Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 15-2: Phiên ngoại: Hình mẫu lí tưởng




Dịch giả: NhịGiaBro

Triệu Tinh dùng chìa khóa mở cửa phòng của ký túc xá sinh viên sau đó tiện tay quẳng cái túi du lịch của mình lên cái bàn. Đang chuẩn bị mở cửa sổ thì hắn đột nhiên có chút hoảng hốt nhận ra, hắn phát hiện cái phòng ký túc xá của mình đã thay đổi.

Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ hè dài, phòng ký túc xá của hắn gồm có bốn người, bên trong phòng bố trí gồm: Hai cửa sổ ở hai bên, đối diện cửa vào là bức tường, hai bên sườn cạnh cửa sổ mỗi bên đặt một cái giường hai tầng, bốn bạn cùng phòng của hăn nằm ở bốn giường này, còn lại cái giường đối diện cửa chính là để mọi người đặt đồ.

Nhưng ngay lúc này trước mắt của hắn, căn phòng ký túc xá này vẫn bố trí bốn cái giường như thế, nhưng giường chính lại thành sáu cái, chỉ có hai cái giường dùng để đặt đồ là vẫn như cũ, điều này đồng nghĩa với việc, phòng ký túc xá này có tận sáu người ở.

Bởi vì cửa sổ còn không có mở ra, nên trước mắt có thể khẳng định căn phòng ký túc xá này còn chưa có một ai trở lại, hơn nữa không khí trong phòng vẫn còn chưa có thoáng đãng; bên trên giường có một lớp bụi, chiếu cũng được cuốn lại đặt một vài tờ báo ở bên trên, nhưng như thể cũng đủ khẳng định một điều phòng ký túc xá này chắc chắn ở sáu người.

Triệu Tinh lập tức chú ý tới một điều là căn phòng này không chỉ nhiều thêm hai chiếc giường, mà ngay cả độ rộng của phòng cũng thay đổi, nó lớn hơn phòng trước kia của hắn rất nhiều.

Căn phòng ký túc xá trước đây của hắn, bên ngoài việc đặt bốn chiếc giường ra thì cạnh mỗi chiếc giường còn đặt một cái bàn, Khoảng cách giữa giường và bàn khá nhỏ, trước đây còn không thể đặt ghế vào để ngồi được. Nếu bọn hắn muốn ngồi học ở trên bàn thì chỉ có thể dùng giường làm ghế để ngồi.

Nhưng hiện tại ngay lúc này, căn phòng ở trước mắt hắn, ngoài việc sắp xếp them hai chiếc giường ở cạnh cửa sổ và bốn cái bàn xung quanh, thì ở phía cuối còn đặt thêm cái bàn thứ năm, không chỉ có như thế, giữa mỗi cái bàn và giường còn đặt thêm bốn cái ghế và vẫn còn dư khoảng cách cho người qua lại.Nói cách khác khi sinh viên còn ngồi học ở bàn thì phía sau vẫn còn dư khoảng trống đủ cho người đi qua đi lại một cách dễ dàng.

Lúc này Triệu Tinh đã nghĩ rằng mình đã vào nhầm phòng, còn không kịp tự hỏi chính mình vì sao lại hồ đồ tới mức vào nhầm phòng, hắn đã vội vàng xách cái túi du lịch của mình chạy như bay ra khỏi căn phòng. Hắn không muốn bị bắt gặp lúc chủ nhân của căn phòng này trở về, như vậy sẽ vô cùng xấu hổ. Hơn nữa nếu như căn phòng này có bị mất đồ đạc gì đó thì hắn cũng không muốn bị vu oan.

Sau khi vội vàng ra khỏi căn phòng và khóa cửa phòng lại, Triệu Tinh lại càng không mê man không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng vị trí phòng ký túc xá của hắn nằm ở bên trong hành lang của tòa nhà ký túc xá, phòng ký túc xá của sinh viên đều được phân bố đều hai bên hành lang. Hiện tại có một số phòng đã mở cửa, có một vài người đã đi ra đi vào, thậm chí còn có mấy người đứng nói chuyện với nhau ở hành lang; Nhưng hiện tại lại có một điều làm cho Triệu Tinh mê mang hơn nữa là: không chỉ những sinh viên xung quanh mà ngay cả hành lang cũng không phải là hành lang phòng trọ của hắn.

Tuy rằng hắn không biết tòa ký túc xá trước kia hắn ở rộng bao nhiêu nhưng hắn vẫn nhớ được hành lang ký túc xá của hắn rộng chừng một sải tay khi hắn đứng thẳng người và đưa hai tay ra hai bên. Nhưng cái hành lang trước mắt hắn bây giờ lại rộng gấp hai lần so với hành lang cũ. Điều này làm cho Triệu Tinh cuối cùng cũng ý thức được rằng: " Mình đã đi nhầm khu ký túc xá".

Hắn cũng không kịp suy nghĩ vì sao lại phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như thế. Hắn đã vội vàng xách theo túi du lịch của mình chạy nhanh ra khỏi khu nhà; cũng may cái phòng này nằm ở tầng trệt nên hắn chỉ việc đi ra khỏi khu ký túc xá. Trong quá trình đi ra, Triệu Tinh còn cố gắng nhớ xem trong trường học của mình có khu ký túc xá nào lại có hành lanh rộng như thế. Nhưng nghĩ hoài mà vẫn không nhớ là trường mình có.

Mang theo tâm trạng nghi ngờ này đi ra khỏi khu ký túc xá, một lúc sau, bởi vì không còn phải lo lắng việc xấu hổ khi đi vào nhầm phòng bị ai phát hiện, hắn đang định thả lỏng người thì lại bị chính khung cảnh trước mặt làm cho giật mình, kinh hãi; bởi vì khung cảnh bố cục của ngôi trường này, trước đây hắn chưa hề nhìn thấy qua, nói theo cách khác trước đây hắn chưa từng sống trong khung cảnh như vậy.

Thời tiết lúc này vẫn còn có một chút nóng, nên Triệu Tinh mặc áo ngắn tay cho bớt nóng, lúc nãy hắn cũng định đi rửa mặt cho mát, nhưng mà gặp phải việc đi nhầm phòng nên chưa kịp rửa. Thế nhưng hiện tại hắn lại không còn cảm giác được một tý nóng nào, bởi vì có một luồng khí lạnh đang từ trong cơ thể hắn tràn ra.

Năm nay Triệu Tinh mới 19 tuổi, là sinh viên đại học năm thứ hai, hắn đã có một năm thời gian đi qua lại khu vườn trường này, mặc dù không thể nói là nắm rõ khung cảnh của vườn trường mười phần, nhưng ít nhất cũng phải bảy tám phần nắm rõ. Nhưng hiện tại khung cảnh hiện ra trước mắt của hắn với khung cảnh trong trí nhớ, chũng nó không hề giống nhau một chút nào.

Triệu Tinh bắt đầu có suy nghĩ:

- Chính mình cũng không thể tệ đến mức đi nhầm trường.

Nhưng nghĩ lại hắn lại càng cảm thấy sợ hãi, hắn không nhớ nổi mình đi vào trường này bằng cách nào hết. Hắn chỉ có thể nhớ những chuyện ngày hôm nay trải qua, nhưng toàn bộ chuyện đó lại bắt đầu từ lúc đi vào nhầm phòng ký túc xá, Hắn cảm thấy trí nhớ của mình từ lúc nào trở nên kém cỏi đến vậy.

Sở dĩ hắn không có lo lắng những chuyện phía trước của ngày hôm nay, mà lại lo lắng những chuyện hắn vừa trải qua, là bởi vì những chuyện trước đó trừ ngày hôm nay thì hắn lại đều nhớ rõ, chỗ thiếu sót duy nhất chính là chỗ trí nhớ về ngày hôm nay của hắn bị trống rỗng, không nhớ gì hết, hắn cảm thấy có thể mình đã bị bệnh gì đó về đầu, dẫn đến việc bị mất trí nhớ.

Đứng ở con đường nhỏ bên ngoài khu ký túc xá, Triệu Tinh vẫn còn đang lo lắng và tự hỏi chính mình, lúc này hắn mới chú ý đến cách đó không xa ở ven đường có một bảng thông tin bằng thủy tinh, thế là hắn bèn đi qua đó.

Bên trên bảng tin có bản đồ của khu vực sân trường với hai tờ báo, theo bảng tin thì ngôi trường này có tên là " Trường đại học giao thông Trường An", điều này làm cho Triệu Tinh cảm thấy đau đầu, bởi vì hắn chính là sinh viên của "Trường đại học giao thông Trường An", thế nhưng trường này như thế nào lại chính là "Trường đại học giao thông Trường An".

Về hai tờ báo chí, đều là "Trường An nhật báo" nhưng lại gồm hai trang, bên trên tờ báo có ghi ngày xuất bản cũng giống như hắn nhớ đều là cùng một ngày; như vậy có thể nói rằng, hắn đang ở tại một nơi, cùng một địa điểm, cùng một thời gian. Thế nhưng lại không tìm ra được sự thân thuộc ở những khung cảnh trước mắt đây này.

Nhưng mà Triệu Tinh lại chú ý đến một dấu hiệu khá rõ ràng đó là phía trước tòa nhà của khu ký túc xá, bên trên có đánh số thứ tự của khu nhà, Hắn theo con đường này đi thẳng về phía trước, đi đến khu ký túc xá lúc nãy hắn đã vào nhầm thì chứng kiến phía trên tòa nhà có đánh số "5".

Thế nhưng Triệu Tinh nhớ rất rõ một điều là phòng ký túc xá cũng ở tòa ký túc xá số "5", như vậy thì chắc chắn không thể xảy ra chuyện hắn đi nhầm khu nhà, nhầm phòng. Thế nhưng đối với tất cả khung cảnh trước mắt hắn ta đều không cảm giác được sự quen thuộc, dù chỉ là một chút. Hắn đã có thể hiểu được rằng chính hắn đã có vấn đề, nhưng mà cái hắn ta muốn biết đó chính là vấn đề này nằm ở đâu.

Hắn đã nghĩ đến việc đó là hiện tại chính mình đang nằm mơ, nhưng rất nhanh bằng việc dựa vào trực giác hắn đã trực tiếp loại bỏ suy nghĩ này, bời vì hắn có thể quan sát tất cả biến hóa của khung cảnh xung quanh rất chi tiết, hắn có thể thấy chim chóc bay qua lại ở trên đầu hắn. Hơn nữa nhớ lại những chuyện kỳ dị đã trải qua nãy giờ và những câu chuyện nghe được từ các cuộc nói chuyện của sinh viên khi họ nói chuyện với nhau ở khu ký túc xá số "5". Dựa vào kinh nghiệm nằm mơ nhiều năm của hắn thì hắn có thể xác định cảnh trong mơ không thể chính xác và cụ thể đến như vậy được.

Tiếp theo hắn có thể nghĩ đến chính là mắt của hắn có vấn đề, cho nên mới nhìn các vật xung quanh có kích thước khung cảnh khác lạ đến như thế, ý nghĩ này nảy ra vừa trùng khớp với những chuyện xảy ra.

Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại loại bỏ ý nghĩ này, bởi vì có thể mắt hắn bị cận nên vừa rồi có thể hắn không nhận ra đây là trường học của mình, có thể không quen mặt của các sinh viên lúc nãy bởi vì có thể họ là học sinh lớp khác, khóa khác. Nhưng mà việc hành lang trở nên rộng rãi gấp đôi so với hành lang cũ thì chuyện này không cần nhìn bằng mắt mới có thể xác định, mà chỉ cần dựa vào cảm giác, cũng như khoảng cách các sinh viên khi đi qua nhau, điều này có thể chắc chắn mắt hắn không hề bị cận.

Cho dù là mình có bị cận đi chăng nữa, thế nhưng nhìn xung quanh vẫn thấy mọi thứ vẫn bình thường, không có cảm giác các vật ấy bị to ra, hơn nữa những người đi lại xung quanh cũng không có sự thay đổi về hình dáng.

Cũng chỉ còn có một lý do cuối cùng, vấn đề trong các tiểu thuyết thuyết có nói, đó là mình bị "ma nhập", nhưng mà hiện tại là ban ngày, chuyện "ma nhập" này có thể xảy ra được hay không và mình lại xui xẻo đụng phải đây.Triệu Tinh nhìn lại cái đồng hồ đang đeo trên tay mình, hiện tại là ba giờ hai mươi phút, mặt trời còn chưa có lặn, nhưng hiện tại chính mình lại bị " ma nhập", chắc chắn con ma kia có pháp lực cũng cao thâm.

Còn nguyên nhân tạo thành sự việc cổ quái này, có thể do đầu của chính mình có chút hỗn loạn, nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều ở phương diện này; bởi vì hắn cũng không muốn cho người ngoài biết chuyện hắn bị đau đầu, hắn chắc chắn tình trạng này sẽ chỉ xảy ra một lúc, qua hôm nay có lẽ sẽ khỏi; hắn không muốn cho người khác biết chuyện này, bởi vì hắn sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc học tập của hắn và có thể ảnh hưởng đên tương lai của hắn.

Điều đáng nhắc tới đó là, ở thời đại mà Triệu Tinh đang sinh sống, thì trước giờ còn không có biết đến các khái niệm "xuyên không", "dị không gian", chỉ dựa vào quan điểm chủ nghĩa duy vật mà hắn biết, hắn có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng có một điều mà hắn chắc chắn đó là " chính mình đã gặp phải rắc rối to".

Tuy rằng, hắn rất ngạc nhiên và không thể tưởng tưởng nổi vì sao cái chìa khóa hắn đang cầm lại có thể mở cửa của căn phòng ký túc xá kia, nhưng hiện tại hắn cũng không có quan tâm đến vấn đề này lắm, bởi vì bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện này; vấn đề cần giải quyết trước mắt của hắn bây giờ chính là mau chóng làm rõ hiện tại chính mình đang ở đâu, hơn nữa phải tìm hiểu thật rõ ràng, để tránh cho rắc rối càng nhiều thêm.

Đang lúc Triệu Tinh đứng ở trước khu ký túc xá số "5" suy tư, thì có hai nữ sinh đang theo con đường bê tông phía trước đi đến.

Có lẽ do bị biểu cảm lo âu trên khuôn mặt của Triệu Tinh lúc này hấp dẫn, hai vị nữ sinh kia đi đến cạnh hắn,một người trong đó mở miệng hỏi:

- Xin chào bạn, có phải bạn đang không tìm được vị trí phòng ký túc xá của mình không?.

Đang lúc lo lắng không biết phải làm sao, sau khi nghe được câu hỏi này thì không khỏi mừng thầm. Nói thật là, hiện tại hắn rất muốn hỏi người khác hỏi một vài vấn đề. Nhưng hiện tại lòng hắn đang rối như tơ vò, hắn không biết bắt đầu từ đâu và phải hỏi như thế nào để được đáp án đúng như mình mong muốn.

Hắn không hề hoài nghi việc" người khác sẽ không trả lời vấn đề của mình một cách thật lòng", mà là do hoàn cảnh hiện tại của hắt quá ký quặc, Vì không để làm cho người khác sợ hãi, hắn cần phải suy nghĩ tìm kiếm từ ngữ thích hợp để nói chuyện với họ.

Về phần hai bạn học nữ này lúc nãy vừa mới đến gần hắn, hắn liền lập tức chú ý tới, chỉ nhất thời không kiếm được từ ngữ thích hợp để bắt chuyện nên không dám hỏi. Nhưng hắn thật không ngờ người ta lại nhiệt tình mong muốn giúp đỡ hắn, hơn nữa câu hỏi vừa rồi cũng làm cho hắn tìm ra được cách để hỏi han về vấn đề của mình.

Nhanh chóng đi đến cạnh hai người bọn họ, Triệu Tinh cảm kích đối với bọn họ:

- Xin chào hai bạn, mình đúng là không biết tìm ký túc xá như thế nào đây.

Cô gái bèn lấy tay chỉ về hướng kia và nói với Triệu Tinh:

- Bên kia là thư viện, hiện tại bàn tiếp đón tân sinh viên đang ở bên đó, bạn là tân sinh thì nên đi qua bên đó báo danh, sau đó mới được phân phối phòng ký túc xá của bản thân.

Triệu Tinh có chút ngại ngùng nói:

- Mình đang mang vài món đồ giúp người khác, nhưng tờ giấy ghi địa chỉ lại bị mất, cho nên mới đang lo lắng không biết phải làm sao đây.

Đối phương có chút nghi ngờ hỏi:

- Người kia học ban nào bạn có biết không?.

Lúc này Triệu Tinh có chút mừng thầm vì đã đưa cuộc nói chuyện về đúng quỹ đạo mình mong muốn, hắn làm bộ không chắc chắn:

- Mình nhớ hình như là sinh viên năm hai khoa máy móc công nghiệp.

Chú ý tới hai nữ sinh đang mong ngóng lời nói của mình, hắn cảm thấy tên của khoa này chắc cũng không làm cho họ cảm thấy kỳ cục, nên hơi yên tâm, tiếp tục nói tiếp:

- Máy nén chuyên nghiệp.

Người nữ sinh nãy giờ không nói gì, bỗng chen ngang vào hỏi:

- Số thứ tự của người kia là số mấy?"

- Số 78.

Lúc này hai nữ sinh này cũng cảm thấy có chút buồn cười, nữ sinh vừa chen ngang tiếp tục nói:

- Hai chúng ta đều là sinh viên của lớp máy nén chuyên nghiệp, mình số 81.

Lúc này Triệu Tinh cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ có thể nói rằng:

- Rất là trùng hợp.

Bời vì gặp được sự trùng hợp này, làm cho hắn có chút an tâm. ít nhất mình nói đến khoa với lớp học không có bị sai.

Nữ sinh bắt chuyện lúc đầu lúc này cũng đã nín cười, gật đầu hỏi:

- Đúng vậy, quả thực rất là trùng hợp, bạn muốn tìm học sinh kia tên là gì vây?.

Lúc ban đầu Triệu Tinh theo bản năng định nói ra tên của chính mình, nhưng mà nghĩ lại như thế sự việc đã có chút quỷ dị, đối với hai nữ sinh này mặc dù mang danh nghĩa là bạn cùng lớp, nhưng hắn nhận ra hắn chưa bao giờ gặp mặt bọn họ và bọn họ cũng không hề có một chút ấn tượng với hắn.

Vì thế Triệu Tinh bèn nói ra tên một người bạn tốt của mình, hắn cũng quen biết người bạn này nhiều, hi vọng có thể chia sẻ câu chuyện của mình được.

Thế nhưng, chuyện hắn mong muốn đã không xảy ra, sau khi nghe cái thên mà Triệu Tinh nói ra, hai vị nữ sinh kia đều mang vẻ mặt không hiểu gì, một lúc sau một người mới nói:

- Lớp chúng ta không có bạn học nào tên như thế cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.