Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh

Chương 33: 33: Hồng Trần




Translator: Nguyetmai

Bắc Ly chuyên chú lật cuốn sổ nhỏ, sau đó chỉ vào một trang giấy bị vẽ bậy đen như than, nói với vẻ nghiêm túc: "Anh tu luyện cái này đi!"

Lục Vô: "…"

"Toàn là đen thui, em bảo anh học cái gì?" Lục Vô rất bất đắc dĩ.

Bắc Ly cười hì hì, xé trang giấy đen đó xuống rồi dùng nhẫn phụ của chinh chiến chạm vào nó.

Tờ giấy đen đó lập tức tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, mãi cho tới khi không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Chuẩn bị sẵn sàng, truyền cho anh!"

Lời nói của Bắc Ly vừa dứt, một luồng số liệu khổng lồ ồ ạt tràn vào đầu Lục Vô.

Ngoài những số liệu liên tục xuất hiện, trước mắt Lục Vô còn hiện ra từng con mãnh thú viễn cổ. Chúng ngửa đầu lên trời thét gào, mỗi một con đều to lớn như ngọn núi, ngang qua mặt đất, sánh ngang với thần linh trên trời.

"Ám Đế Pháp Điển, dùng thân thể của thú để ngộ pháp tắc trong thiên địa, ngưng tụ Bất Diệt Ám Thể, ấy là Đại Hắc Ám Thiên!" Giọng nói của Bắc Ly vang lên trong đầu.

"Vô, hãy chọn một con thần thú trong đầu anh làm thú thể ngộ đạo ban sơ của anh đi!" Giọng nói của Bắc Ly lại hiện lên trong đầu Lục Vô.

Lục Vô nghe vậy, bèn tập trung tinh thần rồi bắt đầu lựa chọn trong số những con mãnh thú này.

Trong mắt Lục Vô, những con thần thú này đều có khí thế bất phàm, cực kỳ khí phách uy vũ. Trong lúc nhất thời hắn không thể lựa chọn một con làm thú thể ngộ đạo ban sơ theo như lời Bắc Ly được.

Lúc này, giọng nói của Bắc Ly lại vang lên: "Vô, nhanh lên!"

Nghe vậy, Lục Vô thoáng căng thẳng, lại nhìn lướt qua bầy thần thú rồi ngưng tụ tâm thần về phía một con thần thú lông trắng như tuyết, ánh sáng quấn quanh cơ thể.

"Toan Nghê!"

Tờ giấy màu đen kia hiện lên trong đầu Lục Vô, đồng thời nhanh chóng bốc cháy. Con thần thú đó dần phai màu từ trong thế giới này.

Lục Vô chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang bị đốt cháy vậy, toàn thân khô nóng. Hắn muốn thử mở mắt ra, lại phát hiện mình không thể điều khiển mí mắt được.

Cảm giác khô nóng này kéo dài một khoảng thời gian khiến Lục Vô cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Theo thời gian trôi qua, một luồng khí lạnh phả tới, Lục Vô phát hiện mình lại có thể khống chế thân thể nên chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng Lục Vô nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai. Tại sao sự vật trước mắt hắn đều được phóng to lên vậy?

"Chậc chậc, thật đáng yêu!" Bắc Ly cúi người xống, híp mắt cười nhìn Lục Vô đã biến thành hình thái mèo trắng.

Lục Vô câm nín.

Tiếp đó Bắc Ly lấy một chiếc gương từ trên bàn xuống, đưa đến trước mặt Lục Vô: "Anh tự nhìn xem, thật sự rất đáng yêu đó!"

Nhìn mèo trắng trong gương, vẻ mặt Lục Vô dần đờ đẫn: "Em đã làm gì anh vậy? Khốn nạn quá!"

"Thú thể ngộ đạo chứ sao, chính anh chọn mà, đây là hình thái ban sơ đấy!"

Nghe vậy, Lục Vô suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.



Sau khi Bắc Ly giải thích, Lục Vô mới hiểu được rằng mình phải giữ hình thái này trong một khoảng thời gian, sau đó mới có thể khôi phục hình người. Điều này khiến Lục Vô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy khó chịu.

Nhưng Lục Vô cũng phát hiện ra rằng dưới hình thái này, mọi sự vật đều trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt hắn. Hơn nữa hắn cảm nhận được rằng cường độ cơ thể cũng mạnh hơn nhiều.

Để nhanh chóng làm quen với thân thể mới, Lục Vô bắt đầu đi lại trong phòng.

Hắn thử hoạt động tứ chi, nhưng mới bước chi trước ra thì đã ngã lăn quay trên sàn nhà. Sự không thích nghi với thân thể mới khiến Lục Vô thậm chí không thể đi lại một cách bình thường được, chỉ có thể vừa đi vừa ngã làm hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt, không nhịn được kêu meo meo meo.

Sau khi lại ngã lăn quay, Lục Vô đang định bò dậy thì chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, tầm mắt nhanh chóng được đưa lên cao.

"Làm gì đấy?" Lục Vô khó hiểu nhìn Bắc Ly đang giơ mình lên cao.

"Đáng yêu quá!" Nói rồi Bắc Ly ôm Lục Vô vào lòng ra sức vuốt ve.

Trời đất ơi…

Lục Vô khóc không ra nước mắt, thế này thì khiến con người ta khó chịu quá, không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay.

"Đúng rồi, đã tới giờ ăn cơm rồi. Ăn gạo diễn sinh sẽ có ích cho việc giúp anh biến thành hình người trước đấy." Nói rồi, Bắc Ly đặt Lục Vô xuống, sau đó vung tay lên. Một cây gạo diễn sinh bị lấy ra khỏi không gian rồi bị Bắc Ly cầm trong tay.

Tiếp đó Bắc Ly hái mấy hạt linh mễ từ trên thân cây, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Lục Vô.

"Nè! Ăn nhanh lên!"

"Em đủ rồi đó! Chừa cho anh chút sĩ diện đi!" Nhìn Bắc Ly cho mình ăn với vẻ mặt đầy mong chờ, Lục Vô cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị khiêu chiến.

"Ăn nhanh chóng lớn nào!" Bắc Ly lại đưa linh mễ đến gần miệng Lục Vô.

Lục Vô bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu ăn tất cả linh mễ đó vào bụng với vẻ căm uất.

Những hạt linh mễ này vừa vào miệng đã hóa thành linh vụ khuếch tán khắp cơ thể, dung nhập vào thể xác của Lục Vô từng chút một khiến hắn không nhịn được run lên, phê không tả nổi.

"Đúng rồi, Vô, sau này anh phải vận động nhiều hơn để tăng tốc độ hấp thu linh khí, cố gắng để biến thành người sớm hơn nha!" Nói rồi Bắc Ly làm động tác cố lên.

Mặt Lục Vô vẫn lạnh như tiền, cảm thấy đời mèo… Á nhầm… Đời người vô vọng.

À phải rồi, ta đây đàn ông đàn ang, tại sao lại phải sợ con nhóc này? Chẳng lẽ con nhóc này còn có thể ăn thịt mình được chắc?

Nghĩ vậy, Lục Vô giơ móng vuốt lên vỗ một phát, gào một tiếng rất chi là khí phách.

Nhưng Bắc Ly lại cười gian xảo, vươn tay xoa đầu Lục Vô khiến khí thế của hắn không còn chút gì nữa.

Lục Vô lại cảm thấy bị đả kích. Hắn đứng dậy tìm một góc rồi nằm im một cục, bắt đầu lặng lẽ khóc thầm.

Cuộc sống này thật sự là quá gian nan. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, khi nào mới là kết thúc đây?



Sáng sớm hôm sau.

Lục Vô còn đang nằm phè trên giường ngủ say sưa thì bỗng cảm nhận được có người lay mình.

Lục Vô đã thức cả đêm để suy ngẫm về cuộc đời nên khi mở mắt ra, con mắt hắn đỏ ngầu. Nhìn nụ cười ngọt ngào của Bắc Ly, hắn mệt mỏi thò móng vuốt đẩy tay của Bắc Ly ra.

"Đừng ồn nữa, để anh ngủ thêm một lát!"

"Vô, hôm qua tôi đã nói rồi, anh phải vận động nhiều hơn để tăng tốc độ tiêu hóa linh khí mới được!" Nói rồi, Bắc Ly muốn kéo Lục Vô ra khỏi giường.

Lục Vô không để ý đến cô bé, chỉ mệt mỏi khoát tay rồi tiếp tục nhắm mắt lại.

Đối mặt với Lục Vô ngủ nướng, khóe miệng Bắc Ly dần cong lên, lấy một hạt linh mễ lớn bằng cà chua bi rồi ném lên trên đầu Lục Vô.

"Bùm, đón gạo đi!"

Khi linh mễ bay qua đầu Lục Vô, mũi hắn khẽ co giật mấy lần. Từ khi bắt đầu tu luyện, hắn luôn cảm thấy đói mỗi phút mỗi giây. Bây giờ ngửi thấy mùi linh mễ, khát vọng mãnh liệt truyền tới từ trong cơ thể khiến hắn nhắm mắt nhảy lên cao, ngậm linh mễ vào miệng.

"Tạch!"

Lục Vô còn chưa rơi xuống thì đã bị Bắc Ly ôm vào lòng.

"Đến giờ vận động rồi!" Nói rồi Bắc Ly ôm Lục Vô đang định giãy giụa ra khỏi cửa, tiếp đó mở cửa ra, ném Lục Vô ra ngoài rồi đóng cửa lại cái "rầm".

Một lát sau…

Bắc Ly không nghe thấy có tiếng động bên ngoài nên lén lút mở cửa ra.

"Hey! (Chào em nhé, Tiểu Ly ^_^)" Lục Vô ngồi bệt trên mặt đất, vẫy tay chào Bắc Ly.

"Rầm!"

Cửa phòng lại bị đóng lại, chỉ còn mỗi mình Lục Vô thẫn thờ trong gió.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Mở cửa, mở cửa ra, anh muốn vào nhà, anh đói bụng rồi, muốn ăn linh mễ, anh muốn ăn đồ ăn, em mở cửa cho anh.

Mặc cho Lục Vô có đập cửa như thế nào đi nữa thì trong phòng vẫn không có bất cứ đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.