Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 14: Nếu anh ấy không thích tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ không hạnh phúc




Nàng quay đầu nhìn lại,không phải Vương gia ngủ rồi chứ?

Tử y kia mất kiên nhẫn:"Mời nhị hoàng tử xuống kiệu"

Vẫn không có tiếng động.

3 tên cận vệ tiến lên phía trước,âm thầm vận lực,phản công bất cứ lúc nào,Vũ Văn lại trở thành con người nho nhã:"Chẳng hay có thể nói cho tại hạ biết chủ nhân của ngươi là ai không?"

Tử y kia nhìn thấu tu vi Vũ Văn ,thầm cảm thán,là một đại cao thủ.

"Nhị hoàng tử gặp mặt rồi sẽ biết"

Kiếm Nhất khuôn mặt lạnh băng:"Chủ nhân của các ngươi,chết"

Dứt lời ,một kiếm giơ lên,chém về phía tử y,tử y bay lên cao tránh thoát,nhưng kiếm kia như có linh tính,đuổi theo hắn,chỉ thấy hắn lòng bàn tay vận sức gió,gió bỗng nổi lên cuồn cuồn ,tạo thành cơn lốc xoáy,cản hướng đi của kiếm,2 kình lực mạnh mẽ đâm vào nhau,tiếng nổ vang trời,bụi bay mờ mịt.

2 người đều lui ra xa vài thước.

Có thể nói ngang tài ngang sức.

Tử y lau vết máu trên khóe miệng:"Thực đúng là hổ danh 1 trong tứ đại đệ nhất kiếm"

Hắn nhìn đến kiệu:

"Nếu nhị hoàng tử không xuất đầu lộ diện,tại hạ lỗ mãng"

Hắn phất tay áo,nhóm hắc y nhân bước ra đằng đằng sát khí.

Trận chiến này nếu Vương gia không qua,không tránh khỏi tổn thất . Nàng thật muốn xem trò vui a.

Hắc y nhân tấn công ,chiêu thức mạnh mẽ hơn trước,độc ác hơn trước.

Tử y từ xa đứng nhìn,nhếch khóe miệng,dù các ngươi có là thần thì cũng không đấu lại được.

Nhấc tay áo,kình lực mạnh mẽ ,bao nhiêu ám khí bay về phía kiệu ,3 cận vệ muốn thoát khỏi công kích bay về phía này nhưng không được.

Nàng hờ hững những tên ám khí kia bay về phía mình,đôi mắt trở lên lạnh lùng.Nàng giơ tay lên ,phất nhẹ một cái,tất cả ám khí đều bay về phía ngược lại,sức lực tăng gấp đôi.

Tử y kinh ngạc ,bay lên né tránh,nhưng nàng làm sao để hắn thoát,thầm vận không khí,ám khí bay theo hắn.

"Leng keng leng keng"

Tiếng ám khí va chạm với nhau ,găm vào gốc cây.

"Xoẹt"

Tử y lùi ra xa vài bước,đáy mắt thầm kinh ngạc,không hiều chuyện gì xảy ra.Nàng rất hưởng thụ biểu cảm đó.

"Ngươi là ai?"

"Ta"-nàng vò tay áo nụ cười thị huyết,tử y chỉ cảm thấy toàn thân một trận tê dại.

"Ngươi vừa muốn giết ta,vậy thì....."

"Xẹt"-cổ hắn bị cứa một nhát,máu tươi phụt ra,chết ngay tức khắc.

"Xuống hỏi Diêm Vương ....hahaha...."

Nàng cười ,nhìn cái bản mặt của hắn kìa,trợn tròn mắt ,cái chết cũng nhanh quá đi.

Tất cả hắc y nhân dâng lên 1 trận sợ hãi,như thế nào,chủ nhân của bọn hắn đã chết sao,chết bởi 1 tên Huyền giai cấp 1?

Chỉ chờ một phút sao lãng của bọn chúng,3 người nhanh chóng giết hết,không phải sao,điểm chết của sát thủ chính là không tập trung.

3 người kia cũng cảm thấy quá kinh ngạc nhìn chăm chăm vào nàng,hắn có thể giết 1 cách quá dễ dàng tên Thượng giai cấp 5,vậy mà bọn hắn cũng không nhận ra dùng cách nào,quá nhanh,không có sức mạnh,hắn là ai?

Nàng miết môi,quay lại nhìn bọn hắn,mắt chợt sát khí:"Các ngươi yên tâm,chưa đến 2 tháng,ta không làm chủ tử gì các ngươi"-hừ,ta muốn trốn khỏi hắn càng sớm càng tốt đấy chứ.

Mị Lâu như nhớ ra chuyện gì,đến gần 1 tên hắc y nhân lục soát,nhưng mới chỉ đụng đến vạt áo hắn,bỗng xác liền tan thành bột,bay đi,biến mất.Tất cả cùng đồng loạt.3s sau,cả khu rừng không còn 1 tên hắc y nhân nào,nếu cây không đổ,mặt đất không ngổn ngang thì không ai biết ở đây vừa diễn ra 1 trận tử chiến.

Mắt nàng mở to,dùng Bách xác tán.

"Đi về"-Một giọng lạnh nhạt từ kiệu truyền ra.

"Vương gia,ta tưởng ngài ngủ quên rồi chứ?"-giọng nói đầy châm chọc.

Nhưng từ kiệu đáp lại một câu làm nàng tức hộc máu:

"Vừa mới ngủ dậy"

Nàng ngẩng mặt lên trời,nhưng trong lòng lại đang gào thét:"Hắn là tên bóc lốt sức lao động,ta muốn kiện,ta muốn kiến nghị a."

Về đến Vương phủ,nàng chạy tót lên giường ngủ."Ôi cái gối êm của ta"

"Vương gia,ngài không sao chứ?"-3 cận vệ lo lắng cúi đầu.

"Ta không sao"-Lãnh Hoàng vẫn là khuôn mặt mị hoặc như trước,tao nhã uống trà.

"Thưa Vương,chuyện khi nãy....."

"Ta biết hết"-hắn đâu có ngủ,mà còn hơn là quan sát,có chuyện rất thú vị.

"Chiếc hộp,điều tra đến đâu rồi?"

"Thưa Vương,xin trách tội,chúng tại hạ vẫn chưa tìm được"-3 tên cung kính cúi đầu.

Lãnh Hoàng cười thâm ý nhàn nhàn nói:"Không cần tìm nữa.... nó đang ở rất gần."

Đúng vậy ,nó đang ở rất gần và đang sống.

Đôi tay thon dài nhè nhè vuối ve ly ngọc như vuốt ve cơ thể thiếu nữ,chu son giữa mi tâm ánh lên tia máu,đôi môi mỏng khẽ mở:"Ta thật muốn ngay bây giờ có thể gỡ từng mảnh một để khám phá"

3 tên cận vệ đứng nhìn không hiểu chuyện gì,đánh lặng im cúi đầu.

Nàng giờ đang ôm chăn ngủ rất say mà không biết mình đang ngủ trong hang sói,và mãi mãi không thể thoát được cái hang này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.