Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 4: Quá khứ của Thế Hệ Kì Tích (3)




“Trẫm đã muốn dẫn dụ các ngươi ra đây, thì làm sao lại ngồi chờ chết?” Nam Cung Thần Huân cười nói, vì ngày hôm nay, hắn đã dùng bốn tháng để chuẩn bị, mục đích là vì một lưới bắt trọn.

Nam Cung Thần Huân từ trong ngực lấy ra một không gian chỉ hoàn giới, tay nhẹ nhàng phớt, hơn trăm tên thị vệ xuất hiện trước mặt Nam Cung Thần Huân.

Thị vệ lập tức xoay người, quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô: “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế !”

“Bình thân.”Nam Cung Thần Huân đưa tay lên, khí thế hào hùng, uy nghiêm trang trọng.

“Tạ Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế !” Âm thanh vang dội vang vộng cả vùng sơn cốc.

“Oa! Mẫu thân, hôn phu trước của người thật uy phong a!” Lam Dịch Dịch nói thầm vào tai của Lam Tử Duyệt, thấp giọng cười nói.

“Trước, hôn phu trước?” Lam Tử Duyệt lại buồn bực, Lam Dịch Dịch sao lại biết được.

“Tiểu tử thúi, con làm sao biết được?” Lam Tử Duyệt thấp giọng thẩm vấn.

“Mẫu thân, chỉ chút chuyện năm đó của mẫu thân, tùy tiện nghe ngóng là biết được, còn phải làm sao mới biết được ư? Oa! Mẫu thân, nếu lúc đó người gả cho hắn, vậy mẫu thân chính là Hoàng Hậu rồi, vậy cũng rất uy phong.”

“Tiểu tử thối, lão nương mà gả cho hắn, thì làm sao có hai huynh đệ con? Hử?” Lam Tử Duyệt không vui trừng mắt nhìn Lam Dịch Dịch, tiểu tử này, tin tức nhỏ nhoi thế mà nắm bắt thật nhanh nhạy.

“Cũng phải, mẫu thân thế nhưng lại là mẫu thân tốt thế gian khó tìm! So với uy phong, có một mẫu thân thương chúng ta yêu chúng ta vẫn là tốt hơn.” Lam Dịch Dịch biết điều mà cười hì hì nói.

“Ân! Câu này mẫu thân thích nghe, cái miệng này thật ngọt.” Lam Tử Duyệt nhéo nhéo gương mặt phấn nộn của Lam Dịch Dịch. “Nhưng mà chúng ta nên đi thôi.” Lam Tử Duyệt đứng lên, nhìn tình thế hiện tại, họ ở lại cũng chẳng giúp được gì. Dù sao Nam Cung Thần Huân đã chuẩn bị tốt mọi thứ, họ ở đây dường như cũng không giúp ích được, dù sao nàng cũng đã xong rồi.

“Thiên Tuyệt! Chúng ta đi thôi!”

“Được!” Long Thiên Tuyệt vui vẻ gật đầu, hắn còn tưởng Duyệt Nhi sẽ lựa chọn ở lại giúp Nam Cung Thần Huân.

“Duyệt Nhi, chúng ta đi rồi, Thần Huân phải làm sao?” Lam Tử Thiên muốn ở lại trợ giúp Thần Huân, dù sao chỉ có mình hắn ở đây.

“Tử Thiên, ngươi cứ nghe nam nhân bà đi! Muội muội của ngươi đâu phải người tuyệt tình.” Niên Bình Sùng vỗ vai Lam Tử Thiên nói, họ lại tránh khỏi một trận chiến đấu, nam nhân bà này quỷ kế đa đoan, người bình thường, ở trong tay nàng, chỉ có phần chịu thiệt, huống hồ Mạch Thượng Tương này còn đụng đến bảo bối của nàng ấy, nàng ấy sẽ dễ dàng buông tha họ sao?

“Chúng ta đi thôi! Xuất phát sớm mới có thể đến kịp khách điếm, mấy hôm nay sinh hoạt ở sơn giao dã ngoại cũng đủ rồi, phải đi đến nơi có nhân khí thay đổi chút mới được, ta cảm thấy bản thân biến thành dã nhân rồi.” Lam Tử Duyệt nói to, phỏng chừng bột thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

“Oa! Có thể ăn rất nhiều rất nhiều món ngon rồi.” Lam Dịch Dịch vui vẻ nhảy lên hét “Cha ôm ôm.” Lam Dịch Dịch hai tay giơ lên, để Long Thiên Tuyệt ôm, nó thích nhất cái ôm của phụ thân.

“Được, cha ôm nào.” Long Thiên Tuyệt vui vẻ ôm Lam Dịch Dịch vào lòng, một bên dắt theo Lam Thành Thành, phụ tử ba người thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

“Đi gì mà đi, điêu phụ nhà ngươi, các ngươi đều là thần dân của Xa Xích quốc, chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thấy quốc quân của mình thân phạm hiểm cảnh mà bỏ mặc sao?” Lam Tử Nhu tức giận nói, cản đường đi của Lam Tử Duyệt, nữ nhân này, nàng sớm đã không vừa mắt, giờ còn dám xui khiến người khác rời khỏi,lá gan cũng thật lớn.

“Bang ….!”

“A….!”Lam Tử Nhu bụm mặt la hoảng lên, mọi người đều kỳ quái nhìn nàng.

Ngự lực trong tay Lam Thành Thành nháy mắt đánh lên mặt của ả ta.

“Ngươi nếu còn dám mắng mẫu thân ta một câu, ta không ngại để ngươi lưu lại.” Lam Thành Thành âm trầm nhìn Lam Tử Nhu nói, Lam Tử Nhu bụm mặt, bất giác lùi về sau, đứa nhỏ này, nàng đáy lòng thật tâm sợ hãi.

“Đúng a! Sửu bát quái nhà ngươi, nếu ngươi dám mắng mẫu thân ta một câu, sẽ để ngươi mãi mãi ở lại nơi này.” Lam Dịch Dịch tay nhỏ nắm thành quyền, nữa nhân này, còn là tỷ tỷ của mẫu thân, đáng tiếc cho một di nương, tâm thế nhưng lại chẳng lương thiện rồi.

“Các ngươi, các ngươi phản rồi.” Lam Tử Nhu lãnh giọng quát, mẫu tử nhà này là khắc tinh của nàng sao? Dính phải đám người này thì chẳng có gì tốt lành, nhiều lần chịu nhục, nàng thật sự sống sờ sờ nhưng lại bị tức chết, nhưng không sao, đợi sau khi đến Xích Kinh, đó là thiên hạ của nàng, nàng sẽ khiến cho đám người này mãi mãi biến mất khỏi Xích Kinh.

Lam Tử Duyệt ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lam Tử Nhu, nàng ta không thể tốn chút tâm tư sao? Kiến phùng tựu tháp châm, nàng ta không mệt, nàng cũng mệt giùm.

Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Tử Duyệt, nàng ấy không lựa chọn ở lại trợ giúp hắn, tuy rằng thương tâm vô cùng, nhưng hắn cũng hy vọng nàng đừng gặp chuyện gì nữa, đi trước cũng tốt.

“Các ngươi đi trước đi! Ta xử lý xong chuyện này sẽ tụ họp cùng mọi người.” Nam Cung Thần Huân nhìn nhìn Lam Tử Duyệt, mỉm cười ôn nhu nói, ánh mắt nhu tình, ai nhìn thấy cũng sinh lòng đố kỵ.

“Vậy được rồi! Ngươi từ từ giải quyết.” Lam Tử Duyệt lãnh đạm nói, nhấc chân tiến về xe ngựa.

“Đứng lại, điêu phụ, ngươi coi bổn tôn là gì? Ngươi dám xem thường ta, bổn tôn có nói để các ngươi đi sao?” Mạch Thượng Tương bị phớt lờ giận dữ gào lên với Lam Tử Duyệt, hắn cư nhiên bị một nữ nhân xem thường.

Lam Tử Duyệt dừng bước, xoay người thanh lãnh nhìn Mạch Thượng Tương băng lãnh nói: “ Coi thường ngươi thì thế nào, ngươi là Tào Tháo xuống Giang Nam, đến thì hung hăng, bại thảm hại, chẳng lẽ muốn ta ở lại xem ngươi đánh rắm mới nhấc chân đi sao? Ta thế nhưng không có sở thích này.”

“Ngươi …. ngươi….., sao thế gian này lại có loại nữ nhân không tí xấu hổ như ngươi? Một nữ nhân mà miệng đầy thô tục, chữ rắm không rời miệng, không sợ bị nam nhân của ngươi từ hôn sao?” Mạch Thượng Tương cả đời chưa từng từng giận dữ như vậy, cũng chưa từng bị chọc đến giận nhảy lên, là do hắn qua lâu chưa tiếp xúc với nữ nhân, hay là gan của nữ nhân đã lớn hơn rồi, nhưng nào có! Những nữ nhân trong tay hắn nhìn thấy hắn đều cụp mi rũ mắt, ôn ôn nhu nhu, một tiếng ho của hắn cũng đều sợ tới run bần bật, mẫu tử ba người hắn gặp hôm nay là loại người gì vậy! Sắp khiến hắn tức chết!

“Điều này không cần ngươi quản, ngươi từ từ chơi, ta đi đây.” Nam nhân của nàng, nam nhân của nàng tám tự mới được một nét, muốn nghỉ cũng không được!

“Bắt hết bọn họ cho bổn tôn, để xem bọn họ còn dám ngông nghênh vậy không?” Mạch Thượng Tương phẫn nộ hạ lệnh, hắn sống đến từng tuổi này, chưa từng thấy nữ nhân nào ngông nghênh như vậy.

“Vâng, tôn chủ.” Hắc y mặt nạ cô lâu nhận lệnh, nhấc kiếm đi bắt bọn Lam Tử Duyệt.

“Phù ….. phù…..” Nhưng vừa mới vận nội lực, cả người liền vô lực, thổ huyết không ngừng.

“Sao lại như vậy?” Mạch Thượng Tương phẫn nộ quát.

Nam Cung Thần Huân cũng kinh ngạc nhìn đa số những tên đeo mặt nạ cô lâu đều ngã quỵ xuống, nhớ đến Lam Tử Duyệt nói để họ đi, trong lòng đã minh bạch mọi chuyện, Duyệt Nhi không có không giúp hắn, nàng ấy vẫn quan tâm hắn, Nam Cung Thần Huân quay đầu, ôn nhu lặng nhìn bóng lưng Lam Tử Duyệt, trong lòng vô cùng cảm kích nàng.

“Lên hết cho bổn tổn, giết hết đám người này.” Mạch Thượng Tương âm thanh phẫn nộ mang theo ngự lực, chấn động đùng đùng khiến tai của từng người đều đau nhức.

“Vâng, Tôn chủ.” Tên mặt nạ cô lâu còn lại, sau khi nhận lệnh cũng vận dụng ngự lực đi bắt bọn Lam Tử Duyệt.

Thị vệ của Nam Cung cũng đã chuẩn bị sẵn sàng khai chiến, nhưng đám người mặt nạ cô lâu thế nhưng từng người từng người ngã rạ trên mặt đất.

“A…..!”Trông thấy từng người một ngã xuống, Mạch Thượng Tương giận dữ rống to, tiếng hô đinh tai nhức óc tựa sư tử hống, làm người khác phát điên.

Nãi nãi nó, vương bản đản này, khi phẫn nộ thật sự làm người ta thê thảm, lỗ tai của nàng! Mãng nhĩ cũng sắp bị chấn hư rồi, Hề hề! Không sao càng giận dữ càng tốt, càng phẫn nộ độc tính phát tác càng nhanh.

Niên Bình Sùng cười cười, hắn cũng đoán được nam nhân bà sẽ âm thầm hạ dược, nàng ta chính là độc y song tuyệt Lam Mân Côi, giết người trong vô hình, người khác muốn chiếm tiện nghi của nàng là chuyện không thể.

“Duyệt Nhi, nàng hạ độc khi nào?” Long Thiên Tuyệt kinh ngạc hỏi, ngay cả hắn cũng không phát hiện Duyệt Nhi khi nào hạ độc.

“Đúng đấy! Đại tẩu, tẩu khi nào hạ độc đấy, chúng tôi sao lại không biết?” Long Thiên Ngâm cũng hiếu kỷ hỏi, tẩu ấy thật lợi hại, hắn còn tưởng phải đại chiến một trận cơ.

Lam Tử Thiên cũng bất ngờ nhìn Lam Tử Duyệt, hắn cũng muốn hỏi muội ấy vấn đề này.

“Nếu để mọi người biết được, chúng ta đã sớm bỏ mạng rồi, tu vi của tên gia hỏa đó, cho dù chúng ta có liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu như không bỏ chút dược, thì e rằng chúng ta thật sự không thể rời khỏi được mất.”Lam Tử Duyệt vừa thấy nam tử đó cuốn lên Thành Nhi, liền biết họ đấu không lại Mạch Thượng Tương, nên nàng lợi dụng lúc Dịch Nhi chọc giận Mạch Thượng Tương liền nhanh chóng hạ độc.

“Phụ thân, mẫu thân trong lúc Dịch Nhi chọc giận người đó ra tay hạ độc, một là có thể giải cứu ca ca, hai là có thể nhân lúc họ không phòng bị mà hạ dược, như vậy chúng ta không cần phải chiến đấu nữa, có thể bớt việc để làm.” Lam Dịch tự hào nói, mẫu thân ba người trước giờ đều rất ăn ý, nó phụ trách nói, mẫu thân phụ trách tìm đường thoát, ca ca phụ trách đánh, mẫu tữ ba người hành động ắt thắng, những tên cảnh giác đó đều thảm bại trong tay họ.

“A! Ngươi đứng lại cho bổn tôn, ngươi làm gì? Ngươi đã làm gì?” Mạch Thượng Tương cũng ngồi trên mặt đất, thổ ra tiên huyết, một tay ôm lấy lồng ngực, âm trầm nhìn Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Duyệt vô tội nhìn Mạch Thượng Tương, ưu nhã nói: “Ta cái gì cũng chưa làm! Ngươi thấy ta làm gì sao? Nói phải có bằng chứng, a, a, ta biết rồi, đây chính là báo ứng báo ứng a ! Ai bảo ngươi suốt ngày muốt giết người, ngay cả lão thiên gia người cũng không nhắm mắt được mà trừng phạt ngươi, ngươi còn không tự kiểm điểm lại mình!” Lam Tử Duyệt nháy đôi mắt xinh đẹp, vô tội nói, dáng vẻ vô tội đó thật khiến người khác phát điên, rồi lại cảm giác một cái chày đập trên bông gòn, lâng lâng khó tả, cũng khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.