Lay Động Tiếng Lòng

Chương 40




Edit + Beta: Vịt

Từ sau khi nhìn thấy con mèo trắng nhỏ kia, trong lòng Tề Mộ luôn nghĩ đến. Đáng tiếc con mèo nhỏ cũng không phải cún con, rất ít người sẽ mang ra ngoài.

Hôm nay cậu về hơi sớm, nhìn thấy một con mèo hoang trong khu nhà, nó là con mèo hoa lớn, bình thường mập tròn, đi bộ trên con đường đá cuội, khí bá vương lộ ra, một chút cũng không sợ người.

Tề Mộ không khỏi nghĩ đến Quỷ Quỷ, cũng không biết thằng nhóc yếu ớt kia có phải cũng sẽ trở nên uy vũ bá khí như vậy hay không.

Mèo hoa thấy Tề Mộ nhìn chằm chằm nó, cảnh giác liếc cậu một cái, tùy ý meow một tiếng.

Tề Mộ không nghe hiểu tiếng mèo, nhưng nhìn mắt cũng hiểu ý của nó: Có đồ ngon không? Không có thì đừng nhìn lén bổn meo!

Tề Mộ cong mắt cười: "Chờ tao chút."

Mèo hoa: "Meow." Quay đầu rời đi.

Tề Mộ mấy bước vọt lên lầu, lục hồi lâu tìm được miếng ức gà, không quá thuần thục mà nấu chín.

Lúc lần nữa xuống lầu, mèo hoa đã sớm không thấy đâu.

Tề Mộ bê một đĩa ức gà, trong lòng rất không có mùi vị.

Đang muốn về, một tiếng "Meow" vang lên, Tề Mộ nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy mèo hoa lớn.

Mèo hoa lớn lại đi quay lại, ngửi thấy mùi thơm nó thay đổi thái độ vương bá lúc trước, ngọt ngào ủn ủn quanh chân Tề Mộ.

Tề Mộ ngồi xổm xuống, bày ức gà trước mặt nó: "Ăn đi!"

Mèo hoa lớn "Meow" một tiếng, ăn phải gọi là sung sướng.

Một người một mèo cùng một khung, hình ảnh hết sức hòa nhã, Doãn Tu Trúc đứng đằng xa nhìn không dời mắt được. Tề Mộ có một trái tim vô cùng ấm áp, trái tim này chiếu sáng xung quanh.

Lúc mèo hoa lớn ăn thịt, Tề Mộ có thể chạm vào nó, sau khi ăn xong lập tức khôi phục bổn thể bá vương, một cọng lông tơ cũng không cho đụng vào, rất vô tình.

Tề Mộ dở khóc dở cười, nhưng lại ôn thanh dỗ nó: "Ngày mai tao lại cho mày đồ ngon."

Mèo hoa lớn liếc cậu một cái: "Meow."

Tề Mộ cũng không biết Miêu đại gia này nghe hiểu không.

Cậu về nhà không bao lâu Doãn Tu Trúc cũng về, Tề Mộ đang rửa đĩa, nghe thấy tiếng thò đầu ra: "Sớm vậy?"

Doãn Tu Trúc đã cởi áo khoác ra, anh vén tay áo sơ mi, đi tới nói: "Ừ, hôm nay không có việc gì." Vừa nói ở trên môi cậu hôn một cái, hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Tề Mộ nói: "Thịt gà."

Doãn Tu Trúc nhớ tới một người một mèo bên ngoài, trong lòng mềm mại nói: "Được, để anh làm."

Tề Mộ không ra phòng bếp, vây quanh anh, một lát giúp đỡ (quấy rối), một lát ăn vụng miếng, Doãn Tu Trúc bị cậu lắc lư tới tâm ngứa, túm lấy người hôn thất điên bát đảo: "Nếu không ra ngoài, anh phải ăn sớm một bữa."

Tề Mộ: "......"

Sợ rồi sợ rồi, Tề bá chủ không sợ trời không sợ đất bây giờ rất sợ Doãn Sắc Trúc không biết tiết chế này.

Tề Mộ đợi ở bên ngoài lại có hơi phiền muộn, rất nhàm chán...... Thời gian chờ cơm rất ngắn, không muốn xem TV không muốn nghịch điện thoại không muốn lật sách......

Nếu Quỷ Quỷ ở thì tốt, chơi với nó một lát là có thể cùng nhau ăn cơm.

Quỷ Quỷ à, Tề Mộ ngồi liệt trên sofa, nghĩ tới tiểu bảo bối của mình.

Hôm sau Tề Mộ lại đến chỗ cũ chờ Đại Hoa, nhưng Đại Hoa phóng túng đã không kiềm chế được yêu tự do, hôm qua chỗ này không nay đã không biết đi đâu, chỉ một đĩa ức gà căn bản không giữ lại được trái tim muốn lưu lạc của nó.

Tề Mộ ở khu nhà vòng quanh hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng mập mạp của nó, chỉ có thể tiếc nuối đi lên lầu.

Ai ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy một tiếng "meow" nho nhỏ.

Tề Mộ ngay cả áo khoác cũng không thèm cởi, mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy một cục đen đen nho nhỏ trong ngực Doãn Tu Trúc.

Tề Mộ mở to mắt, hồi lâu cũng không nói ra được một câu.

Doãn Tu Trúc đi tới nói: "Nó hơi sợ người lạ."

Tề Mộ ấp úng hồi lâu mới nói: "Anh...... Từ đâu......"

Doãn Tu Trúc ôn thanh nói: "Nó là con của Quỷ Quỷ."

Một câu nói khiến Tề Mộ kinh hãi, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc, trong mắt toàn là tâm tình khẩn trương muốn hỏi lại sợ hỏi.

Doãn Tu Trúc ở trán cậu hôn một cái, nhẹ giọng nói: "Anh trước khi đi Mỹ có nhờ người làm vườn chăm sóc Quỷ Quỷ." Anh lúc đi Mỹ quá vội, nhưng cũng nhớ thu xếp Quỷ Quỷ. Thằng nhóc này làm bạn với bọn họ lâu như vậy, chứng kiến từng chút một anh và Tề Mộ ở bên nhau, anh không thể nào vứt bỏ nó.

Tảng đá lớn trong lòng Tề Mộ rơi xuống, lại hỏi: "Nó bây giờ vẫn ở đó?"

Doãn Tu Trúc nói: "Anh sau đó không về nước, nó vẫn luôn đi theo người làm vườn, em yên tâm, nó sống rất tốt." Chỉ là không thể nào đón về, nhiều năm như vậy nó đã quen căn nhà kia, tùy tiện đón đi, đối với nó và chủ nhân của nó đều quá tàn khốc.

Tề Mộ cũng hiểu, cậu nói: "Rất tốt." Chỉ cần biết nó vẫn tốt là đủ rồi.

Doãn Tu Trúc rũ mắt nhìn về phía nhóc con trong ngực, nhẹ giọng nói: "Lần này chúng ta không được bỏ lại nó nữa."

Một câu nói hai ý nghĩa.

Tề Mộ nhìn về phía mèo đen nhỏ co ro, mở hai cánh tay ra ôm lấy toàn bộ một người một mèo, từ đáy lòng nói: "Sẽ không đâu, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Tiếc nuối đã ở lại quá khứ, giờ đây nên ôm lấy hạnh phúc.

Trước ngày nhà giáo, Hứa Tiểu Minh gọi điện thoại cho Tề Mộ: "Lão Từ nhập viện rồi, bọn mình đi thăm đi."

Tim Tề Mộ căng lại, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Hứa Tiểu Minh nói: "Lão Đổng ngày nhà giáo phải đi công tác, đi thăm thầy ấy sớm, mới biết thầy ấy nhập viện, bất quá không sao, nghe nói là bệnh qua loa."

Tề Mộ lập tức nói: "Bọn mình đi thăm thôi."

Hứa Tiểu Minh đáp: "OK, tao liên hệ thằng Mập."

Tề Mộ cúp điện thoại gọi qua cho Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc vừa lúc họp xong, trợ lý nói là điện thoại của Tề Mộ, anh lập tức nhận: "Alo?"

Tề Mộ nói chuyện Từ Đức nằm viện, Doãn Tu Trúc nói: "Ở nhà chờ anh, anh đến đón em."

Tề Mộ đáp: "Vâng."

Từ Đức là giáo viên chủ nhiệm tiểu học của bọn họ, cũng là giáo viên có ảnh hưởng to lớn với bọn họ.

Mặc dù tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cũng đã trưởng thành, nhưng mỗi lần đến ngày nhà giáo vẫn sẽ gọi điện thoại gửi thiệp cho ông, bây giờ tốt nghiệp rồi, vẫn sẽ đi thăm ông.

Lúc này nghe nói ông nằm viện, bốn người bận hơn nữa cũng sẽ đi thăm ông.

Lão Từ nhìn thấy bốn thanh niên, vui tới bụng bia lắc lư mãi: "Không sao đâu, chạy đến hết làm gì? Các em lại không rảnh."

Tề Mộ xem qua ca bệnh của ông, không chút khách khí mà nói với ông: "Ăn ít thịt ăn ít ngọt, ăn nhạt nhiều!" Ông đây là máu quá cao, nhồi máu nhẹ, may mà phát hiện sớm, nếu chậm sẽ xảy ra chuyện lớn!

Lão Từ lườm cậu: "Không tới lượt tên cuồng socola như em đến nói thầy!"

Tề Mộ kiên cường nói: "Em hiện giờ một tuần mới ăn một miếng!"

Từ Đức cười đến mắt hí cũng híp thành kẽ hở: "Bao nhiêu người, nói câu này cũng không đỏ mặt."

Tề Mộ nói: "Việc này có gì mà phải đỏ mặt? Nói rõ là em tiết chế."

Lão Từ bị cậu chọc không thôi.

Hứa Tiểu Minh bưng đĩa trái cây đi vào, đặt lên bàn sau đó nói: "Củ cải xanh và dưa chuột là của lão Từ, cái khác đều là của sư mẫu."

Lão Từ: "......"

Mọi người đều nở nụ cười.

Lão Từ mắng: "Đám nhóc các em!" Trong lòng lại vui sướng, tốt thật đấy, dẫn dắt được học sinh ưu tú như vậy, còn thường xuyên nhớ đến lão già ông đây.

Trò chuyện một lát, Từ Đức hỏi cuộc sống tình cảm của bọn họ.

Phương Tuấn Kỳ và Hứa Tiểu Minh thì không có gì để nói, Tề Mộ rất tự nhiên nói: "Thầy ơi, em và Doãn Tu Trúc ở bên nhau."

Từ Đức hơi kinh ngạc.

Tề Mộ giải thích: "Chính là kiểu sẽ kết hôn đó."

Doãn Tu Trúc ngây người.

Từ Đức nhìn nhìn Doãn Tu Trúc, lại nhìn về phía Tề Mộ nói: "Rất tốt, hai em rất thích hợp."

Tề Mộ đặt một miếng cam ngọt vào trong đĩa lão Từ: "Em cũng cảm thấy vậy."

Hứa Tiểu Minh: "......" Trâu bò, đi đến đâu show đến đấy, ngay cả ân sư cũng không bỏ qua!

Từ chỗ lão Từ rời đi, Hứa Tiểu Minh nói với Tề Mộ: "Hai hôm nữa có họp bạn cấp 3, đi không?"

Tề Mộ nói: "Được đó, tao có thời gian." Nói xong lại nhìn về phía Doãn Tu Trúc, "Anh đi không?"

Doãn Tu Trúc vẫn chìm đắm bên trong chấn động lúc trước, giống như nằm mơ nói: "Em đi thì anh đi."

Tề Mộ nhìn ra hoảng hốt trong mắt anh, cong môi cười nói: "Vậy lần này đến lượt anh tuyên bố."

Doãn Tu Trúc chợt quay đầu nhìn cậu.

Tề Mộ nói: "Mỗi người một lần mà, em nói cho lão Từ, anh nói cho bạn học cấp 3 của chúng ta, được không?"

Cổ họng Doãn Tu Trúc sít chặt.

Tề Mộ hỏi ngược lại anh: "Sao thế, không muốn để bọn họ biết?"

Doãn Tu Trúc khàn giọng nói: "Muốn." Rất muốn, hận không thể nói với cả thế giới, để cho mọi người đều biết anh và Tề Mộ yêu nhau, để cho mọi người đều biết Tề Mộ là của anh.

Tề Mộ mặt mày hớn hở: "Rất mong đợi!"

Hứa Tiểu Minh nhỏ giọng bíp bíp: "Bọn họ e không phải sẽ bị 2 cậu hù chết." Nghĩ lại lại rất vui, nói với Phương Tuấn Kỳ, "Tốt quá đi, phần thức ăn cho chó này rốt cuộc có người chia sẻ giúp chúng ta rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.