Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 28: Học viện tế (2)




Gương mặt Thượng Quan Hạo căng ra, thoáng chốc trở nên trắng nệch không còn một chút máu.

Mặt Tần Mộc Ngữ cũng vẫn còn lệch đi, dấu tay đỏ thẫm in trên mặt hiện ra, khiến cho người ta không nỡ làm gì, nàng chậm rãi chậm rãi quay sang, trong đôi mắt mơ hồ có sự kinh hãi mà tuyệt vọng, run giọng nói: “Chị nói cái gì?”

Tần Cẩn Lan ngẩng đầu lên, khóc càng thêm thảm thiết: “Chị nói thật... Tiểu Ngữ, chị không phải cố ý muốn đánh em! Chị vì bộ dạng này của em quả thực rất đau lòng! Ba vừa mới chết, thi thể còn chưa lạnh. Em không thể giẫm đạp lên bộ mặt của Tần gia làm chuyện khiến người ta ghét bỏ như thế này! Em không tin có đúng không? Chị cho em xem... Chị cho em thấy rõ!”

Cô ta run rẩy lấy điện thoại ra, đem ảnh chụp đưa ra trước mặt.

Trong bức hình...

Thân thể một người nằm trên chiếc giường trắng tinh, chỉ có khuôn mặt và phần cổ lộ ra, miệng ông lão khẽ nhếch lên, như là vì giãy dựa mà co quắp, thế nhưng không có dấu hiện của một chút sự sống, khuôn mặt biến thành trắng bạch xanh đen...

“Cách cách” một tiếng giòn vang lên, điện thoại của Tần Cẩn Lan rơi trên mặt đất.

Tay Tần Mộc Ngữ yếu ớt nắm lấy cái bàn, suýt nữa chống đỡ không được thân thể của chính mình...

Mặt Thượng Quan Hạo buộc chặt, nắm tay dần dần siết chặt, hắn gắng sức cả ngày ngăn chặn chuyện này, nhưng đúng là vẫn còn không có tránh thoát, nàng vẫn là đã biết rồi! Thế nhưng vì sao... Vì sao lại là chính mồm cẩn Lan nói cho nàng...

Trong đôi mắt trong veo nước mắt từ từ chứa đầy, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ngày đó từ trong phòng giải phẫu đi ra khuôn mặt Tần Chiêu Vân vẫn an bình tĩnh lặng như thế, âm thanh nhỏ bé từ cổ họng run run tràn ra: “Không có khả năng... Điều đó không có khả năng...”

“Tôi ngày đó nhìn thấy ba vẫn còn khá tốt... Ba vẫn còn khá tốt...” Cánh tay dài mảnh trắng ngần, lộ ra một chút nhợt nhạt, lúc này ôm chặt lấy chính đầu nàng, ngón tay nhỏ bé đan vào mái tóc mềm mại siết chặt, cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng co quắp, mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, nước mắt nóng hầm hập tràn đầy khóe mắt “Làm sao lại có người giết ba... Làm sao lại có người tàn nhẫn đến mức rút đi hơi thở yếu ớt của ông ấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.