Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh

Chương 31: Chương 31




Translator: Nguyetmai

Trong phòng VIP ở khách sạn Cung Đình.

Lục Vô và An Mạn Mạn trố mắt nhìn nhau.

"Bố cún, cậu là người phụ trách của Chinh Chiến Online hả?"

Lục Vô nghe vậy, không khỏi cười xấu hổ. Hắn không ngờ rằng An Mạn Mạn lại trở thành người muốn hẹn hắn.

"Vậy OK không?"

Lục Vô gật đầu: "Nếu là cậu thì OK!"

"Không bàn bạc điều kiện gì à?"

"Chú An rất tốt với tớ, cậu lại là bạn của tớ. Hơn nữa, nếu hợp tác với các cậu thì cũng có lợi cho việc quảng bá game nên không cần điều kiện gì cả. Nhưng tất cả chi tiêu cùng với việc thu xếp sân bãi mỗi khi có thi đấu đều do bên cậu nhận thầu hết."

Suy nghĩ của Lục Vô rất đơn giản. Bởi vì hắn đã có mục tiêu cao hơn nên tiền tài đã không còn quan trọng với hắn nữa, thậm chí còn không quan trọng bằng hồn tệ, chỉ cần đủ xài là được rồi.

An Mạn Mạn mỉm cười: "Không thành vấn đề!"

Ngô Quốc Nhất ngồi bên cạnh cũng mở to hai mắt. Mới ngồi xuống chưa đầy năm phút mà họ đã bàn xong rồi.

"Có gian tình!"

Bắc Ly nhìn lướt qua lướt lại giữa An Mạn Mạn và Lục Vô, bỗng nói thầm một câu.

Nghe vậy, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

"Con nít con nôi không biết gì, cậu đừng để ý…" Lục Vô xấu hổ nói với An Mạn Mạn.

"Cậu có con từ khi nào thế?" An Mạn Mạn nhìn Bắc Ly, không hiểu sao lại run lên. Cô cảm nhận được một luồng sát khí.

"Đây không phải là con của tớ. Cô bé tên là Bắc Ly, là bạn của tớ." Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của An Mạn Mạn, Lục Vô cố gắng giải thích.

Nghe thấy Lục Vô nói vậy, Ngô Quốc Nhất cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

Ông ta nhớ rõ trước đó Lục Vô nói Bắc Ly là em gái hắn cơ mà, sao bây giờ lại biến thành bạn rồi? Trong này chắc chắn là có mờ ám rồi!

"Mấy người nhìn tớ thế làm gì?"

Thấy ánh mắt rõ ràng không tín nhiệm của An Mạn Mạn và Ngô Quốc Nhất, Lục Vô cảm thấy hình như họ đã hiểu nhầm điều gì đó rồi.

"Em gái, cha mẹ của em đâu?"

An Mạn Mạn thấy Bắc Ly trắng trẻo nõn nà, vô cùng đáng yêu. Cô cúi người xuống khẽ hỏi cô bé.

"Cha mẹ hả? Không có." Bắc Ly trả lời một cách bình tĩnh.

An Mạn Mạn cứng họng.

An Mạn Mạn tưởng Bắc Ly là trẻ mồ côi nên nhất thời lòng đồng tình tràn lan, không nhịn được muốn ôm lấy cô bé, lại bị cô bé né tránh một cách nhanh nhẹn.

"Cạnh tranh công bằng, không được đánh lén!" Bắc Ly giơ nắm đấm nhỏ lên, bày ra tư thế chiến đấu.

Lục Vô kéo Bắc Ly đến bên cạnh mình, nhìn cô bé đang nổi giận, không khỏi nhức đầu: "Em ngồi yên cho anh chút được không? Cạnh tranh công bằng cái gì? Đừng nói lung tung!"

Đối mặt với vẻ nghi ngờ của An Mạn Mạn và Ngô Quốc Nhất, Lục Vô đành phải giải thích lại bằng lý do mà hắn đã chuẩn bị từ trước, nói rằng một hôm nọ mình tình cờ gặp Bắc Ly vô cùng đáng thương nên sinh lòng đồng tình, thế mới nhận nuôi cô bé.

Nhưng may mà hai người không vặn hỏi tới cùng. An Mạn Mạn cũng biết rõ tính cách của Lục Vô, biết hắn sẽ không đi làm việc ngốc phải ngồi tù ba năm nên chuyện này cứ thế được bỏ qua.

Sau đó, trong lúc dùng cơm, An Mạn Mạn chủ động nhắc tới vấn đề những cuộc thi đấu tương lai trong game với Lục Vô.

Điểm này Lục Vô cũng không có gì phải giấu giếm, chủ động nói với cô về "Cuộc thi công hội tranh bá" mà hắn đã chuẩn bị.

An Mạn Mạn nghe vậy, lập tức bày tỏ sẽ vừa kết nối livestream vừa giải quyết vấn đề thuyết minh thi đấu với show khai mạc trò chơi, coi như là cảm ơn vì Lục Vô đã trao quyền cho mình vô điều kiện.

Nhưng khi nghe thấy tin tức này, người không bình tĩnh nhất chính là Ngô Quốc Nhất.

Ông ta là hội trưởng của một công hội trong game, nghe thấy tin tức nội bộ này, sao lại không kích động cho được? Tuy rằng ông ta không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng đã âm thầm dự tính bước phát triển tiếp theo của công hội, chuẩn bị giành thành tích nổi bật trong cuộc thi công hội tranh bá này.

Sau một bữa ăn, mọi người đã không còn câu nệ nữa. Nhất là Lục Vô và An Mạn Mạn, vốn là bạn bè thân quen với nhau nên trong lúc ăn cơm, họ còn thường xuyên nhắc tới chuyện quá khứ.

Ngược lại là Bắc Ly, vẫn luôn "cắm mặt vào bát cơm", thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hai người đang nói chuyện hăng say, sau đó lại biến căm phẫn thành thèm ăn, mặc sức chém giết trên bàn cơm.



Đảo Trùng Minh, hải vực Vọng Hư.

Trong một bụi cây, tiểu đội mười người của công hội Làm Quy Hoạch đang lẳng lặng nằm rạp xuống đất, xuyên qua khe hở của cành lá để quan sát tình huống bên ngoài.

Ở chỗ mấy chục mét ngoài bụi cây, có một mảnh đất lấp lánh quầng sáng màu xanh rộng khoảng trăm mét vuông, rất nhiều sinh vật hình thú đang đi lại ở xung quanh khu đất, canh giữ mảnh linh điền này.

Trong số rất nhiều linh tài được gieo trồng trong mảnh linh điền này, thu hút ánh mắt của người khác nhất chính là một quả trái cây có tạo hình kỳ lạ ở chính giữa mảnh đất.

[Kết Tinh Của Biển Khơi]: Loại trái cây thần bí được biển cả chúc phúc, báu vật vô giá cấp sử thi. Sau khi ăn thì có thể đạt được lời chúc phúc của Thần Biển Hoàng Tuyền, nhận được một năng lực ngẫu nhiên cấp thiên phú.

Nhìn báu vật cấp sử thi đó, mấy người trốn trong bụi cây đều đỏ cả mắt.

Đây đã là lần thứ ba họ bước lên hòn đảo Trùng Minh này.

Mấy lần trước chiến đấu trực tiếp đều thua thảm bại. Nhưng họ không muốn chia sẻ bí mật này với bên ngoài. Lần này chỉ có mười người lén lút lên đảo, muốn xem thử có cơ hội nào trộm "Kết Tinh Của Biển Khơi" được không.

Sau khi chờ đợi thêm một lát, quả nhiên gã thú nhân tuần tra bắt đầu đi về phía Đông.

Đúng lúc này, nhóm mười người của Lưu Sách nhảy ra khỏi lùm cây, chạy như điên về phía Kết Tinh Của Biển Khơi.

Đúng như suy nghĩ của họ, trong hai phút này không hề xuất hiện thú nhân ngăn họ lại. Họ hái Kết Tinh Của Biển Khơi xuống một cách dễ dàng, đồng thời điên cuồng càn quét khắp linh điền.

[Thông báo toàn server: Chúc mừng người chơi Lưu Sách nhận được báu vật cấp sử thi - Kết Tinh Của Biển Khơi.]

Thấy thông báo xuất hiện, Lưu Sách không khỏi lộ vẻ mừng như điên.

"Gâu gâu!" Lúc này, một con cún không biết chui ra từ chỗ nào nhảy đến bên cạnh Lưu Sách, còn dụi đầu vào quần hắn.

"Đi chỗ khác chơi!" Lưu Sách giơ chân đá con cún bay ra ngoài.

Phát biết rằng gã hận nhất là chó. Con ngáo ở nhà khiến gã tốn rất nhiều tiền để sửa lại nội thất. Nếu không phải bà xã thích thì gã đã hầm nó từ lâu rồi.

Còn có một điều khiến gã rất ghét chó, đó là Tôn Khởi của công hội Thần Thoại.

Hai công hội đã bùng nổ mâu thuẫn mấy lần vì tài nguyên, con chó có thể chữa trị quần thể là Tôn Khởi khiến gã vô cùng nhức đầu. Mấy lần công hội chiến đều thua chỉ vì con chó chết tiệt đó.

Cho nên trong mắt Lưu Sách, chó đều không phải là thứ tốt lành gì!

Nhưng một cú đá này lại gây chuyện. Sau khi con cún rơi xuống đất, nó bắt đầu gào ầm lên. Bọn thú nhân thay ca ở nơi xa nghe vậy, vội chạy về phía linh điền.

"Chạy mau!" Lưu Sách nhét Kết Tinh Của Biển Khơi vào không gian rồi quát lớn.

Gã đã lãnh giáo sự dũng mãnh của bọn thú nhân này rồi, họ chắc chắn không phải là đối thủ của chúng đâu.

Nhưng khi Lưu Sách quay người nhìn thoáng qua thì bỗng thấy bảng thuộc tính của con cún đó.

[Cẩu Đản]: Con trai của Hao Thiên, chủ nhân của đảo Trùng Minh, thời kỳ ấu sinh.

Sau khi thấy bảng giới thiệu của con cún đó, Lưu Sách không khỏi trừng to mắt, tranh thủ vớt con cún đó lên trong lúc chạy trốn.

Thú nhân bảo vệ linh điền là những chiến sĩ vô cùng dũng mãnh. Đám người Lưu Sách còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị chúng đuổi kịp rồi. Mấy thành viên trong công hội chạy chậm còn bị đánh ngã xuống đất.

Thấy không có hy vọng chạy trốn nữa, Lưu Sách xoay người giơ Cẩu Đản lên, đồng thời bóp cổ nó: "Đừng đến đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.