Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh

Chương 25: Bách Phát Bách Trúng




Sảnh lớn Diệp phủ.

Chu mama đem thư lấy được cho đại lão gia xem qua.

"Nhị tiểu thư không hiểu dụng tâm lão phu nhân, không hiểu thiếu gia đang gặp chuyện khó khăn, may là lão nô lấy được thư này, bằng không không biết sẽ gây thêm cho thiếu gia bao nhiêu phiền toái." Chu mama kín đáo nói về dụng tâm của nhị tiểu thư, đại lão gia tính tình nóng nảy, nếu để đại lão gia biết rõ về tâm tư nhị tiểu thư, chỉ sợ...

Sắc mặt Diệp Đức Hoài đen sì, tức giận: "Xú nha đầu, nếu còn dám gây thêm phiền phức ta lập tức đuổi nó về Phong An."

"Đại lão gia là người biết chuyện, lão nô chỉ sợ phu nhân cùng thiếu phu nhân..." Chu mama ngập ngừng.

Diệp Đức Hoài hừ lạnh một tiếng: "Các nàng dám?"

Chu mama khẽ mỉm cười: "Có những lời này của đại lão gia, lão nô an tâm, còn có chuyện cống nạp, lão phu nhân đặc biệt dặn dò, bất kể thế nào cũng phải nắm lấy."

Nói đến chuyện làm ăn, Diệp Đức Hoài tràn đầy tự tin nói: "Chuyện này mười phần chắc chín rồi, không thành vấn đề."

"Vậy thì tốt quá, nắm được chuyện cống nạp, Diệp gia ở kinh thành đứng vững rồi."

Chu mama vui vẻ nói. "Hết thảy theo kế hoạch lão thái gia mà làm, hiện tại để xem tiểu tử Minh Doãn thế nào, năm nay thi hương nhất định phải thật tốt mới được."

Diệp Đức Hoài cười nói. "Trước mắt còn có chuyện phiền toái, Lý Kính Hiền không cho Lâm Lan vào cửa."

Chu mama nhớ tới chuyện này liền lo lắng, không biết Lâm Lan đi Chu gia có thuận lợi không. Diệp Đức Hoài cau mày: "Ta có sắp xếp tai mắt ở Lý phủ, nghe nói tên tiểu nhân Lý Kính Hiền dạo gần đây đứng ngồi không yên, nếu hắn để Lâm Lan vào cửa chẳng khác nào từ bỏ hôn sự với Ngụy gia, mà hôn sự đó lại liên quan đến đường quan lộ của hắn, khó tránh tiểu nhân nhức đầu... Minh Doãn đi nước cờ hay khá tốt, theo ta thấy tên Lý tiểu nhân gặp phải vấn đề không nhỏ đâu, chuyện này không gấp được, chúng ta xem phản ứng Lý gia rồi từ đó tiếp tục hành động."

Chu mama đã báo hết tình hình với Diệp Đức Hoài, trong lòng nhớ Lâm Lan, liền cáo từ, dẫn theo Quế tẩu muốn đi Chu gia tìm Lâm Lan.

Vừa ra khỏi cửa Diệp phủ đã thấy Văn Sơn hộc tốc chạy tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại hệt như đang bị hổ đuổi phía sau.

Chu mama vội vã hỏi: "Văn Sơn, xảy ra chuyện gì? Thiếu phu nhân đâu?"

Văn Sơn lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "Chu mama, đại sự không ổn, tiểu nhân đưa thiếu phu nhân đến Chu gia liền chạy ngay về Lý phủ, vừa vào cửa thì có mấy gia đinh xông ra bắt tiểu nhân định giam lại, may tiểu nhân bình tĩnh đánh trả lại được mấy tên gia đinh đó, chạy ra, xe ngựa cũng bị giữ lại ở Lý phủ rồi, Chu mama, ngài nói xem có phải thiếu gia bị Lý lão gia giam lại rồi không?"

Quế tẩu vội la lên: "Sao có thể như thế được?"

Chu mama cau mày ngẫm nghị, bình tĩnh nói: "Trước tiên chớ hoảng sợ, sợ khắc loạn, để đại lão gia phái người đi Lý phủ hỏi thăm một chút."

Dứt lời Chu mama vội vã quay lại Diệp phủ.

Phủ Tĩnh Bá Hầu.

Lâm Lan bắt mạch cho Kiều Vân Tịch, nàng dỏ hỏi: "Hầu phu nhân, có phải ba tháng trước phu nhân bị rong kinh không?"

Kiều Vân Tịch nghe xong giật mình, ngay sau đó nói: "Đúng là vậy, vì kinh nguyệt không dừng nên gần đây còn không biết là đã mang bầu."

"Vẫn có thể bị rong kinh khi có bầu, lần trước phu nhân đẻ non, máu bầm trong cơ thể chưa hết, sau đó hành kinh gặp lạnh làm máu tụ, mặc dù có thai nhưng do bệnh nên máu vẫn sót xuống không ngừng." giọng Lâm Lan có chút nghiêm trọng, bệnh Kiều Vân Tịch không nhẹ, khó trách đại phu xem qua cảm thấy không có chút lạc quan.

Kiều Vân Tịch kinh ngạc nhìn Lâm Lan rồi lại nhìn mẫu thân, mẫu thân có nhắc với nàng vô tình trên dường gặp được một nữ đại phu, thế nhưng nàng cho rằng mẫu thân nói quá lên. Thế nhưng Lâm Lan chỉ dựa vào bắt mạch đã chuẩn bệnh của nàng rõ ràng, nói giống như ngự y, nhưng phải biết rằng những ngự y kia phải thăm hỏi hồi lâu mới cho ra kết luận. Kiều Vân Tịch không khỏi có cái nhìn khác về Lâm Lan, đồng thời nảy sinh một tia hi vọng.

"Bệnh... Bệnh này có trị được không?" Kiều phu nhân thấp thỏm hỏi. Ánh mắt Kiều Vân Tịch cũng đầy mong đợi nhìn Lâm Lan.

Lâm Lan chậm rãi nói: "Vẫn còn hi vọng, Hầu phu nhân đừng quá lo lắng, phải giữ an tinh thần, tránh động để giữ an thai nhi."

Kiều Vân Tịch gật đầu lia lịa: "Đúng thế."

"Trước tiên dùng quế tâm, phục linh, hoàn thành viên, thêm hoa thược dược, trước tiên cầm máu để thai được an vị."

Lâm Lan nói. "Quế tâm, phục linh hoàn viên ta vẫn ăn hằng ngày."

Kiều Vân Tịch thất vọng, Lâm Lan kê đơn giống hệt ngự y. "Hả... Phải không?"

Lâm Lan ngẫm nghĩ, hỏi: "Phu nhân có thể cho ta nhìn qua thuốc được không?" Kiều Vân Tịch sai nha hoàn lấy thuốc ra.

Lâm Lan quan sát cười nói: "Ta biết rồi, ta cho thêm một vị thuốc để thông khí. Mạch Hầu phu nhân hàn, khí dương bị phân tán, dùng vị này để cân bằng, thai mới có thể yên."

Kiều Vân Tịch nửa tin nửa ngờ, Lâm Lan lại nói: "Thuốc chỉ có tác dụng đuổi bệnh chứ không dưỡng thân, mấu chốt Hầu phu nhân phải buông lỏng tinh thần, chớ lo âu quá mức, ta xem tâm thai mặc dù kém nhưng không đến mức tệ."

Kiều phu nhân vui vẻ nói: "Lý phu nhân nắm chắc mấy phần."

Lâm Lan cẩn thận nói: "Năm phần."

Sắc mặt hai mẹ con Kiều thị tái đi, thất vọng, có năm phần thôi ư? "Nếu ta tự mình ở đây giúp Hầu phu nhân điều trị có thể chắc thêm hai phần."

Đây không phải để kiếm cớ lưu lại, nếu như có thể ở bên cạnh hiểu rõ tình hình của Kiều Vân Tịch, tùy lúc mà xử lý thì có thể nắm chắc hơn năm phần.

Kiều Vân Tịch xúc động nói: "Nếu vậy, kính xin Lý phu nhân tạm thời lưu lại, nếu có thể giữ yên thai nhi, Vân Tịch vô cùng cảm kích."

"Đúng thế đúng thế, Lý phu nhân, chuyện này xin phiền phu nhân hao tâm sức." Kiều phu nhân vội vàng khẩn cầu.

Lâm Lan cười khổ: "Không dối gạt nhị vị, Lâm Lan hiện tại không có chỗ để đi, xin lưu lại dốc lòng vì Hầu phu nhân."

Kiều phu nhân nghe vậy kinh ngạc nói: "Không phải Lý phu nhân theo Lý công tử vào kinh thành sao? Lý công tử đâu?"

Thần sắc Lâm Lan âu sầu, cúi đầu nói: "Lý gia ghét bỏ ta xuất thân hèn kém."

Kiều Vân Tịch oán giận: "Người của Lý gia? Lại ngại bần yêu phú ư..."

Lâm Lan mím môi, bộ dạng ủy khuất: "Chính là nhà Hộ Bộ Lý Thượng Thư."

Kiều Vân Tịch cả kinh, nhớ lại trước đó không lâu nghe được tin đồn rằng con của Lý Thượng Thư vì báo ân cứu mạng mà muốn lấy một cô gái nông thôn làm vợ. Kiều Vân Tịch không khỏi đánh giá Lâm Lan, nhìn nàng cử chỉ đoan trang, lời nói dịu dàng, căn bản không giống xuất thân nhà nông, hơn nữa y thuật rất cao.

"Thì ra cô chính là vị trong truyền thuyết kia, thôn..."

Kiều Vân Tịch bỗng nhiên giật mình vì suýt nữa dùng hai chữ "thôn phụ", tựa hồ không lễ phép, đem chữ ra đến miệng nuốt sạch vào. Trong chuyến hành trình tới chùa Vạn Tùng, Lý Minh Doãn đã nói với nàng hắn đã để cho Trần Tử Dụ ở kinh thành chế tạo dư luận, Lâm Lan không nghĩ tới, ngay cả Hầu phu nhân cũng biết chuyện, xem ra miệng Trần Tử Dụ thực ghê gớm, náo động lớn như vậy.

Lâm Lan ra vẻ tò mò: "Tin đồn gì?"

Kiều Vân Tịch liền đem những gì mình nghe được kể cho Lâm Lan, Lâm Lan tự giễu cười cười: "Để cho Hầu phu nhân chê cười, thật ra điều này cũng chẳng trách Lý gia, mặc dù Lý công tử đối với ta ý nặng tình sâu, tiếc rằng dòng dõi..."

Kiều phu nhân cười nói: "Lý phu nhân, phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần phu nhân giúp Vân Tịch bảo vệ bào thai trong bụng, trong kinh thành có chỗ nào phu nhân muốn mà không đặt chân được?"

Lời này mặc dù chứa đầy mùi vị giao dịch nhưng cũng rất có đạo lý, Chu gia không thể nào vô duyên vô cớ vì một người xa lạ mà ra mặt, nhưng nếu có thể giữ được thai nhi trong bụng Kiều Vân Tịch thì đó chính là công lớn, nói là ân nhân Chu gia cũng không quá đáng, đến lúc đó, Chu gia mới có thể danh chính ngôn thuận ra mặt.

Lâm Lan cười ảm đạm: "Có thể đặt chân ở kinh thành hay không cũng không sao cả, Lâm Lan vốn không dám ôm hi vọng quá lớn, cũng không muốn làm khó Lý công tử, có điều, thầy thuốc phải có tấm lòng, Lâm Lan sẽ cố hết sức giữ được hài tử trong bụng Hầu phu nhân."

Lâm Lan nói như vậy Kiều phu nhân không khỏi có chút xấu hổ. Lâm Lan cứu giúp Dung Nhi, bà cũng nên giúp nàng một lần, tiếc rằng chuyện này của Lâm Lan không phải dễ dàng mà giải quyết được, Lý gia kia dù sao cũng là quan to trong triều đình, nhưng nếu Hầu gia chịu ra mặt thì sẽ có hi vọng rất lớn.

Kiều phu nhân an ủi: "Ta thấy Lý công tử là một vị chính nhân quân tử, nhất định sẽ không phụ phu nhân."

Lâm Lan ngượng ngùng, dĩ nhiên Lý Minh Doãn sẽ không cô phụ nàng, cô phụ nàng chẳng khác nào cô phụ hai vị Diệp lão, cô phụ chính hắn. Rốt cục cũng thuận lợi lưu lại, Lâm Lan không dám lơi lỏng, lại không quản chuyện Lý phủ, một lòng giúp Kiều Vân Tịch an thai, lên lại dây cót tinh thần, chuyện này ổn thỏa mới có thể chứng tỏ bản lãnh được.

Bên này vừa mới dàn xếp xong, Chu mama tới cửa đã mang tin tức xấu tới. "Đại lão gia nghe ngóng được, thiếu gia bị Lý lão gia giam lỏng, may nhờ Văn Sơn cơ trí chạy ra, bằng không, mọi người vẫn không hay biết gì."

Khốn thật, lão già họ Lý thật là cặn bã, nhi tử vừa mới trở về đã ra oai phủ đầu, giam lỏng. Ông cho rằng giam lỏng Lý Minh Doãn thì hắn sẽ khuất phục sao? Không đúng, sợ rằng lão già họ Lý giam lỏng Lý Minh Doãn là để thuận tiện hạ thủ với mình. Lâm Lan lập tức ý thức được ý đồ của lão già cặn bã này, không khỏi âm thầm thở phào, may là không đi ở khách sạn, bằng không hắn sẽ làm cho nàng bốc hơi không dấu vết.

"Thiếu phu nhân chớ quá lo lắng, thiếu gia nhất định sẽ trụ vững." Chu mama nhìn sắc mặt Lâm Lan, bà trấn an nàng.

"Một mình hắn trụ vững có lợi ích gì? Chúng ta còn phải giúp hắn một tay mới được." Lâm Lan trầm giọng nói.

Chu mama mờ mịt, lúc này bà cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ thiếu phu nhân có chủ ý? "Thiếu phu nhân, xin chỉ giáo?"

Lâm Lan cười lạnh nói: "Lý lão gia muốn âm thầm xử lý chuyện này, diệt không dấu vết, vậy chúng ta hết lần này tới lần khác làm lớn chuyện này, Chu mama, Trần Tử Dụ, Trần gia, mama biết chứ?"

Chu mama nói: "Biết, Trần công tử là tam công tử nhà Trần ngự sử."

"Tốt lắm, mama cho người báo tin cho Trần công tử, để Trần công tử đi Lý phủ cầu kiến thiếu gia, để Lý lão gia thấy là tốt nhất, thuận tiện nghe ngóng ý tứ thiếu gia, sau đó để Trần công tử ra bên ngoài loan tin, nói Lý lão gia ngại bần yêu phú, muốn chia rẽ đôi uyên ương. Loại tin đồn này, Trần công tử am hiểu lắm, hắn biết phải làm gì." Lâm Lan ung dung nói.

Ánh mắt Chu mama không khỏi sáng lên, cười nói: "Chủ ý này không tệ."

Quế tẩu lo lắng nói: "Lý lão gia có khi nào tới tìm thiếu phu nhân gây phiền không?"

Lâm Lan hừ nhẹ một tiếng: "Đây là điều chắc chắn, có điều, hắn muốn đến phủ Tĩnh Bá Hầu gây phiền toái, cũng còn phải hỏi xem Tĩnh Bá Hầu có đáp ứng hay không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.