Lay Động Tiếng Lòng

Chương 49




Edit: Nhung Trầm

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ cơ hồ giống như chạy khỏi phòng ăn, cô chạy trốn khỏi mẹ mình. Cô vốn biết vẻ ngoài dịu dàng hiền thục kia chỉ là vỏ bọc bên ngoài của mẹ. Kì thực tận sâu bên trong, bà là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Nhưng bình thường sự mạnh mẽ này không biểu hiện ra ngoài mà chỉ ẩn tàng bên trong. Cô không ngờ được, vào ngày hôm nay, thuộc tính ẩn đó hoàn toàn bộc phát, khiến cô muốn khóc thét.

Cô dám khẳng định một trăm phần trăm, Tả Hiểu Lan đã biết chuyện những bức ảnh tình cảm kia rồi. Mà không riêng gì Tả Hiểu Lan biết, Diệp Nam Thiên cũng biết, Bạch Mạch cũng biết, Đàm Phá Lãng chắc cũng đã biết rồi.

Trời ạ, tất cả mọi người đều đã biết. Vậy mà cô còn tự lừa mình dối người cho rằng không ai trong bọn họ hay biết gì. Đây quả thật là việc làm ngu xuẩn nhất trong cả cuộc đời cô mà.

Mình nên làm gì? Làm gì đây?

Diệp Từ dựa lưng vào cánh cửa phòng mình, đầu óc như sắp nổ tung. Lý trí của cô hoàn toàn bị đóng băng, tâm can lại như có lửa đốt, khiến cho cô hoàn không thể suy nghĩ bất cứ việc gì, chỉ có thể liều mạng áp chế cảm giác muốn gào lên.

Cũng không biết đứng đó bao lâu, chân đều đã tê rần, cô mới dần dần phục hồi lại được tinh thần.

Mặc kệ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Bây giờ cô có nghĩ cả hàng ngàn tình huống cũng chỉ hoàn toàn dư thừa. Sự tình đã như vậy rồi, cứ mặc cho bọn họ muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng được. Diệp Từ vô cùng chán chường từ bỏ ý nghĩ đấu tranh. Cô thở dài thườn thượt. Dù sao cũng chỉ là bị hôn một chút thôi mà, cũng đâu có chết chóc gì.

Diệp Từ quay đầu nhìn vào gương trang điểm, muốn lộ ra một nụ cười thản nhiên. Nhưng lại phát hiện bộ mặt trong gương hoàn toàn một màu xám xịt, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiều khó coi. Cô thở dài một hơi, cuối cùng đầu hàng.

Quên đi, cứ để vậy đi, dù thế nào bọn họ cũng không giết mình được. Bây giờ tốt nhất là không nên nghĩ nhiều, cứ lên chơi game đã.

Nghĩ tới đây, tâm tình Diệp Từ hạ xuống, log vào game. Chỉ có điều là cô quên mất một việc, bây giờ cô log vào game, có khi còn xảy ra chuyện lúng túng hơn nữa.

Đương nhiên sau đó, Diệp Từ đã ý thức được việc này rất nhanh, đáng tiếc lúc này muốn log out đã không còn kịp nữa, bởi vì Lưu Niên đã thoải mái bắt chuyện " Tiểu Công Tử, em lên rồi à?"

Âm thanh này hoàn toàn cắt đứt ý nghĩa log out của Diệp Từ. Tuy rằng nàng rất muốn trốn, nhưng cho dù muốn trốn cũng không thể biểu hiện trước mặt thằng cha này được. Điều Diệp Từ không muốn làm nhất trong cuộc đời này chính là bị yếu thế trước người khác, đặc biệt là còn yếu thế trước mặt người này. Việc này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Vì lẽ đó, mặc dù cô cực kì xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn đâm đầu ngay vào tường,cô vẫn hướng về Lưu Niên đáp lễ " Uhm, anh lên sớm thật."

"Cũng vừa mới lên thôi" Lưu Niên gật gù, dáng vẻ cười híp mắt kia khiến người ta không đoán ra được thật giả.

"Uhm". Diệp Từ gật gù, sau đó không chút biến sắc hướng vềcái góc cách Lưu Niên xa nhất, sau đó lại không chút biến sắc ngồi xuống, trực tiếp nhắm mắt lại. Dù sao cũng không biết nói gì. Càng không biết làm thếnào để đối mặt với chuyện này. Cô vừa nhìn thấy Lưu Niên liền nhớ lại sự tình ngày hôm qua, không biết làm sao để gặp mặt anh cho tốt. Tốt nhất là mắt không thấy thì tâm không phiền, nàng ngồi đây suy nghĩ.

Nhưng vừa nhắm mắt không được bao lâu, cô cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình, lập tức mở mắt, đã nhìn thấy dung nhan như hoa đào của Lưu Niên chiếu vào tầm mắt mình. Cô nhất thời ngơ ngẩn, sau đó liên tục nói " Anh không phải ngồi ở bên kia sao? Sao đột nhiên anh lại chạy qua đây? Cái phòng giam này lớn như vậy, sao anh cứ phải nhất định ngồi bên cạnh tôi chứ."

Lưu Niên chỉ nhún vai một cái, nở nụ cười " Đúng vậy, phòng giam lớn như vậy, cũng không phải là của riêng em, sao anh lại không thể ngồi đây?"

Diệp Từ bị anh nói khiến nghẹn cả lời.

Cô đứng lên, được rồi, nếu đối phương đã mặt dày như vậy, thì cô chuyển sang chỗ khác là được rồi. Cô liền đi tới một nơi trống khác, không nghĩ tới vừa mới ngồi xuống, Lưu Niên đã theo qua. Lông mày Diệp Từ dựng lên " Bây giờ lại sao nữa?"

"Anh cảm thấy bên này tốt hơn " Lưu Niên vẫn một kiểu cười như có như không đầy lưu manh.

Diệp Từ lại đứng lên, tiếp tục đổi chỗ. Nhưng là, bất luận cô đổi đến chỗ nào, Lưu Niên vẫn cứ đi theo, cuối cùng làm cho hai người tạo thành tình cảnh người chạy người đuổi trong nhà giam.

"Ăn cơm, hai người đang làm gì vậy?" Npc đã phá hỏng chuyện tốt của hai người hôm qua đứng ở ngoài phòng giam tò mò nhìn hai người, trong lòng cảm thấy thực sự kì lạ, sao hai người này ở trong đây vẫn còn hoạt bát như vậy?

Lưu Niên vừa nhìn thấy NPC, liền cười khà khà hai tiếng, bí hiểm trả lời " Vận động làm nóng người thôi."

"Làm nóng người? Các ngươi làm nóng người làm gì? " Ngục tốt kì quái nhíu nhíu mày quải, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ "Lẽ nào các ngươi muốn trốn ngục?"

"Người nghĩ nhiều rồi, nơi này nhiều vệ binh như vậy, chúng ta làm sao mà trốn ra được." Lưu Niên cười bí hiểm" Huống hồ, ta còn chưa muốn ra ngoài sớm, trốn ngục làm gì?"

Ngục tốt nhìn một cảnh người chạy người đuổi theo một hồi, thực sự không hiểu hai người đang làm gì, chỉ có thể lắc đầu ra khỏi địa lao.Chức trách của hắn chỉ là trông coi hai người, không để cho hai người vượt ngục, cũng không được đánh nhau, ngoài ra họ muốn làm gì trong phòng giam không thuộc phạm vi quản lý của hắn.

Hai người chạy quanh một trận, rốt cuộc ngừng lại. Diệp Từ thở hồng hộc. Giá trị thể lực của nàng đã hết sạch hết, như vậy cũng chả tới đâu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó đều ngồi xuống, bắt đầu nhét thức ăn hồi thể lực vào trong miệng, chuẩn bị cho lần chạy tiếp theo.

Diệp Từ vừa ăn vừa cảm thấy hành động hồi nãy rất ngu ngốc, dứt khoát bỏ đi ý niệm tiếp tục trốn chạy, cô trừng mắt nhìn Lưu Niên " Anh ngồi bên cạnh tôi như vậy là được rồi chứ gì?"

"Sao vậy? Em không biết à?" Lưu Niên nhướng mày, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Tôi làm sao biết? Tôi có phải con giun trong bụng anh đâu." Diệp Từ hừ một tiếng, hình như trước giờ sắc mặt nhìn Lưu Niên chưa bao giờ tốt.

Đối phó với Diệp Từ, Lưu Niên cười cười, sau đó tiếp tục ăn, tựa hồ không muốn trả lời. Diệp Từ vốn không muốn quan tâm, nhưng bây giờ có ít nhiều quan tâm lại bị Lưu Niên vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu trêu chọc, cô cả giận nói " Anh rốt cục là có muốn nói hay không? Bây giờ anh kể chuyện lại muốn để lại một câu, muốn nghe chuyện tiếp theo, xin để lần sau hạ hồi phân giải hả?"

Diệp Từ phẫn nộ rốt cục làm Lưu Niên cười thành tiếng, ánh mắt anh ôn nhu nhìn Diệp Từ, có một cảm giác khiến người ta không nói nên lời "Em quên rồi à, vậy để anh nhắc lại cho em nhớ."

"Quên cái gì? Diệp Từ bị Lưu Niên nói không hiểu làm sao, kì quái nhìn Lưu Niên.

"Hôm qua chúng ta đã kí một thỏa thuận do hệ thống làm chứng, nói rằng trong vòng một năm, anh sẽ...." Thanh âm của Lưu Niên nhẹ nhàng, như gió xuân khiến người ta thư thái.

Có điều, Diệp Từ nhanh chóng ngắt lời anh " Được rồi, được rồi, tôi biết chuyện gì rồi." Cô vội vã nói, mà trong lúc nói chuyện này, mặt bất giác ửng hồng lên.

Con bà nó, cô rốt cuộc nhớ ra chuyện gì rồi. Cô hôm qua gặp quá nhiều đả kích, làm cho quên mất chuyện này, bây giờ bị Lưu Niên nhắc nhớ lại, cô hận mặt đất không hiện ra kẻ nứt để cô chui xuống, vĩnh viễn không chui lên nữa.

Lưu Niên nhìn khuôn mặt ửng hồng của Diệp Từ, miệng nói không nên lời, khiến cho tâm trạng vui sướng. Công Tử U ngượng ngùng như vậy, ở trong game này, ngoại trừ anh, không ai có thể trong thấy. Nghĩ đến đây, Lưu Niên cảm thấy trong lòng sảng khoái, chỉ muốn cười to lên.

" Nói như thế, anh đang...." Diệp Từ kì thực rất muốn không quan tâm mà nói ra chuyện này một cách rõ ràng. Nhưng khi dáng vẻ trịnh trọng của cô đối mặt với dáng vẻ ám muội cười như có như không của Lưu Niên, cô không bình tĩnh nổi nữa.

Chữ "theo đuổi" đã đến bên mép sắp ra kia, cô có chết cũng không nói.

Diệp Từ không nói ra không có nghĩa là Lưu Niên không hiểu.

Anh cũng không cảm thấy chuyện này có gì ngượng ngùng, cũng không cảm thấy không nói ra được. Đúng là anh lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, anh cũng cảm thấy khó nói. Có điều nếu như chờ Công Tử U đích thân chủ động, chỉ sợ cả một thế kỷ cũng không xảy ra nổi. Ở trong chuyện tình cảm này, nếu ai cũng đều cao ngạo, vậy thì sẽ không đi được bao xa.

Lưu Niên không muốn trong mối tình đầu này, chỉ vì chút khăng khăng vô vị mà có kết cục không hay, vì thế anh quyết định mình sẽ chủ động trong mối duyên này.

Đây đối với anh là một trải nghiệm xa lạ, mới mẻ, thậm chí là mù mịt, nhưng anh hoàn toàn không e sợ. Tuy rằng không biết một năm sau có thay đổi được gì hay không, nhưng anh quyết định kiên trì tới cùng. Anh không muốn trở thành Bạch Sắc Đồng Thoại, chỉ vì chút ích kỉ mà nhất quyết dây dưa với người khác đến cùng, vì lẽ đó, trong thời gian hạn định, anh sẽ cố gắng hết mình.

Anh không muốn hối hận. Một chút cũng không muốn.

"Không sai." Lưu Niên gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Từ " Anh đang theo đuổi em."

" Đừng nói nữa". Mặt Diệp Từ càng đỏ hơn. Theo cách nhìn của cô, lời nói này của Lưu Niên còn có lực sát thương lớn hơn cả việc bị Lưu Niên đè ép trên sàn. Ở một phương diên, da mặt của cô thật sự rất mỏng. Nghe lời này, cô thật sự không biết phải xử trí làm sao. Vì vậy, cô chỉ có thể chống cự bằng cách xem mình như là đà điểu cho rằng mình không nghe thấy gì.

" Không, có mấy lời, anh cảm thấy nhất định phải cho em biết." Lưu Niên bắt lấy cổ tay cô, lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt đầy kiên định và cốhấp làm cô phải thay đổi sắc mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.