Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 47: đừng quá coi thường người khác




Ngày 17 tháng 7, thích hợp cúng tế, cầu phúc, tắm rửa.

Kiêng kị ra ngoài.

Lê Hạo vẫn là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng đến hôm nay, cậu thật sự cảm thấy người xưa nói ra ngoài phải xem ngày, quả thực không gạt người.

Nếu không sao cậu chạy đến chỗ tổ chức “Chân nhân tú” mà vẫn gặp phải tên đáng ghét Đào Hân vậy? Tuy rằng biết sớm muộn gì Đào Hân cũng mang theo nghệ sĩ đến đây, nhưng Lê Hạo vẫn cảm thấy cực xui.

– Ai da, đây không phải là Hạo ca sao, không nghĩ tới cậu cũng đến nơi này nha.

Một nam nhân thoạt nhìn còn khá trẻ, mặc quần da cười khẽ:

– Rời đi Thịnh Chiêu, giờ Hạo ca đang làm ở nơi nào? Bây giờ lại muốn nâng đỡ diên viên mới sao?

Lê Hạo nheo mắt.

Đứng ở trước mặt cậu âm dương quái khí là Đào Hân, oan gia trong nghề, họ vẫn luôn ngứa mắt đối phương.

Bây giờ cậu nghỉ việc rồi, tên đó đến đây hẳn là muốn leo lên đầu cậu đây mà.

Lê Hạo nhịn không được chửi thầm chết tiệt.

Tuy rằng rất muốn một đấm đánh nát cái mũi giả của người đối diện. Nhưng đánh người thì phải bồi thường, cậu chỉ còn cách nhịn xuống.

Nhìn bên cạnh, mới phát hiện phía sau Đào Hân là một thanh niên đứng khúm núm. Thanh niên cao gầy, cộng thêm mi thanh mục tú, cũng được xem là dễ nhìn. Đáng tiếc chỉ biết khúm núm sau tên này, bộ dáng như con chim cút, hỏng cả hình tượng.

Nhét một bàn tay vào túi, cậu đẩy kính mắt, tao nhã nói:

– Đào ca nói đùa, em ư, gần đây tự mở văn phòng, nào so được với Đào ca.

Lê Hạo nhìn về phía thanh niên sau Đào Hân, ngoài cười nhưng trong không cười, nịnh nọt mà nói:

– Vị này là Nguyên Sướng đi, tôi lúc trước thấy cậu trong 《Thần tượng một trăm điểm》,không biết cậu nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong hình, Đào ca có đôi mắt thực tinh tường, có thể tìm ra được mầm tốt như vậy. Tiền đồ vô hạn lượng nha.

Thanh niên co rúm lại một chút, hình như có hơi sợ cậu.

Cậu ta mếu máo:

– Đào ca nói với tôi, anh không phải là người tốt, phải tránh xa anh một chút.

Lê Hạo: “……”

Đào Hân vội ho một tiếng, anh ta tuy không vừa mắt Lê Hạo, nhưng dù gì là công việc, chỉ có thể rủa thầm, chứ không dám thật sự cùng Lê Hạo xé rách mặt.

Lúc này nghe Nguyên Sướng nói vậy, hắn cũng chỉ có thể thầm mắng một phen, rồi vội vàng dẫn theo cái đuôi Nguyên Sướng bỏ đi, để tránh hắn nói bậy bạ.

Lê Hạo đứng yên tại chỗ, chỉ chờ Đào Hân đi xa, mới oán hận giơ ngón giữa lên.

Cậu xoay người về chỗ của mình —— một chiếc xe nội năm củ.

Mở cửa xe, Lê Hạo thò đầu vào, nổi điên:

– Má nó, xui vãi. Vừa rồi đi ra ngoài đã không gặp được đoàn phim thì chớ, lại gặp phải tên Đào Hân chết tiệt. Tên họ Đào này thật thiếu đánh, gần đây dẫm phải vận cứt chó gặp được Nguyên Sướng, có gì hay ho. Nguyên Sướng tên kia cũng không phải là tên gì tốt, sớm hay muộn cũng lật xe.

Nam nhân ngồi sau xe mang kính râm, thấy cậu vào xe, liền tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Nam nhân trông anh tuấn cực kì. Nếu nói Nguyên Sướng là loại hình dễ nhìn, thì nam nhân này là loại hình không thể nhìn hai lần —– bởi vì nhìn lâu mắt sẽ mang thai.

Nhìn gương mặt đập troai của nam nhân, thân là nhan cẩu, cơn tức của cậu liền biến mất phân nửa.

Thấy bộ dáng cậu thực sự tức giận, nam nhân trầm tư một lát, nói:

– Hay là tôi đi đánh tên họ Đào một trận?

– Đánh sao được, đánh phải bồi thường, còn bị kêu đi tới cục cảnh sát uống trà, nếu nghiêm trọng, có lẽ lên trang nhất báo xã hội luôn ấy.

Cậu liếc nam nhân đằng sau một cái, nói thêm:

– Anh đánh, ta được lên báo pháp luật luôn í.

Nam nhân tự hỏi một lát:

– Lên báo không tốt sao? Cậu nói làm ngôi sao thì cần cái gì gọi là…..”Nhiệt độ” mà?

Lê Hạo nghẹn lời: “Nhiệt độ cũng phải xem là nhiệt độ gì.”

Cậu thậm chí có chút tang thương, “Aizz! Nhiệt độ… nhiệt độ a!”

Nam nhân cũng học theo: “Nhiệt độ… nhiệt độ a!” Thậm chí ngay cả ngắt câu cũng học theo.

Lê Hạo vỗ bả vai của nam nhân:

– Nghiêm Trạch đồng chí, cố gắng lên! “Chân nhân tú” ngươi cố gắng biểu diễn cho tốt, nhiệt độ là không thành vấn đề. Một đêm nổi tiếng, hay là vẫn vô danh, toàn bộ đều xem hôm nay.

Nam nhân tên Nghiêm Trạch vuốt cằm.

Đánh giá Nghiêm Trạch từ trên xuống dưới, Lê Hạo vẫn có chút lo lắng.

Cậu cẩn thận dặn dò:

– Còn nhớ lúc trước tôi dặn cậu gì chứ?

Nghiêm Trạch gật đầu: “Nhớ rõ”

– Vậy nói lại nghe xem.

Nghiêm Trạch nghiêm túc nói:

– Có thể nói chuyện thì không đánh nhau, phải cao lãnh!

Lê Hạo tiếp tục hỏi:

– Hết rồi sao?

Nghiêm Trạch trịnh trọng tuyên bố:

– Cố gắng đừng giận quá mất khôn.

Lê Hạo vỗ bờ vai anh:

– Mình đi thôi.

Ngồi lên xe, Lê Hạo chở Nghiêm Trạch tới thẳng tổ kịch của “Chân nhân tú”.

Lê Hạo là người đại diện khá nổi tiếng, nhưng nổi tiếng này cũng không phải vì cái gì tốt.

Lê Hạo khi đeo kính tuy có bộ dáng nhã nhặn, nhưng thật ra là một người nóng tính, người y chang tên. Chỉ cần đụng tới việc công, cho dù là người đầu tư, cậu cũng đéo care mà nắm cổ áo đối phương nói ba ngày không suyễn.

Trước đây vì mâu thuẫn với cao tầng công ti, Lê Hạo giận dữ từ chức, tự mình mở phòng làm việc. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, tuy trong giới cậu cũng có nhân mạch, phòng làm việc cũng mở, nhưng mãi vẫn không tìm được diễn viên hợp ý.

Nói đúng hơn, phòng làm việc của cậu không có “đùi bự” nào.

Phòng làm việc mà chỉ hai ba nghệ nhân là nát chắc luôn.

Nhưng mà, nói thì dễ chứ làm thì méo có dễ, siêu sao tương lai đâu phải là cải trắng, ra đường tùy tiện nhặt về là có.

Những nghệ sĩ có chút tiềm lực, thì đều bị công ti lớn mang đi, phòng làm việc cậu mới mở, không nguồn vốn không nổi tiếng, tranh hổng có nổi.

Còn nói về việc tự bồi dưỡng, Lê Hạo không có nhiều tiền như vậy nha.

Hơn nữa, thời gian có đợi ai bao giờ, muốn bồi dưỡng cũng phải mất một hai năm, đến lúc đó phòng làm việc của cậu chắc chờ không nổi.

Đi đến mấy học viện điện ảnh với cả truyền hình, mấy mầm ở đó cũng không tốt.

Sau khi nguôi giận, Lê Hạo mới nhận ra được tình cảnh gian nan của mình.

Cũng hên…..

Cậu gặp vận lớn, tìm được Nghiêm Trạch.

***

Núi non trùng điệp, xanh um tươi tốt.

Địa điểm quay chụp của “Chân nhân tú” là khu tự nhiên khu 5A nội thành, nơi này núi non hùng vĩ, hiểm trở cực kì, hàng năm vẫn được dùng để làm cứ điểm quay phim võ hiệp.

Lúc này, người của kịch tổ đã sớm chờ ở lối vào dưới chân núi.

Thấy Lê Hạo dẫn theo một vị nam nhân mang kính, một gã chế tác trong kịch tổ liền vội vàng chạy lại đây.

– Hạo ca cuối cùng cũng tới.

Cùng người chế tác chào hỏi, anh ta là một người rộng rãi hình thể béo tốt, là người chuyên về mảng cuộc sống, trước kia từng hợp tác với nghệ nhân của Lê Hạo nhiều lần, Lê Hạo lần này có thể tham gia “Chân nhân tú” cũng là dựa vào vị này.

Lê Hạo đẩy mắt kính: “Trương ca.” Cậu lặng im liếc Nghiêm Trạch một cái, Nghiêm Trạch liền hiểu, lễ độ mà chào hỏi với Trương chế tác,

– Đây chính là Nghiêm Trạch mà tôi hay nhắc tới.

Trương chế tác tỉ mỉ đánh giá Nghiêm Trạch, tuy nhìn quen tuấn nam mỹ nữ nhung anh vẫn bị gương mặt của Nghiêm Trạch kinh diễm một phen.

Thân thể nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, tướng mạo lạnh lùng lại hàm chứa nho nhã….

Anh ta không chút nào che giấu, khen:



– Xem ra Hạo ca quả là vận tốt sung túc, vị thần tiên này ngươi tìm ra ở nơi nào vậy? Gương mặt này, chỉ cần dựa vào đó là đã có thể xuất đạo ở C vị(1) rồi! Đâu cần tham gia “Chân nhân tú”, trực tiếp tiến vào 《Thần tượng một trăm điểm》cũng được nữa.

Lê Hạo cười gượng, 《Thần tượng một trăm điểm》là tiết mục đứng đầu hiện nay, cậu cũng muốn đưa Nghiêm Trạch vào tham gia. Đáng tiếc không có quan hệ, thật sự là vào không lọt.

Cùng Lê Hạo nói vài câu, Trương chế tác mới bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Nghiêm Trạch, hỏi:

– Lại nói tiếp, tiểu Nghiêm ngươi hẳn là hiểu rõ tình huống của tổ tiết mục đi? Thế nào, có thể chịu khổ không?

Nghiêm Trạch trầm ngâm:

– Chịu được, chỉ là…..

Lê Hạo trừng mắt nhìn Nghiêm Trạch.

Trương sản xuất:

– Chỉ là sao?

Nghiêm Trạch lặng lẽ nuốt câu “Tôi càng muốn ăn ngọt” về trong bụng, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Trương chế tác cũng không để ý, cười nói:

– Tiểu Nghiêm đừng xấu hổ.

Anh còn nói:

– Để đề phòng, tôi sẽ giải thích cho chú một lần nữa. Tổ chúng ta tên 《Hơi thở sinh tồn》, là một chương trình nghệ sĩ đi khiêu chiến dã ngoại sinh tồn, kì này sẽ quay chụp ở nơi này. Trong quá trình này, dã ngoại sinh tồn ngươi cũng biết, ít nhiều cũng gây mệt, ngươi phải chuẩn bị tâm lí cho tốt.

Nghiêm Trạch gật đầu.

Trương chế tác lại hỏi:

– Chú em xem qua tiết mục mà tổ kịch đưa cho Hạo ca đi, biết nghệ sĩ đi cùng với chú em là ai chưa?

Nghiêm Trạch khiêm tốn đáp: “Đại khái đều biết rồi.” Hẳn là sẽ không lộm người đâu.

“Vậy tốt rồi,” Trương chế tác sờ cằm, “Đi thôi, chúng ta đi qua chỗ kịch tổ, phải đi cáp treo tới đó trực tiếp quay.”

Ba người hướng tới chỗ cáp treo.

Lê Hạo nhường Trương chế tác đi trước, mình cùng Nghiêm Trạch theo sau. Thừa dịp Trương chế tác không thấy, Lê Hạo lấy ra di động, nhắn tin cho Nghiêm Trạch, nhắc nhở vài thứ. Còn vì sao nhắn tin ư, vì nó tốn ít lưu lượng.

Công tác làm trời: Giỏi thật sao?

Nghiêm Trạch: Ừ.

Công việc làm trời: Vậy là ngon rồi.

Nghiêm Trạch: Ờ, tí nữa đi đường cáp, tôi nên trực tiếp trèo lên, hay là chào hỏi rồi mới trèo?

Công việc làm trời: Trèo?

Nghiêm Trạch: Chứ không phải leo vách núi sao?

Công việc làm trời: Chúng ta phải đi bằng cáp treo, ngươi có nhìn qua tiết mục mà tổ kịch đưa sao?

Nghiêm Trạch: Có, nhưng tôi cảm thấy, so với đi cáp treo, tôi tự leo còn nhanh hơn.

Công việc làm trời:………….

Nghiêm Trạch: Giỡn thôi, đừng tin thật.

Công việc làm trời: Vậy là tốt rồi.

Nghiêm Trạch: cho nên, tôi vẫn trực tiếp bay lên vậy, như vậy nhanh nhất.

Công việc làm trời: Gì?????

Nghiêm Trạch: Giỡn thôi, tin thật sao?

Lê Hạo suýt ngất.

Cậu nghĩ, gặp được “Thần tiên nhân vật” Nghiêm Trạch, rốt cục là cậu gặp vận tốt, hay là vận rủi đây?


(1) C vị: Vị trí C, thể hiện địa vị trong giới giải trí, nôm na là vậy, ai hiểu hơn thì nhớ chỉ tui nhóe

(Có một chuyện mình đã quên chú thích: “Chân nhân tú” ở đây có thể hiểu là một show truyền hình, thật sự lúc dịch ra mình rất khó hiểu, nên bắt buộc để im, vì mình rất sợ sai ý, các bạn đọc truyện có thể hiểu như vậy, thật ra nó không quan trọng lắm, ct Trạch ca là “Hơi thở sinh tồn”. Nhớ vậy là được rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.