi nhìn trằm trằm Tưởng Nhạc Dương cười nói:

- Tôi hỏi này anh bạn trẻ, sao anh lại chạy tới thành phố Vọng Hải này làm loạn thế hả. Anh cứ ở trên tỉnh sống thật thà thì tốt biết bao, tất cả mọi người chẳng ai phiền não cả. Cậu lại cứ khăng khăng chạy tới thành phố Vọng Hải này, có biết nơi này là địa bàn của ai không hả nhóc?

- Ha ha. Nơi đây là địa bàn của ai thì cũng vậy thôi. Tưởng Nhạc Dương tôi đây đi tới đâu cũng vậy, không ai dám động tới tôi!

Khi Tưởng Nhạc Dương nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu thì giữ kiểu nói chuyện mỉa mai, cợt nhả. Nhưng khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, thì Tưởng Nhạc Dương có vẻ kích động hơn. Tưởng Nhạc Dương vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi là cảm thấy toàn thân không thoải mái. Dường như trên người đàn ông này có thứ gì đó khiến Tưởng Nhạc Dương cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng lại không thể nói rõ đó là thứ gì. Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc từ trên người, đưa ra trước mặt Tưởng Nhạc Dương châm thuốc. Tay trái Diệp Lăng Phi cầm thuốc tay phải ôm lấy cái eo nhỏ nhỏ xinh xinh của Vu Tiêu Tiếu, bĩu bĩu môi, nói:

- Nghe tôi nói này Tưởng Nhạc Dương, cậu thật sự có cái bản lĩnh nói tới ở đâu cũng giống nhau sao. Nhưng mà, cậu quên mất một chuyện rồi nhóc con ạ, đó là ở thành phố Vọng Hải này, biết đâu cậu sẽ gặp một số người không rõ thân phận, không thù hận gì với cậu cả. Ví dụ họ sẽ hủy dung nhan của cậu, hay là nổ hoa cúc đó của cậu. Tưởng Nhạc Dương ơi là Tưởng Nhạc Dương, cậu đã nghĩ qua chưa, ngộ nhỡ xảy ra những chuyện như vậy, thì sau này cậu làm thế nào. Cả ngày ngồi lê mông đi lại, hay là nhét vào đít cậu cái gì đó, để đề phòng người ta phá hoại nhé!

- Khốn kiếp!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu đó. Vu Tiêu Tiếu liền bật cười, cô cười thoải mái tới nỗi khiến cho Tưởng Nhạc Dương không biết giấu mặt đi đâu nữa. Tưởng Nhạc Dương vứt một điếu thuốc đang hút dở xuống dưới đất, hai mắt long sòng sọc, nhìn Diệp Lăng Phi hét lên:

- Mày không biết tao là ai hay sao?

- Tôi tất nhiên là biết, bố cậu không phải là cái người tên là Tưởng... Tưởng khốn nạn gì ý nhỉ?

Câu nói này của Diệp Lăng Phi đã thật sự kích động Tưởng Nhạc Dương, hắn nắm nắm đấm lại giơ về phía mặt của Diệp Lăng Phi, chửi:

- Mẹ mày, xem hôm nay tao có chơi mày chết không?

Tưởng Nhạc Dương quen thói hung hăng như khi hắn ở trên tỉnh, nên vẫn cứ nghĩ đây cũng giống như trên tỉnh. Nắm đấm của Tưởng Nhạc Dương phi tới cách mặt Diệp Lăng Phi chưa đầy 5 tấc đã bị bàn tay Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy chặn lại. Tưởng Nhạc Dương liền cảm thấy cả vùng vai phải của hắn như bị một tấm sắt nặng đè lên, đau không chịu nổi.

- Mày con chưa mọc đủ lông đâu, dám chơi trò này trước mặt tao hả?

Diệp Lăng Phi buông tay ra, ngay trong lúc Tưởng Nhạc Dương đần mặt ra, tay phải của Tưởng Nhạc Dương nhấc lên, tát ngay một tát thật đau vào ngay giữa mặt Tưởng Nhạc Dương. Cái tát này đánh cho Tưởng Nhạc Dương hộc cả máu mồm máu mũi.

Tưởng Nhạc Dương bị đánh rồi, hai tên thanh niên đi cùng Tưởng Nhạc Dương bình thường cũng rất hống hách. Lần này bọn chúng cùng Tưởng Nhạc Dương tới thành phố Vọng Hải này vốn để chơi đùa, cũng chỉ muốn ra oai một chút. Kết quả lần này nhìn thấy Tưởng Nhạc Dương bị đánh, hai tên thanh niên đó đều không chịu được, nhất là cái tên oắt con mặc quần trắng đó, hắn quay người chạy lại phía chiếc xe. Sau khi hắn quay lại thì thấy hắn cầm một khẩu súng ngắn từ trên xe lôi xuống. Vừa nhìn thấy tên thanh niên mặc quần trắng trong tay cầm súng, mắt Diệp Lăng Phi liền phóng ra một tia nhìn sát khí. Hắn không thèm để ý tới Tưởng Nhạc Dương và tên thanh niên còn lại, mà nhanh như chớp hắn đã tới trước mặt tên mặt quần trắng, đúng lúc tên thanh niên chưa kịp nói hết câu:

- Tôi........!

Thì nắm đấm của Diệp Lăng Phi đã đấm ra. Nắm đấm của Diệp Lăng Phi trúng ngay dưới cằm của tên thanh niên quần trắng. Lúc đó chiếc cằm của tên đó suýt nữa bị đánh vỡ, máu tươi từ dưới cằm chảy ra ồng ộc, nhuộm đỏ cả cái áo trắng hắn đang mặc, đúng là kinh hãi!

Ngay sau đó. Diệp Lăng Phi lâp tức tiến tới gập tay tên đó ra đằng sau cướp lấy súng từ tay hắn. Diệp Lăng Phi giơ cùi trỏ thoi một phát vòa ngực tên quần trắng, hắn ngã lăn ra đất. Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên quần trắng, hắn đang ôm bụng lăn dưới đất, kêu la thảm thiết.

- Mẹ mày nữa! Mày không nhìn trước xem bố mày là ai mà dám cầm súng ra đây, mày đúng là tự tìm tới cái chết con ạ!

Diệp Lăng Phi cả khuôn mặt đằng đằng sát khí, cái bộ dạng đáng sợ khủng khiếp đó của Diệp Lăng Phi ngay cả Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy cũng sợ mất mật, chứ đừng nói tới Tưởng Nhạc Dương và tên thanh niên còn lại phải sợ như thế nào. Diệp Lăng Phi dường như đã dọa cho hai tên đó sợ xanh mặt, bọn chúng mặc dù rất tức giận nhưng trong tình hình này. Tưởng Nhạc Dương và tên tiểu tử kia đều hiểu rõ rằng nếu như hai người đó mà bước lên nghênh chiến thì có nghĩa là tìm tới cái chết, kết cục cũng sẽ không sáng sủa gì cả. Diệp Lăng Phi nhấc chân lên, đá thêm một phát nữa vào trước ngực người thanh niên áo trắng, miệng chửi:

- Con mẹ mày, mày nghe cho rõ đây, nếu tao không tống mày vào tù thì tao không bằng con mày!

Diệp Lăng Phi đang cơn thịnh nộ, hắn rút ngay điện thoại ra, gọi trực tiếp cho cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải, khi điện thoại đã thông. Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu:

- Lập tức đem người tới đây, có người đem súng tới thành phố Vọng Hải này bắn linh tinh..........!

Đúng trong lúc Diệp Lăng Phi đang gọi điện cho Tiểu Triệu. Tưởng Nhạc Dương đã ý thức được rằng thật sự xảy ra chuyện mất rồi. Hắn cũng vội vàng gọi điện. Hắn tất nhiên là gọi điện cho bố của hắn, kể hết chuyện xảy ra ở bên thành phố Vọng Hải này kể cho bố hắn nghe. Khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu xong, quay đầu lại cũng thấy Tưởng Nhạc Dương đang gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Tưởng Nhạc Dương, đồ thỏ đế, con mẹ mày chứ, lại dám giỡn mặt tao. Mày còn không thèm xem tao là ai, tao nói cho mày biết, lần này tao cho chúng mày biết thế nào là sống không bằng chết!

Sau khi Diệp Lăng Phi chửi xong, quay ra chửi cái tên thanh niên còn lại đang định chạy trốn ra xe:

- Mày đứng lại, mày mà dám đi thêm một bước, thì tao phế luôn hai chân mày đấy con ạ!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm tên kia sợ mất mật, hắn đứng im như tượng, giống như bị đổ bê tông vào chân vậy, đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy, đúng lúc này có rất nhiều người háo kỳ cùng kéo nhau lại xem ở đây đang xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi lúc này vẫn không thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người, hắn tiến lại phía tên thanh niên quần trắng bị đánh đang lăn lộn kêu gào dưới mặt đất, cười lạnh lùng, nói:

- Mày coi như tận số rồi con ạ, dám dây vào tao hả, mày cứ đợi mà vào tù bóc lịch tận hưởng cảm giác thoải mái đi, ở đó hợp với mày lắm đấy!

Tiểu Triệu đem theo bốn cảnh sát, lái xe tuần tra tới ngay hiện trường. Vừa nhìn thấy hiện trường vây xung quanh bao nhiêu là người dân hiếu kỳ. Tiểu Triệu đỗ xe ngay bên cạnh đó, cô xuống xe và nói:

- Tránh ra cho cảnh sát làm việc!

Nói rồi tách đám người đang đứng vây quanh ra. Tiểu Triệu đem theo bốn cảnh sát vội vàng đi vào, thì nhìn thấy dưới đất có một thanh niên mặc quần áo trắng thấm bê bết máu, ngoài ra còn có hai người thanh niên nữa đang đứng im trước cửa hàng KFC, còn Diệp Lăng Phi thì đang nhàn hạ hút thuốc.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tiểu Triệu vội vàng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, trước mặt bao nhiêu người Tiểu Triệu không thể gọi Diệp Lăng Phi là “Diệp đại ca” được, nếu như ở đám đông này mà gọi Diệp Lăng Phi là “Diệp đại ca” thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Hiện nay xã hội này có rất nhiều thị dân luôn để mắt tới các cơ quan chính phủ, đặc biệt là ngành cảnh sát, họ luôn bới móc những gì cảnh sát làm không tốt để tố cáo.

Bây giờ ngành cảnh sát không giống như trước nữa rồi, bắt được kẻ tình nghi là tội phạm cũng không dám dùng bạo lực, chỉ sợ bị người ta tố cáo thì chức vụ cũng mất luôn. Tiểu Triệu thì sợ có người nói bừa, vì vậy mới cố ý làm cho sự việc thêm rắc rối như vậy. Phó đội trưởng cảnh sát như Tiểu Triệu hiện đang thuận buồm xuôi gió trong công việc, cái vị đội trưởng cảnh sát kia chuẩn bị được điều đi nơi khác. Tiểu Triệu rất có khả năng được thăng chức lên đội trưởng. Tiểu Triệu tất nhiên rõ sự thuận lợi này của cô không thể tách ra được khỏi sự giúp đỡ của Chu Hân Mính. Năm đó, cô luôn đi theo Chu Hân Mính, bây giờ xem ra sự lựa chọn lúc đó là đúng. Nếu như không có Chu Hân Mính, thì cô không thể có được chức vụ như bây giờ. Diệp Lăng Phi hút thuốc, hắn nhìn Tiểu Triệu, nói:

- Ba tên này định bắn tôi, trong đó có một tên mặc áo trắng kia định rút súng ra bắn tôi rồi. Nếu như không phải tôi phản ứng mau lẹ, có thể đã nằm trong nhà xác bệnh viện rồi. Tôi thấy đây là một vụ án lớn, ừm, ít nhất đối với tôi mà nói, vụ án này đúng là vụ án mưu sát có ý đồ, hơn nữa lại còn dùng súng!

- Thì ra là vậy!

Tiểu Triệu vừa nghe xong, lập tức quay người lại, dặn dò nói:

- Bắt hết lại, dẫn về đồn! Cảnh sát!

- Anh có biết tôi là ai không hả?

Tưởng Nhạc Dương vừa nghe thấy có cảnh sát định tới dẫn mình về đồn cảnh sát, hét lớn:

- Các người dám bắt tôi, tôi không tha cho các người.......!

- Anh câm mồm lại!

Một viên cảnh sát bước lại gần, túm lấy tay của Tưởng Nhạc Dương, bẻ hai tay Tưởng Nhạc Dương ra đằng sau, đeo còng số 8 vào, nói:

- Những lời nói của anh hả, về trụ sở cảnh sát rồi nói!

- Mày tên là gì? Để tao cho mày khỏi phải làm cảnh sát nữa luôn! Mày nghe cho rõ đây, tao là........!

Tưởng Nhạc Dương đang định nói ra thân phận của hắn, thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Tưởng đại công tử, nơi đây là thành phố Vọng Hải, cậu nên nhớ cho rõ, người ở đây thích nhất là xem những gì đông vui như thế này, nếu cậu không sợ bố cậu gặp phải rắc rối thì cứ nói ra đi, nhưng mà tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn đi theo cảnh sát về đồn đi, nếu không thì tôi nghĩ cậu tự biết hậu quả thế nào rồi đấy!

Câu này Diệp Lăng Phi vừa nói ra, quả nhiên Tưởng Nhạc Dương không dám nói tiếp nữa, hậm hực nói:

- Mày cứ đợi đấy, tao không để yên thế này đâu!

Tưởng Nhạc Dương nói xong, thì bị viên cảnh sát đó dẫn lên xe, ngay sau đó hai tên thanh niên còn lại cũng bị cánh sát dẫn đi. Còn cái tên thanh niên bị Diệp Lăng Phi đánh bị thương đó thì được hai cảnh sát áp giải vào viện chữa trị rồi mới giải về đồn.

- Diệp đại ca, rốt cuộc ba tên tiểu tử này là ai?

Tiểu Triệu tới gần trước mặt Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:

- Một trong ba tên đó là con trai của bí thư tỉnh ủy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiểu Triệu, cả đời này em được nổi tiếng rồi, em lại bắt cả con trai của bí thư tỉnh ủy, em nghĩ xem sau này em có nổi tiếng không hả?

Câu nói này của Diệp Lăng Phi thật sự dọa Tiểu Triệu sợ chết khiếp. Tiểu Triệu nghĩ sao cũng không thể nghĩ được trong ba tên đó lại có con trai của bí thư tỉnh ủy. Nếu như biết trước thì trước khi bắt người Tiểu Triệu đã tính toán kĩ hơn chút, bây giờ thì hay rồi. Mọi việc cũng đã làm rồi, kể cả hối hận cũng chẳng kịp nữa.

- Tiểu Triệu, cậu làm sao thế, có phải là sợ rồi hay không hả?

Diệp Lăng Phi cười, hỏi.

- Không có đâu!

Giọng Tiểu Triệu cứng ngắc nói:

- Em đang thi hành nhiệm vụ của mình thôi, em thân là một cảnh sát, có tội phạm tình nghi, tất nhiên phải bắt rồi, không cần biết tên tội phạm tình nghi đó là ai em đều phải bắt, có gì đâu mà em phải sợ, đúng không?

- Tiểu Triệu, cậu đừng có cứng miệng, đóng kịch là không sợ trước mặt anh nữa, anh lại không hiểu rõ cậu sao?

Diệp Lăng Phi vốn dĩ đã nhìn thấu tâm ý của Tiểu Triệu, hắn nói:

- Tiểu Triệu, cậu yên tâm đi, chuyện này vốn là anh gọi điện cho cậu tới bắt chúng nó, thì chuyện này tất nhiên để anh giải quyết. Cậu yên tâm, chuyện này không những không đem lại phiền phức cho cậu, mà cậu còn có một biệt hiệu mới nữa đó, đó là thiết diện vô tư. Dù cho là con trai của tỉnh ủy có phạm tội, cậu lại vẫn dám bắt. Có cái biệt hiệu này thì tương lai danh vọng của cậu ngày càng thăng tiến rồi. Anh nói như vậy không phải là đang nói đùa với cậu đâu. Chuyện này cứ giao hết cho anh đi, cậu chỉ cần làm theo phép công mà xử tội thôi, đã hiểu chưa?

- Ừm. Diệp đại ca, em biết phải làm thế nào mà!

Tiểu Triệu sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, thì bao nhiêu lo lắng vừa nãy coi như tạm lắng xuống. Tiểu Triệu biết con người của Diệp Lăng Phi lắm mưu mô thủ đoạn, nghe nói năm đó thị ủy Chu Hồng Sâm phạm pháp đều là được Diệp Lăng Phi cứu ra ngoài. Hơn nữa, vào lúc này Tiểu Triệu chỉ còn biết nghe theo lời của Diệp Lăng Phi mà thôi!

- Đi đi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Cậu đem bọn khốn này về trụ sở cảnh sát, cứ làm theo phép công mà thẩm vấn. ừm, nhớ kĩ nhé, trưa nay đừng cho ba tên khốn đó ăn cái gì cả, để bọn chúng chịu đói. Tất nhiên là trong lúc thẩm vấn đừng quá lộ liểu để lộ ra ân oán cá nhân hay bất cứ chuyện riêng tư gì vào trong quá trình thẩm vấn. Cứ làm như thủ tục thẩm vấn bình thường, có hiểu ý của anh không?

- Hiểu ạ!

Tiểu Triệu bản chất thông minh nhanh nhẹn, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó, thì đã biết ngay dụng ý của Diệp Lăng Phi. Hắn gật đầu, nói:

- Diệp đại ca! Bây giờ em quay về trụ sở cảnh sát đây, nhưng mà, anh.......!

Diệp Lăng Phi biết Tiểu Triệu đang định nói gì, hắn xua xua tay, nói:

- Tiểu Triệu, anh biết rồi mà, đợi chút nữa anh sẽ lái xe tới đồn cảnh sát. Cậu đừng quên, bây giờ là giữa trưa rồi, lẽ nào trưa rồi cũng không cho anh ăn cơm sao?

Tiểu Triệu vừa nghe xong, bèn cười nói:

- Diệp đại ca, em đùa thôi, em không có ý gì khác đâu. Chẳng qua là em muốn làm đúng theo phép công!

- Anh biết mà, không sao cả đâu!

Diệp Lăng Phi cười, nói.

Tiểu Triệu dẫn ba tên thanh niên về đồn cảnh sát. Tất nhiên chiếc xe Porcher của Tưởng Nhạc Dương cũng bị lái về đồn cảnh sát. Tiểu Triệu chưa từng lái chiếc xe Porcher này bao giờ bây giờ có thể lái được một chiếc xe Porcher thật là thích thú. Sau khi tất cả mọi người đều đi hết. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi bộ về phía trường đại học Vọng Hải. Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, lên xe, hắn bảo Vu Tiêu Tiếu quay về trường đại học Vọng Hải đi. Mọi chuyện còn lại để hắn xử lý là được rồi.

- Diệp đại ca, cảm ơn anh đã giúp em trút giận!

Vu Tiêu Tiếu không gọi Diệp Lăng Phi là sư phụ nữa, mà dịu dàng gọi Diệp Lăng Phi từ sư phụ thành Diệp đại ca.

- Tiểu a đầu, lại còn nói với anh những lời khách sáo vậy sao. Anh vốn dĩ nhìn cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương đó ngứa mắt lâu rồi. Chỉ là bởi vì nó cứ ở trên tỉnh mãi, anh lại lười chẳng thèm tới đó. Không ngờ cái thằng ngu này lại ngứa nghề, dám chạy tới thành phố Vọng Hải này gây sự, lại còn chủ động chọc giận anh. Chuyện này không thể trách anh được đúng không nào, anh phải để cho nó nhớ lâu hơn một chút, sau này đừng có bao giờ ngông cuồng như vậy nữa!

- Diệp đại ca, anh vẫn nên cẩn thận một chút! Gia thế của cái tên khốn đó không tầm thường đâu!

Vu Tiêu Tiếu lo lắng nói:

- Diệp đại ca, đừng gây chuyện quá lớn, cho tên khốn đó một bài học như vậy là được rồi. Em cũng không muốn chuyện bé xé ra to đâu!

- Tiểu a đầu, từ khi nào mà ngay cả anh làm việc em cũng không yên tâm vậy nhỉ? Anh biết phải làm thế nào?

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai của Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Được rồi, mau về trường đi thôi! em còn sắp phải thi nữa mà, bây giờ anh về nhà trước!

Diệp Lăng Phi đang định lên xe, thì nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói:

- Diệp đại ca, em sắp thi rồi! Thi xong, em sẽ đến nhà anh ở. Tới lúc đó thì ngày nào em cũng được gặp anh rồi!

Diệp Lăng Phi chỉ biết cười, sau đó lên xe. Chuyện này hắn không dám nói gì. Diệp Lăng Phi cảm thấy về mặt tình cảm, hắn quá loạn rồi. Nếu như nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu mà ấm áp thêm một chút, thì sự vệc sau này càng khó sắp xếp rồi. Diệp Lăng Phi lái xe, trên đường hắn tìm một hàng ăn trưa. Một mình Diệp Lăng Phi ngồi trên tầng hai của nhà hàng dựa vào cửa sổ ăn cơm. Bữa cơm này vừa ăn được một nửa. Diệp Lăng Phi liền gọi điện thoại tới.

- Diệp đại ca, mọi chuyện rắc rối rồi!

Tiểu Triệu vội vội vàng vàng nói:

- Vừa nãy cục trưởng gọi điện tới hỏi chuyện này như thế nào, dường như nghe theo khẩu khí của cục trưởng là muốn em lập tức thả người!

- Thả người?

Diệp Lăng Phi lạnh lùng cười, nói:

- Không có chuyện đơn giản như vậy chứ. Số điện thoại của cục trưởng cậu là bao nhiêu? Anh nói chuyện với cục trưởng của cậu một lát xem nào. Hình như trước đây khi ông ta chưa được ngồi cái ghế cục trưởng cục cảnh sát này anh đã nói chuyện với ông ta rồi. Bây giờ, nói chuyện với ông ta thì đúng là bạn cũ lâu ngày không gặp!

Tiểu Triệu nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn đích thân nói chuyện với cục trưởng, hắn liền vội vàng đưa số điện thoại của cục trưởng cho Diệp Lăng Phi. Vốn dĩ chuyện này. Diệp Lăng Phi có thể bảo Chu Hân Mính đi xử lý. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, hay là thôi đi, tự mình đi giải quyết thì sẽ tốt hơn. Diệp Lăng Phi đích thân gọi điện, bên kia đầu dây là cục trưởng Trần cục trưởng cục công an nghe máy.

Trương cục trưởng vốn là sau khi nguyên cục trưởng công an Triệu Thiên bị sa thải, thì mới ngồi lên được vị trí cục trưởng cục công an này, có thể nói tất cả là nhờ Chu Hồng Sâm cất nhắc. Còn nhớ năm đó. Diệp Lăng Phi thật sự đã từng gặp qua Trương cục trưởng, chỉ là mọi người chưa quen biết nhau. Tất nhiên, cái tên Trương cục trưởng này biết rõ ràng về thân thế và thế lực của Diệp Lăng Phi. Vì cái tên Trương cục trưởng này là tay sai đắc lực của Chu Hồng Sâm, tất nhiên hắn biết rõ năm đó Chu Hồng Sâm được thả ra đều là do Diệp Lăng Phi giúp đỡ, nên hắn biết Diệp Lăng Phi có quan hệ rộng lớn như thế nào. Nhưng mà sự việc cụ thể thì hắn không được rõ lắm.

- Trương cục trưởng, tôi là Diệp Lăng Phi, ừm, lần trước tôi và anh gặp nhau rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi thường xuyên tới nhà thị trưởng Chu ăn cơm, và cũng thường xuyên được nghe Chu thị trưởng nói anh Trương cục trưởng làm việc rất là lợi hại!

Diệp Lăng Phi cố ý nói rõ quan hệ giữa hắn với Chu Hồng Sâm, chính là muốn nói với Trương cục trưởng, bản thân mình không phải là người dễ dây vào đâu. Trương cục trưởng làm sao mà lại nghe không hiểu ý của Diệp Lăng Phi cơ chứ, hắn nói chuyện tỏ ra vô cùng khách sáo, hắn nói:

- Diệp tiên sinh, tôi nghe nói về ông nhiều rồi. Nên nói là giữa chúng ta đã gặp nhau rồi, à, không biết Diệp tiên sinh ông gọi điện cho tôi có chuyện gì vậy?

- Trương cục trưởng, cũng không có chuyện gì lắm đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chả là hôm nay tôi bị mấy tên thanh niên vây đánh, chúng còn định dùng súng bắn tôi. Hình như trong đó, tôi nghe nói là có một tên là con trai của bí thư tỉnh ủy, tên là..... tên là Tưởng Nhạc Dương. Cái tên tiểu tử đó rất ngông cuồng, hắn đánh tôi trước, sau đó còn có tên đồng bọn của hắn lấy trên xe xuống một khẩu súng, muốn bắn chết tôi. Nghe tôi nói này Trương cục trưởng, vừa nãy tôi nghe nói, có phải là ông gọi điện cho đồn cảnh sát, muốn thả bọn chúng ra, đây là cái đạo lý gì vậy? Lẽ nào đợi bọn chúng bắn chết tôi rồi, tới lúc đó ông mới đi điều tra xem là ai đã giết tôi hay sao?

- Cái này.... Diệp tiên sinh, tôi nghĩ trong chuyện này chắc có chút hiểu lầm rồi!

Trương cục trưởng cảm thấy khó xử nói:

- Tôi........!

- Trương cục trưởng, tôi không biết bên trong có uẩn khúc, hay hiểu lầm gì cả, tôi chỉ biết có người cậy quyền mà làm bậy. Tôi. Diệp Lăng Phi này không có bản lĩnh gì cả, chỉ là dựa vào quan hệ với vợ của tôi thôi, với lại quan hệ bên quân sự. Cũng đã từng ở Bắc Kinh một thời gian, quen biết một số người mà thôi, những chuyện khác tôi làm không có được. Nhưng mà, nếu như tôi muốn hạ bệ mấy kẻ có uyền có thế lợi dụng vào việc công thì dễ như trở bàn tay. Trương cục trưởng, tôi tin là ông hiểu ý của tôi. Tôi và bí thư thị ủy quan hệ thật rất thân thiết nhưng mà, nếu có bất kỳ kẻ nào xâm phạm tới lợi ích của tôi, thì tôi có thể khử luôn những kẻ mà dám uy hiếp tới tôi, tôi chỉ có thể phải đảm bảo an toàn của bản thân thì mới nói tới chuyện tình cảm gì đó được. Tôi cũng tin rằng Trương cục trưởng đã nghe qua chuyện của Chu thị trưởng rồi chứ? Tất nhiên là ông sẽ hiểu được, tôi có thể làm được những chuyện gì!

- Diệp tiên sinh, ông hiểu nhầm rồi!

Trương cục trưởng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, thì bắt đầu sợ hãi, vội vàng nói:

- Tôi cũng là không có cách nào khác, là bí thư Chu gọi điện cho tôi!

- Ông nói là do bí thư Chu gọi điện cho ông?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Vâng!

Trương cục trưởng đáp.

- Trương cục trưởng, vậy tôi biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi sẽ đi tìm bí thư Chu, tôi hi vọng ngay bây giờ ông có thể gọi điện lại cho đồn cảnh sát nói họ không thả người, chắc ông không cần tôi phải dạy ông phải nói thế nào chứ?

- Được, tôi hiểu rồi!

Trương cục trưởng vội vàng đáp lại.

Diệp Lăng Phi cúp máy, lại bấm số gọi điện cho Chu Hồng Sâm. Khi Chu Hồng Sâm nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi thì rất bất ngờ, ông ta cho rằng bây giờ thì Diệp Lăng Phi đang bận chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta với con gái của ông, tại sao vào lúc này lại gọi điện cho ông ta chứ. Chu Hồng Sâm đã chuẩn bị tới thành phố Đông Hải chuẩn bị tham dự hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Chu Hâm Mính rồi, ông ta cười, nói;

- Tiểu Diệp! Tại sao lúc này con lại gọi điện thoại cho ta? Ta cứ nghĩ con bận tới nỗi không có thời gian quan tâm tới ông già này rồi chứ!

- Nhạc phụ đại nhân, không có cách nào đâu ạ. Nếu mà con không gọi điện cho bố, thì có khi con đã bị người ta giết rồi!

Diệp Lăng Phi than thở nói:

- Hay là nhạc phụ đại nhân bố giúp con vậy!

- Chuyện gì vậy?

Chu Hồng Sâm nghe không hiểu.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân, nói như thế này vậy. Sáng hôm nay con bị ba tên thanh niên vây đánh. Trong đó có một tên cầm cả súng muốn lấy mạng của con. May mà con phản ứng nhanh, nếu không thì bây giờ đã nằm trong nhà xác bệnh viện rồi. Cũng ngay vừa nãy thôi, con nghe nói rằng nhạc phụ đại nhân, bố vừa gọi điện cho Trương cục trưởng bảo ông ta thả bọn chúng ra. Bố nói đi, bố làm như vậy không phải thả hổ về rừng sao. Lẽ nào đợi mấy tên đó giết chết con đi mới được hả. Nhạc phụ đại nhân, con biết một trong ba tên đó là con trai của bí thư tỉnh ủy. Con không cần biết nhà họ Tưởng đó có thế lực gì, chỉ cần dám chọc tức tới con, con nhất định không tha cho nó. Lần này, thật sự đã làm con bực mình rồi. Chuyện lần này, con không thể bỏ qua như vậy được!

Chu Hồng Sâm vừa nghe Diệp Lăng Phi nói xong, đập tay “ Rầm!” một cái rất mạnh xuống bàn. Ông ta tức giận nói:

- Thì ra mọi chuyện là như vậy! Vậy mà thư ký Tưởng ông ta lừa bố nói là con trai ông ta tới thành phố Vọng Hải chơi thì bị cảnh sát bắt vô cớ. Tiểu Diệp, con yên tâm! Chuyện này bố không bỏ qua như vậy đâu! Dù sao anh cũng là con rể của bố mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.