Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 10: Quá khứ




Ngồi ghế kế sau, tay phải hắn bụm chặt miệng của nữ phục vụ đó không cho phát ra tiếng, hung dữ nói:

- Mày ngoan ngoãn cho tao, nếu không tao giết mày đó.

Nữ phục vụ đó chỉ là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, đâu có gặp qua trường hợp thế này đâu, bị tiểu Hầu Tử dọa chết khiếp, quả nhiên không dám vùng vẫy nữa.

Tiểu Hầu Tử nhìn thấy cô gái này không vùng vẫy nữa thì mới buông lỏng bịt miệng tiểu cô nương đó. Hắn vừa buông lỏng ra thì tiểu cô nương đó hét lên một chữ “cứu” theo bản năng. Tiểu Hầu Tử vừa nhìn thấy thì vội vàng bịt miệng cô ta lại.

- Đằng sau có người đuổi theo chúng ta!

Tên cao lái xe phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe hơi bám theo đuôi bọn họ ở đằng sau, trong này lại là khu thành phố, lại đúng giờ cao điểm, giao thông ở trên đường vô cùng tệ hại, tốc độ xe vốn không thể tăng lên được.

- Cắt đuôi chiếc xe đó.

Tiểu Hầu Tử dặn.

- Chúng ta không có thời gian lãng phí ở đây, mau cắt đuôi chiếc xe đó!

- Vâng!

Tên cao đó đáp một tiếng rồi nhấn ga phóng thẳng lên phía trước, mặc kệ tất cả cắt ngang phóng lên. Vốn chiếc xe đó là ăn trộm, cho dù có tông hư cũng không có tiếc gì cả.

Dã Thú nhìn thấy chiếc Honda màu bạc phía trước cắt ngang phóng lên như kẻ điên, hắn chửi:

- Kháo, hai thằng nhóc đó là giở trò này. Lão tử đây là một tay lái cừ, không có phóng loạn xạ như chúng mày đâu!

Dã Lang nhìn Dã Thú một cái, lành lạnh nói:

- Người chạy mất tiêu rồi, nói không chừng Satan sẽ đập chiếc xe này của mày thành sắt phế hết.

Dã Thú bĩu môi nói:

- Dã Lang, mày làm gì vậy, tao vẫn chưa nói hết mà. Câu sau tao muốn nói là hôm nay lão tử chơi trò may rủi, đừng nói chiếc xe đó mà hai tên nhép kia cũng bắt hết!

Dã Thú lái chiếc xe không hề rẻ tiền này cũng giống như chiếc Honda màu bạc phía trước, phóng vụt lên. Trong nháy mắt trên con đường này đã biểu diễn một màn truy đuổi xe hơi phiên bản thực.

Tiểu Hầu Tử mặc kệ có xe đằng sau đuổi theo bọn họ, hắn chỉ lo ép hỏi tiểu nha đầu này chuyện có liên quan đến Lý Khả Hân, hắn buông tay ra, tay phải hắn túm chặt lấy cổ của nha đầu đó hung dữ hỏi:

- Tiểu nha đầu, mau nói cho tao biết bà chủ các cô sống ở đâu, nếu không tao sẽ bóp chết mày!

- Tôi… tôi không biết.

Cô đó nói.

- Tôi…tôi thật sự không biết!

- Mày không biết, cô ta là bà chủ của mày đó!

- Tôi, tôi không biết. Hình như… hình như sống ở Dương Quang gì gì đó, tôi không biết.

Tiểu Hầu Tử nhìn thấy môi của tiểu nha đầu này run lên bần bật, hình như thật sự là không rõ. Hắn nới lỏng tay ra chửi:

- Kháo, lãng phí thời gian.

Nói xong Tiểu Hầu Tử hung dữ trợn nhìn tiểu cô nương đó hỏi:

- Bà chủ mày tên gì, mày biết những gì thì thành thật nói hết cho tao biết!

Tiểu cô nương đó bị dọa chết khiếp, run bần bật nói hết những gì cô biết cho Tiểu Hầu Tử. Tiểu Hầu Tử sau khi nghe xong nhíu mày nói:

- Lý Khả Hân, kháo, giờ sắp phiền phức rồi!

Đúng vào lúc này chiếc xe lắc lư mạnh. Cơ thể Tiểu Hầu Tử cũng lắc lư theo chiếc xe. Hắn chửi tên cao đang ngồi lái xe ở đằng trước:

- Mày nói kỹ thuật lái xe của mày tốt lắm mà, sao ngay cả chiếc xe đằng sau mà cũng không cắt đuôi được thế hả?

- Tiểu Hầu Tử, mày câm miệng cho tao, không mày lên mà lái đi!

Tên cao đó có chút bực bội nói:

- Tao đang gắng sức cắt đuôi chiếc xe đó đây!

Tiểu Hầu Tử bị tên cao đó chửi cho đỏ mặt tía tai, gần như tức đến nỗi không có chỗ nào để phát tiết, mắt hắn quay qua nhìn tiểu cô nương đó đăng nằm nửa người ở ghế sau, chửi:

- Kháo, đều là mày hại tụi tao!

Nói xong hắn xé chiếc áo lông của tiểu cô nương đó, tiếp theo hắn dùng lực cởi áo quần của tiểu cô nương đó. Tiểu cô nương đó ra sức phản kháng, càng như vậy Tiểu Hầu Tử càng hưng phấn, hắn hưng phấn hét lên:

- Tao thích như vậy, như vậy rất khích thích!

Chiếc Honda màu bạc đó từ con đường chính phóng chạy xuống xông thẳng đến bên chiếc cầu lớn. Xe của Dã Thú lao qua xông lên, chiếc xe này của Dã Thú nhất định phải tu sửa lại rất nhiều, tông đến nỗi thân xe đầy vết sước. Dã Thú bực tức tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe Honda màu bạc đó.

Tiểu Hầu Tử ngồi trong xe vừa mới cởi xong chiếc quần bò của tiểu cô nương đó, đang định cởi nốt chiếc quần lót của tiểu cô nương đó ra thì nghe thấy tiếng “rầm”. Tiểu Hầu Tử còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì chiếc Honda màu bạc đó bị tông lật đổ rồi.

Tên cao đó trước khi xe bị tông đã mở cửa xe nhảy xuống. Bên cạnh là một con sông lớn, tên cao đó lảo đảo đến bên sông phi người nhảy xuống.

“Tũm!”

Hắn ngã cái bịch trên bề mặt lạnh giá của dòng sông, bề mặt của dòng sông lớn này đã đóng băng. Tên cao khều này bị đập đến nỗi mắt nổ đom đóm, hắn bất chấp tất cả bò ra giữa sông, lớp băng giữa sông rất mỏng, hắn vừa bò đến khoảng chừng ba bốn mét thì lớp băng bị nứt ra, hắn rớt xuống nước lạnh thấu xương, ngay sau đó mất dạng luôn.

Hai người Dã Lang và Dã Thú từ trên xe nhảy xuống. Dã Thú không quan tâm xe mình bị tông hư rồi, bước nhanh đến trước chiếc xe bị lật, ra sức mở cửa xe lôi tiểu cô nương sợ hãi đến nỗi không nói được lời nào ra khỏi xe. Chiếc quần của tiểu cô nương đó còn trong xe, trên người chỉ mặc chiếc quần lót đáng yêu bị Dã Thú lôi ra khỏi xe.

Thời tiết ngoài trời rất lạnh, tiểu cô nương vừa ra thì cảm thấy cóng, toàn thân run cầm cập, hai tay ôm chặt Dã Thú không chịu buông tay.

Dã Thú không có thời gian để ý đến bộ dạng của tiểu cô nương lúc này rất quyến rũ, có chút giống giống con cừu non để mặc người chia cắt xâu xé. Nhưng Dã Thú lại muốn nhìn vào trong xe xem thử tên khốn đó đã chết chưa. Hắn bồng thẳng cô gái bị sợ chết khiếp này lên xe của mình, sau đó quay trở lại. Lúc này Dã Lang cũng từ bên bờ sông trở lại, sau khi phát hiện ra tên kia nhảy xuống sông đã mất dạng Dã Lang chạy thẳng đến chỗ Tiểu Hầu Tử vẫn còn đang mắc kẹt trong xe.

Tiểu Hầu Tử bị mắc kẹt trong xe, lúc nãy xe lật khiến cho đầu hắn đập vào cửa kính, cả người bị đè trong xe. Dã Thú và Dã Lang bước tới, hai người bọn họ không nôn nóng kéo Tiểu Hầu Tử ra mà là ngồi xổm trên đất hút thuốc.

- Làm thế nào đây, hai chúng ta dẫn tên này đi, hay là giao cho cảnh sát?

Dã Thú nói.

- Lão đại nói rồi, không cho chúng ta gây chuyện, tốt nhất chúng ta đừng có nhúng tay vào chuyện này!

Dã Lang gật đầu nói:

- Gọi điện thoại cho Satan đi, hỏi ý kiến anh ấy.

Dã Thú gật đầu rút điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sau khi nghe máy của Dã Thú hắn khẽ trầm mặc một lúc rồi nói:

- Dã Thú, chuyện này cậu với Dã Lang đừng có nhúng tay vào. Chuyện đến bước này là được rồi, giờ anh sẽ bảo Hân Mính phái người của đội cảnh sát hình sự qua đó, chuyện tiếp sau đó giao cho đại đội cảnh sát hình sự xử lý.

Sau khi Diệp Lăng Phi dặn dò xong thì hắn bước vào trong phòng. Bọn người Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình ăn cơm xong lại tiếp tục chơi mạt chược. Bọn họ rất ít khi có thời gian rảnh được chơi như thế này, vì thế chơi lần này cho nghiện luôn. Diệp Lăng Phi nói nhỏ mấy câu vào tai Chu Hân Mính. Chu Hân Mính gật gật đầu nói:

- Em biết rồi!

- Alice qua đánh hai lượt đi!

Diệp Lăng Phi qua Alice qua, bảo Alice đánh mạt chược thay chỗ Chu Hân Mính, còn Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi lại đi ra khỏi phòng.

Chu Hân Mính ở bên ngoài gọi điện cho Tiểu Triệu, bảo tiểu Triệu giải quyết chuyện này. Sau khi gọi xong, Chu Hân Mính im lặng một lúc rồi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có nghĩ qua tại sao hai tên đó truy tìm ra địa chỉ nhà của Lý Khả Hân không?

- Anh nghĩ qua rồi, giải thích duy nhất chính là hai tên đó cho rằng Diệp Phong có liên quan đến Lý Khả Hân!

Diệp Lăng Phi nói.

- Giống như anh đã từng nói qua. Diệp Phong còn giấu rất nhiều bí mật với chúng ta, tuyệt đối không có đơn giản như những gì hắn nói. Có điều bây giờ không tìm thấy Diệp Phong, không dễ gì đưa ra được kết luận. Hân Mính, anh cho rằng lần này Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải rất có khả năng là cố ý muốn anh nhúng tay vào!

Chu Hân Mính không hiểu nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nói gì ở hành lang mà là ôm lấy eo của Chu Hân Mính bước vào trong thư phòng. Thư phòng này là căn phòng trước kia của Diệp Lăng Phi, từ lúc Diệp Lăng Phi ở cùng với Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính, bên này đã được sửa thành thư phòng. Bạch Tình Đình dọn cái thư phòng trước kia của cô sang đây, trong khoảng thời gian Diệp Lăng Phi đi Đại Tây Bắc. Bạch Tình Đình đã tìm người đến tu sửa ở đây hết rồi, chính là làm một cái cửa trên bức tường thông từ phòng ngủ qua giữa căn phòng này, lắp đặt cửa xong xuôi hết rồi, như vậy từ phòng ngủ có thể đi vào trong thư phòng.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vào trong thư phòng. Diệp Lăng Phi bảo Chu Hân Mính ngồi trên ghế, người hắn dựa trên bàn làm việc bằng gỗ có màu đỏ, nói:

- Hân Mính, anh luôn nghĩ đến điều này. Vấn đề, tại sao Diệp Phong lại đến thành phố Vọng Hải, hoặc cũng có thể như mọi người hiểu là hắn muốn đến thành phố Vọng Hải để trốn, nhưng anh lại có cách nghĩ khác!

Chu Hân Mính nói:

- Anh cho rằng Diệp Phong cố ý đến thành phố Vọng Hải?

- Đúng, mục đích hắn đến thành phố Vọng Hải rất có khả năng là muốn để anh làm bia đỡ đạn cho hắn!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh đã suy nghĩ qua, tên khốn Diệp Phong này ít nhiều cũng biết được lai lịch của anh, hắn làm cho Bạch Tình Đình liên lụy chính là muốn giương anh ra. Hắn rất rõ, anh sẽ không trơ mắt nhìn Bạch Tình Đình xảy ra chuyện. Nhưng hắn không ngờ Lý Khả Hân cũng có quan hệ với anh, còn chuyện dính líu đến Lý Khả Hân có thể là vô tình mà thành thế. Nhưng bất luận thế nào anh cũng đã dính líu đến rồi. Bất luận là Lý Khả Hân hay Bạch Tình Đình, bất kỳ một ai chỉ cần gặp nguy hiểm anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Diệp Phong đã xem thấu được điểm này của anh, thực ra cho dù hôm đó Bạch Tình Đình không gặp Diệp Phong. Diệp Phong cũng sẽ chủ động tìm Bạch Tình Đình, thậm chí còn công khai cả chuyện này. Mục đích hắn làm vậy chỉ là muốn anh dính líu vào, để cho anh đối diện với Sa Lệ!

Chu Hân Mính sau khi nghe xong những lời của Diệp Lăng Phi lại hít một hơi, theo như Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi phân tích rất có lý. Nhưng Chu Hân Mính lại không muốn khẳng định đây là sự thật, nếu tất cả những gì Diệp Lăng Phi nói đều là thật, vậy còn người Diệp Phong này quả thật quá đáng sợ rồi, hơn nữa mình cũng đã bị Diệp Phong lợi dụng.

- Vậy chúng ta phải làm thế nào?

Chu Hân Mính nói.

- Chuyện đã đến nước này chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đợi như vậy?

- Đương nhiên là không đi rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thành phố Vọng Hải lại địa bàn của tụi em. Sa Lệ có thế lực rất lớn ở bên tam giác vàng, nhưng bản thân cô ta không dám rời khỏi tam giác vàng đâu, sau khi cô ta tiếp nhận trở thành thủ lĩnh bang hội của bố cô ta Sa Khôn. Sa Lệ đã bị liệt vào tội phạm quốc tế rồi, nước Mỹ luôn muốn bắt cô ta, tổ chức buôn bán thuốc phiện của cô ta là một trong những tổ chức cung cấp thuốc phiện lớn nhất chủ yếu trên thị trường thuốc phiện nước Mỹ. Vì thế anh cho rằng Sa Lệ sẽ không đích thân đến thành phố Vọng Hải. Việc bây giờ chúng ta cần làm chính là mau chóng tìm cho ra trên người Diệp Phong đã mang theo những gì, hơn nữa còn phải làm rõ lần này đã có bao nhiêu người đến thành phố Vọng Hải, trước lúc bọn người đó còn chưa rời khỏi thành phố Vọng Hải, hãy tiêu diệt toàn bộ bọn họ ở thành phố Vọng Hải, nếu như vậy bên Sa Lệ sẽ không rõ được Diệp Phong có liên quan đến những ai ở bên này!

- Anh muốn chặn trước?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đây là điều tất yếu, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng giải quyết được chuyện này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hân Mính, tất cả những chuyện này anh đều không muốn tham gia, nói chính xác hơn là anh không muốn nhúng tay vào chuyện của cảnh sát tụi em, vì anh đã đồng ý với em, sẽ làm một người bình thường, nhưng anh vốn không nói không quan tâm gì hết nữa, anh sẽ điều khiển từ xa tất cả, bây giờ việc em cần làm chính là thúc giục Tiểu Triệu nhanh chóng thẩm vấn, nhất thiết phải trong thời gian sớm nhất thẩm vấn cho ra khẩu cung của mấy tên khốn bị bắt đó, từ đó mà hành động, xử lý triệt để mấy tên còn ở thành phố Vọng Hải!

- Vâng, em biết phải làm thế nào!

Chu Hân Mính nói.

Chu Hân Mính sau khi bàn xong với Diệp Lăng Phi thì lập tức gọi điện cho tiểu Triệu hạ lệnh bất luận thế nào cũng phải thẩm vấn cho ra khẩu cung của tên đó.

Tên bị bắt một câu cũng không nói. Chuyện có chút khó khăn rồi, Chu Hân Mính còn chưa nói xong Diệp Lăng Phi đã cầm lấy điện thoại rồi.

- Tiểu Triệu, tôi là Diệp Lăng Phi, tôi biết tên khốn đó không dễ đối phó.

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhưng tôi tin nhất định cậu sẽ có cách, tôi bảo đảm với cậu, có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ giải quyết sạch sẽ. Cậu chỉ cần trong thời gian ngắn nhất thẩm tra ra được khẩu cung, tôi cần biết đồng bọn của hắn rốt cuộc đang ở ngóc ngách nào, cậu có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù tên đó chết tôi bảo đảm không có chuyện gì xảy ra hết!

Nhưng lời này Chu Hân Mính không thể nào thốt ra được, vị trí của cô không cho phép cô nói ra những lời này, nhưng đối với loại người như Diệp Lăng Phi lại nói ra rất nhẹ nhàng đơn giản. Bản thân Diệp Lăng Phi chính là một con buôn vũ khí đạn dược, năm đó xem pháp luật như hư không. Pháp luật đối với Diệp Lăng Phi mà nói, chẳng qua chỉ là những nhân vật có quyền có lực quy định ra mà thôi, ràng buộc đại đa số tất cả mọi người.

Điều được xem trọng trên thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể đưa ra quy định. Còn Diệp Lăng Phi tuy nói không phải là kẻ mạnh có thể đưa ra quy định đó nhưng hắn cũng không phải là kẻ yếu bị hạn chế bởi quy định đưa ra.

Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, đầu dây bên kia nói:

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi.

Diệp Lăng Phi cúp máy, hắn ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, nắm lấy đôi bàn tay mịn màn trơn mượt của Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, anh biết emm không muốn anh làm như vậy, nhưng anh bắt buộc phải làm vậy, anh không muốn cuộc sống của chúng ta bị người khác quấy rầy!

Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Em hiểu mà.

- Hiểu rồi thì tốt.

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng ta trở lại đi, à. Hân Mính, em đừng có chơi nữa, chơi cả ngày rồi, nếu em chơi tiếp nữa sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Chu Hân Mính cười với Diệp Lăng Phi nói:

- Anh yên tâm, sức khỏe em em tự biết mà.

- Tự biết? Anh thấy em chẳng biết gì cả!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em sắp làm mẹ rồi đấy, còn muốn đánh mạt chược cả ngày!

Chu Hân Mính cười nhẹ:

- Em cũng thư giãn chứ, cả ngày ở trong nhà chán chết!

- Hân Mính, em đừng quên ngày mười lăm tháng một chúng ta phải đi thành phố Đông Hải tổ chức hôn lễ!

Tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên má Chu Hân Mính, sờ sờ khuôn mặt mịn màng đáng yêu đó của Chu Hân Mính, âu yếm nói:

- Lúc trời nắng ráo chúng ta sẽ đi thành phố Đông Hải, sau khi tổ chức xong hôn lễ ở bên đó chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở Anh Quốc. Anh, em và Tình Đình, ba người chúng ta sẽ trải qua tuần trăng mật cho thật thoải thích, không có ai làm phiền chúng ta cả!

- Em không đi!

Chu Hân Mính nũng nịu.

- Em không đi máy bay!

- A, em xem trí nhớ anh kìa!

Diệp Lăng Phi vội vỗ vỗ đầu nói.

- Vậy chúng ta sẽ đi trăng mật ở thành phố Đông Hải, chỉ có ba người chúng ta!

- Ừm, được!

Chu Hân Mính nói.

- Em luôn mong chỉ có ba người chúng ta có thể ở cùng nhau, không có ai đến làm phiền cả!

……………………

Lâm Việt ngồi trên giường, trên mặt đất vứt bừa bãi những đầu thuốc lá. Bên góc tường phía nam ở trong phòng. Thổ Cẩu ngồi trên ghế, tay cầm khẩu súng.

- Thổ Cẩu, mấy giờ rồi?

Lâm Việt hỏi.

Thổ Cẩu nhìn đồng hồ rầu rĩ nói:

- Bảy giờ!

- Bảy giờ rồi mà sao tên khốn tiểu Hầu Tử chẳng có một chút tin tức gì!

Lâm Việt nhíu mày chửi:

- Tên khốn Tiểu Hầu Tử này làm việc luôn khiến tao chẳng yên tâm được, biết thế nào tao đã đích thân đi giải quyết chuyện này rồi!

Lâm Việt chửi, cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu Hầu Tử, bên kia vẫn không có người bắt máy. Lâm Việt gọi cho Tiểu Hầu Tử liên tục ba cuộc đều không có ai nghe máy cả. Lâm Việt chửi:

- Tiểu Hầu Tử chết tiệt có phải là muốn tìm chết không hả, không chịu nhận điện thoại của tao, mẹ kiếp!

Lâm Việt nói đến đây đột nhiên hắn nhíu mày lại nói:

- Không đúng!

Lâm Việt nói đến đây thì nghe thấy một tiếng “rầm”, cửa phòng bị bật tung, tên đứng ở bên ngoài mặt mày xanh lét, toàn thân run cầm cập bị ngã nhào vào trong.

Tên này chính là tên đi cùng Tiểu Hầu Tử, hắn nhảy xuống sông, đây là mùa đông, nước sông đóng băng lạnh đến tận xương tủy, tiểu tử này cũng xem là thân thể cường tráng, có thể chống chọi được, lúc đó không chết dưới lòng sông. Khó khăn lắm hắn mới chạy về được, kết quả vừa mở cửa phòng thì ngã xuống đất, môi tím ngắt, toàn thân run rẩy.

- Xảy ra chuyện gì?

Lâm Việt nhảy phóc ngay xuống giường, chẳng màng mang dép vào, hắn đi thẳng đến trước mặt tên đó. Thổ Cẩu cũng nhảy qya dìu tên đó lên.

- Có người đuổi, đuổi theo tụi em, em, xe của tụi em bị lật rồi!

- Có người đuổi theo tụi mày, cảnh sát phải không?

Lâm Việt hỏi.

- Không phải!

- Cặn bã, không phải cảnh sát thì tụi mày sợ gì chứ!

Lâm Việt chửi.

- Tụi mày còn sợ người ở đây, đúng là cặn bã!

Lâm Việt nói đến đây rồi cảm thấy không đúng, hắn vội nói với Thổ Cẩu:

- Thổ Cẩu, mau chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi đây.

Sau khi Lâm Việt dặn dò xong, hắn quay trở vào mang dép đi đến phòng bên cạnh. Diệp Phong còn bị nhốt trong đó, còn một tên khác đang trông chừng Diệp Phong.

Lâm Việt nhìn Diệp Phong một cái nói:

- Ném tên khốn Diệp Phong này vào sau cốp xe. Lúc này hắn không thể chết, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây!

Tên tiểu tử Lâm Việt này rất nhạy bén, cảm giác sự việc không được ổn. Việc hắn nghĩ lúc này là mau chóng rời khỏi đây, nhưng lúc này đã muộn rồi.

Tiểu Hầu Tử ở chỗ cảnh sát đã khai hết toàn bộ, kể cả chuyện mấy người đó ở đây.

Tiểu Triệu dẫn người đuổi đến, còn tên cao lúc nãy lê lết trên đường trở về, hắn vừa chạy về tiểu Triệu đã dẫn người của cảnh sát hình sự đuổi theo.

Từ miệng của Tiểu Hầu Tử tiểu Triệu biết được mấy tên ở đây đều là những tên liều mạng, trước khi đến đã sắp xếp hết rồi. Hơn ba mươi cảnh sát hình sự tay cầm vũ khí men theo cầu thang đi lên lầu. Vừa lên đến cửa cầu thang thì nhìn thấy một tên từ phòng ở lầu hai đi ra, tên đó tay kéo một cái bao tải, xem bộ dạng có vẻ như chứa người trong đó.

- Không được động đậy, chúng tôi là cảnh sát.

Tên đàn ông đó không dám hét lên, đầu tiên là sững sờ, sau đó tay phải lập tức mò xuống eo xem vẻ như định mò súng. “Đùng” một tiếng, vai phải tên đó bị trúng đạn, máu từ cái lỗ đó phun ra, tên đó lập tức ngã nhào xuống đất.

Tiểu Triệu dẫn theo cảnh sát hình sự bao vây, còn chưa kịp tiến lại gần tên đó thì nghe thấy ba tiếng súng “đùng, đùng, đùng”, lập tức có thêm mấy cảnh sát hình sự bị thương.

Mấy cảnh sát đó lần lượt ngã xuống đất tự tìm vật yểm hộ, nổ súng đả kích lại, trong nháy mắt nhà khách tư nhân này trở thành một đống hỗn loạn.

Bọn người Lâm Việt và Thổ Cẩu đều cầm súng, đạn có hạn, đợi sau khi bọn họ bắn sạch trơn đạn thì định chuồn, kết quả trong lúc Lâm Việt từ lầu hai của nhà khách nhảy xuống liền bị cảnh sát hình sự đứng mai phục dưới lầu tóm lấy, còn Thổ Cẩu lúc đang chuẩn bị đập cửa sổ chuồn thì bị viên đạn bắn xuyên qua bụng.

Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, đã bắt được ba người do Lâm Việt cầm đầu. Mở bao tải ra tiểu Triệu phát hiện Diệp Phong ở trong bao tải không còn hai tai, gần như là sắp chết vậy, tiểu Triệu lập tức đưa Diệp Phong đi bệnh viện cấp cứu.

Tiểu Triệu đứng trước cửa nhà khác gọi điện cho Chu Hân Mính, nói mọi chuyện bên này cho Chu Hân Mính biết, đặc biệt là nhắc đến chuyện Diệp Phong đã được đưa đến bệnh viện.

Sau khi Chu Hân Mính nghe xong quay qua nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói:

- Anh thấy chúng ta nên đến thăm tên khốn Diệp Phong trước khi hắn còn chưa chết, nói không chừng hắn sẽ nói với chúng ta một số chuyện.

- Anh chắc chắn cần đi gặp Diệp Phong?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn bổ sung thêm một câu:

- Nói với Tình Đình và Hân Mính, mọi người chúng ta cùng đi thăm Diệp Phong!

- Bảo Tình Đình cũng đi?

Chu Hân Mính thắc mắc hỏi.

- Tại sao phải bảo Tình Đình đi, chẳng lẽ cần thiết sao?

- Phải nói thế nào đây, con người Diệp Phong dù sao cũng là bạn học với Tình Đình, theo lý mà nói anh thấy Diệp Phong cũng chẳng thể sống tiếp được nữa, người sắp chết rồi, không cần thiết phải chấp chuyện trước kia của hắn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Có thể trước khi Diệp Phong chết còn phát hiện ra chút lương tâm, nói một số bí mật cho chúng ta biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.