Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 79: Có Phim Omega Không




Nơi này là thành trì cách Hóa Thần hải gần nhất, tuy khấp nơi trong thiên hạ đều có truyền tống trực tiếp đi truyền tống trận Hỏa Thụ bất dạ thành, nhưng các chế độ điều lệ trong bất dạ thành cực kỳ nghiêm khắc, không sơ sẩy chút gì, không phải tất cả mọi người đều thích.

Ngược lại hoàn cảnh thoải mái, náo nhiệt trong thành Ly Quang hấp dẫn nhiều vũ giả, thương nhân hơn.

thành Ly Quang là một tòa thành nhỏ nhờ vào bất dạ thành mà phồn hoa, như cái bóng của bất dạ thành. Tuy nhiên mỗi ngày lượng giao dịch của thành Ly Quang không thua gì bất dạ thành, thậm chí rất nhiều huyền khí, đan dược cửu giai đều lưu thông trong thành Ly Quang.

Trong đám đông có một đôi nam nữ nhàn tản đi dạo, lười biếng nhìn bốn phía như không quan tâm cái gì rồi lại như cái gì cũng muốn nhìn xem.

Nam nhân mặt khô vàng, khuôn mặt chữ điền ngay ngắn, mày rậm mắt to, mặc trang phục xa hoa. Nữ nhân đeo mạng che mặt mỏng nhưng chân thô eo mập, ai nhìn lướt qua đều không muốn xem lại lần thứ hai.

Hai người nhàn nhã đi dạo hưởng thụ thú vui cuộc sống.

Đột nhiên phía trước đám đông truyền đến xao động, dường như xảy ra chuyện gì khiến vũ giả đang giao dịch hai bên đứng lại, đưa mắt nhìn qua.

- Có chuyện gì vậy? Hình như mạn bắc có người đánh lộn, động tĩnh không nhỏ.

- Mạn bắc? Mạn bắc cũng không phải khu thương mậu, sao lại có người đánh nhau? Hơn nữa đội chấp pháp thành Ly Quang không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi.

- Đúng vậy! Ta nghe nói mậu dịch trong thành Ly Quang có nhiều đại sư Hóa Thần hải đều có phân ngạch trong đó, nên đội chấp pháp cũng là số một, không yếu hơn những lực lượng siêu thế lực.

- Có tin tức đây, hình như không phải đánh nhau mà nghe đồn là truyền tống trận bị hủy. Truyền tống trận nguyên thành Ly Quang đều bị hủy.

- A? Xảy . . . Xảy ra chuyện gì? Không thể nào!

Các thanh âm giật mình không ngừng vang lên, càng nói càng khẳng định. Có vẻ truyền tống trận thật sự bị hủy, hình như không phải một, hai cái mà là nguyên khu vực truyền tống đều bị trọng kích.

Đôi nam ữn đứng trong đám đông liếc nhau, mắt lóe tia sáng kinh sợ.

Nữ nhân kéo mạng che luôn sống mũi, khẽ nói:

- Ca, có khi nào hắn đuổi theo tới không?

Nam nhân nhíu mày rậm rồi chân mày giãn ra:

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, có lẽ là vậy. Nhưng thành Ly Quang là đất ‘sống’ của chúng ta, tuyệt đối không sai. Dù hắn có đến thì chỉ có thể trốn tại đây.

Nữ nhân truyền âm:

- Hơn phân nửa Phong Yếu Ly có thể tính ra chúng ta ở đây, sợ chúng ta trốn nên hủy khu truyền tống, sau đó là bắt lươn trong thúng.

Nam nhân truyền âm lại:

- May mắn tuy thành Ly Quang không lớn nhưng gần Hóa Thần hải, đông người, không thiếu người vũ lực siêu mạnh. Trừ phi hắn giết chóc đồ sát hết, không thì trong một lúc khó tìm ra chúng ta.

Nữ nhân lo lắng hỏi:

- Vậy hãy nói xem hắn có khi nào sẽ đồ sát không?

Nam nhân á khẩu:

- Cái này . . .

Nam nhân cười khổ nói:

- Nghe muội nói xong thì rất có thể. Người này là tên điên, mà một kẻ điên không có tính người, có thể luyện hóa cả quốc gia của mình chứ nói gì một thành bình thường?

Nữ nhân lo âu nói:

- Nếu vì chúng ta mà liên lụy nhiều người vô tội chết đi thì làm sao chúng ta yên tâm được?

Biểu tình nam nhân trầm trọng, mắt lóe tia sáng lo lắng.

Nam nhân lẩm bẩm:

- Đường sống, đường sông, đường sống này nằm ở đâu? Chẳng lẽ chờ Lỗ Thông Tử Hóa Thần hải tới cứu chúng ta sao?

Đột nhiên từ mạn bắc vang tiếng hét chói tai:

- Nguy rồi, giết người!!!

Thoáng chốc hỗn lọa, nhiều người từ mạn bắc chạy trốn ra.

Nam nữ hoàn toàn biến sắc mặt. Tuy thành Ly Quang không lớn nhưng cũng không nhỏ, khủng hoảng tuyền đến nơi này thì biết lúc trước đã tử thương vô số.

Người xung quanh cặp nam nữ ngây ra, sau đó lộvẻ khó tin.

- Giết người chẳng phải rất thường thấy sao? Đừng hoảng loạn như vậy.

- Đúng rồi, ha ha ha, một đám chưa thấy qua quen mặt, thật mất mặt.

- Chờ xem đi. Đội chấp pháp vô dụng thật, tốc độ giải quyết chậm như vậy.

- Sống có gì vui, chết có gì buồn. Đã lâu thành Ly Quang không xảy ra chuyện, chắc đám đội chấp pháp bị thoái hỏa rồi.

Trừ người từ mạn bắc chạy tới ra những người khác biểu hiện rất bình tĩnh.

Một vũ giả mặt đẫm máu hét to, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi:

- Không phải! Đội chấp pháp đã bị người giết sạch!

- Cái gì?!

Đám đông rốt cuộc xôn xao, đa số lộ vẻ hoảng sợ, khó tin.

Cặp nam nữ nét mặt sa sầm, mắt bốc cháy lửa giận, oán hận.

Nữ nhân nói:

- Ca, hắn quả nhiên bắt đầu đồ sát, làm sao đây?

Nam nhân cay đắng nói:

- Còn làm sao nữa? Đành chờ đường sống xuất hiện.

Nữ nhân sốt ruột nói:

- Nhưng mà . . . Thương vong quá lớn, với thực lực của hắn không cần một canh giờ là đủ đồ sạch thành trì. Trong một canh giờ này làm sao xuất hiện đường sống được? Có khi nào đại ca tính sai rồi không?

Nam nhân buồn bực nói:

- Muội nói bậy cái gì? Ca tiêu hao tuổi thọ thi triển ra thiên thần giám mới tính ra một đường sống, sao sai được? Hơn nữa ca nghiên cứu Thái Sơ chân quyết xong tính chính xác khi bói toán nâng cao rất nhiều, nếu không chứa chắc tính ra trước kiếp nạn này để sẵn sàng ứng đối.

Nữ nhân oán trách:

- Nếu không tại Thái Sơ chân quyết chưa chắc sẽ có việc này.

Nam nhân gật đầu nói:

- Cái này gọi là phúc và họa song hành, phúc rồi họa, họa rồi phúc. Chuyện đời rất khó định nghĩa tốt hay xấu, bây giờ nhìn như chúng ta gặp đường chết nhưng thật ra có sự sống vô cùng.

Hai người này là huynh muội Đoan Mộc Hữu Ngọc và Đoan Mộc Thương của Đoan Mộc thế gia. Lúc hai huynh muội đang tu luyện Thái Sơ chân quyết bỗng nhiên cảm ứng được sát khí, lập tức giải tán hết người trong thế gia, chạy thục mạng ra ngoài.

Người đi lầu trống thế nên tránh thoát Phong Yếu Ly truy sát.

Nhưng Phong Yếu Ly không phải hạng tầm thường, một đường rượt đuổi mãi tới tận đây.

Đoan Mộc Thương nói:

- Được rồi, dù ẩn chứa sự sống nhưng người nguyên cái thành này thì sao? Chẳng lẽ đường sống của chúng ta là ngày chết của bọn họ?

Đoan Mộc Hữu Ngọc nhíu mày, vẻ mặt buồn bã nói:

- Có lẽ mạng của chúng ta rất đáng giá, ông trời vì để chúng ta sống đành dùng mạng những người này đổi lấy.

Đoan Mộc Thương ngơ ngác hỏi:

- Ca cũng cho là như vậy? Vậy chúng ta vì sống mà khiến bọn họ chết là đúng hay sai?

Đoan Mộc Hữu Ngọc lắc đầu nói:

- Ai có thể nói rõ ràng? Nhưng con kiến còn ham sống, chúng ta sao có thể vì thương tiếc mạng sống của những người này mà thản nhiên chịu chết? Từ đại nghĩa thì ta và muội sống sót phát huy ra lực lượng hơn xa những người này.

Đoan Mộc Thương bất đắc dĩ thở dài:

- Ài.

Lòng Đoan Mộc Thương tràn đầy buồn khổ, mắt chất chứa bất nhẫn, tự trách.

Phía không xa đột nhiên vang lên thanh âm ung dung:

- Hai vị đừng quá tự trách, ma kiếp sắp đến, tương lai còn chuyện quan trọng hơn cần hai vị đảm đương, nên giá trị mạng sống phải hơn xa đám người phàm này rồi.

Một nam nhân áo trắng ngồi trước khung cửa sổ trà lâu nhấm nháp bánh ngọt, phớt lờ việc xảy ra ngoài cửa sổ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.