Lay Động Tiếng Lòng

Chương 4






Bây giờ mày lại nói với ông đây, đến việc theo dõi ai mày cũng không biết!”

Gã tài xế đơ người: “Em không biết thật, cũng là đại ca bên em...”

“Đại cái gì mà đại! Tên Thìn mà không giải thích rõ ràng, thì không xong với tao đâu!” Mã “mặt sẹo” nói rồi, dẫn người ngồi vào chiếc xe bên cạnh, vênh váo rời đi

Khiếp! Thế mà hôm nay hắn đích thân cầm gậy, lấy hết dũng khí đi ra đây, kết quả chẳng là cái thá gì cả! Để đàn em biết hắn vì một tên nhãi nhép ấy mà tự mình ra tay thì chắc bị cười cho thối mũi!

Gã tài xế đờ đẫn nhìn đám người rời đi, sự thèm khát trong lòng đã2đóng băng, chỉ còn lại sự sợ hãi run rẩy trong gió đêm: Lục lão gia? Lục lão gia..

Khốn kiếp, bọn họ còn dám động đến Lục lão gia, đứa nào muốn mượn tay Lục lão gia xử lí bọn họ!? Bây giờ, gã tài xế nào còn sự hung hăng khi nảy nữa, cứ nghĩ đến những thủ đoạn rùng mình của Lục lão gia khi ra tay, thì đừng nói đến bản thân mình, đến đại ca nhà mình cũng chỉ là con tép, đến lúc đó, đừng nghĩ đến chuyện bắt cóc người ta nữa, tự mình ra bờ sông nằm nộp xác đi!

Gã tài xế nghỉ đến khả năng đó, hận kẻ đã thuê mình đến tận xương tủy! Mau chóng lái xe về,9gọi điện cho đại ca thối!

“Thật đấy! Em sợ chết khiếp! Người ta nói, cử động vào con bé ấy đi, nhưng phải bước qua lưỡi dao của bọn họ!”

“Vâng, đích thân anh Mã.”

“Vâng, vừa mới rời đi.”

“Nghe không giống nói đùa chút nào!” Tên Thìn tắt máy, rồi lập tức gọi điện ngay cho Mã “mặt sẹo” ở Bắc Thành, Lục lão gia là anh lớn trong giới này, nắm trong tay những thứ chết người mà có lẽ cả đời này bọn hắn cũng không có cơ hội thấy hết, thế nên hắn chắc chắn phải làm rõ mới được.

“Anh Mã, là em.” Hắn ta đã theo dõi Hạ Tiểu Ngư một thời gian rồi, cũng đã điều tra hết họ hàng hang hốc của cô,6chỉ có anh hàng xóm lấy được thiên kim tiểu thư nhà họ Ôn là đáng chú ý, nhưng cũng chỉ dịp lễ Tết mới qua lại, sao lại có thể dính đến Lục lão gia!?

Nếu như thế thật, thì nhất cử nhất động mấy ngày hôm nay của hắn ta đúng là đáng chết tội! Hắn ta vô tình cảm thấy mình đã đi bên “bờ vực” lâu như thế, bất giác thấy lạnh toát nơi sống lưng.

Thế nên khi thấy đầu dây bên kia nhấc máy, hắn ta cũng không câu nệ lớn bé gì, gọi luôn một tiếng Anh Mã”: “Anh xem, em thật sự không biết, anh đừng chấp thằng em này! Làm phiền anh rồi.”

Mã “mặt sẹo” ngồi trên xe, hắn không hề0ngạc nhiên vì cuộc gọi này lại đến nhanh như vậy: “Những gì cần nói tôi đã nói với cậu rồi, tự mình suy nghĩ đi, đừng cản đường người khác.”

Trong lòng tên Thìn bỗng nặng trĩu, trong chuyện này, rõ ràng lão Mã không việc gì phải lừa hắn ta: “Chỉ là không biết tin tức của anh Mã...” Lão Mã rất thẳng thắn: “Năm sáu năm trước, vì đứa con thứ ba nhà họ Hạ mà tôi đã phải đến phủ Lục gia làm một chén.” Đến giờ hắn ta vẫn không quên những tháng ngày cơ cực lầm lũi ấy: “Cậu cũng muốn nếm thử?” Bên đầu dây bên này, tên Thìn lập tức khúm núm: “Không cần, không cần, cảm ơn anh Mã! Sau7này tiểu đệ nhất định sẽ báo đáp!” “Cảm tạ thì không cần, lần sau làm gì cũng phải cẩn thận chút.” Tên Thìn tắt máy, ánh mắt dữ dằn, hắn dí tắt điếu thuốc trong tay, rồi vội vàng chuẩn bị đồ đạc! Hắn thấy vô cùng hận Lâm Vân Huyên! Con tiện nhân! Muốn giết chết lão đây! Hòn lửa nóng giấy thế này mà ném vào tay hắn! Hắn có còn đường sống hay không! “Mua ngay về chuyến bay sớm nhất, ngay lập tức!” vỏn vẹn có tám mươi vạn mà muốn lấy mạng bọn hắn! Nếu không phải từ trước đến giờ hắn ta làm việc rất thận trọng, thì đời hắn ta đã tàn vì chuyện này rồi! Không mau đi trốn bão thì còn biết làm sao? Ở bên kia, Mã “mặt sẹo” ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi đàn em: “Có nên báo chuyện này lên trên không, dù sao chúng ta cũng không biết ai muốn động đến cô Ba nhà họ Hạ, chẳng may bọn họ lại phải đội khác xử lí, thì sẽ đến lúc trở tay không kịp...” “Em cũng nghĩ thể, còn giữ số của người lần trước gọi cho chúng ta không, báo tin cho số đó...”

“Vâng.”

Bổn phận của hắn là thông báo lên trên, nếu Lục lão gia xem trọng chuyện này, thì hắn sẽ được tiếng làm việc đầu ra đấy, nếu không xem trọng, thì hắn cũng không làm gì sai

Mặc dù hắn có nhìn thế nào vẫn thấy cô Ba nhà họ Hạ hết sức bình thường, nhà họ cũng chẳng có gì đáng nói

Nhưng cái đêm khó quên ở phủ Lục gia ấy vẫn luôn khiến hắn dặn lòng rằng, chuyện năm đó không phải là một giấc mơ! “Đợi đã, sau khi về rồi, đưa cho Hầu Tử mười vạn, lần này con như nó lập công.”

“Vâng, thưa anh Mã!”

Chỉ một tiếng sau, chuyện này đã được báo lên trên

Mặc dù không biết tại sao phải báo, nhưng “cô” đã từng kinh động đến Lục lão gia, thì nên biết giá trị của “cô” rồi đấy, còn về giá trị đến đâu, bọn hắn không cần biết, báo lên trên là được

Thế nên, trong chuyện này, không ai được chậm trễ, từng bước từng bước một báo đến tai thuộc hạ gần nhất của Lục lão gia

Bái Hồ, đại tướng số một bên cạnh Lục lão gia, nghe vậy băn khoăn, người đó là ai!? Có quen không! Chính khách cấp cao? Sát thủ giang hồ: Đệ nhất tài chính? May là hắn chỉ có mỗi cái tên nghe có vẻ giống xã hội đen, được đưa lên thay thế cho lão tướng đã mất

Thực ra, hắn có thể coi là “quan văn”, Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Giang Khách, gọi là con hồ ly nhỏ trong nhà hồ ly - Bái Hỗ

Hắn làm việc rất thận trọng, nắm quyền chỉ sau Mãnh Hổ.

Sau khi sắp xếp lại những tư liệu lộn xộn trong đầu mình, cuối cùng hắn cũng nhớ ra Hạ Tiểu Ngư là ai

Lục lão gia hạ lệnh, hắn tự mình thực thi báo cho người bên dưới

Bởi vì hắn là người thực thi, nên bây giờ báo đến chỗ hắn là điều đương nhiên.

Những Bài Hồ cảm thấy Lục lão gia nhất định sẽ không nhớ năm ấy còn có một nhân vật như thế này, vì dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm

Sau việc đó, hắn đã giấu Lục lão gia điều tra về đối phương, rất bình thường, không hiểu tại sao Lục lão gia lại phải bảo vệ cô ta, nhưng ai mà đoán được tâm tư của Lục lão gia, chẳng may rất quan trọng thì sao!

Bái Hồ quyết định đích thân quay về báo cáo, được việc thì tốt, không được thì cũng chẳng tổn hại gì

“Lão Bái, sao đã về sớm thế này.” Mãnh Hổ mặc mỗi chiếc quần bơi, cơ bắp cuồn cuộn bóng loáng dưới ánh nắng ban sớm

“Cút, gọi tên đi, hơi giang hồ nặng quá, cẩn thận tôi mách tội với Lục lão gia.” “Khiếp! Tên nhãi ranh này!” Bái Hồ không để lỡ việc, bỏ Mãnh Hổ lại đằng sau, tự mình đi đến phòng sách tìm Lục lão gia, nghiêm túc thuật lại sự việc từ đầu đến cuối, sợ Lục lão gia không nghĩ ra, nên hắn còn nhắc khéo lại chuyện năm ấy.” Lục lão gia lúc ấy đang nằm tắm nắng bên hiên, chiếc rèm cửa mới kéo lên, một dãy lồng chim đặt dưới chân, ông ta nghe vậy bỗng mở to mắt, ông ta nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi!? Năm đó, chuyện này là do Hà Mộc An nhờ lão, Hà Mộc An day! Lục lão gia vội vàng ngồi dậy, quay lưng lại cửa, rồi bắt đầu ngẫm nghĩ

Những chuyện khiến cho Hà Mộc An phải lên tiếng không nhiều! Người khiến cho Hà Mộc An phải lên tiếng chắc chắn phải là người quan trọng! Căn cứ vào thời điểm lúc đó, e rằng có liên quan đến cô bạn gái năm đó của anh

Hà Mộc An mấy năm nay dường như đã chán nhìn cảnh hồng trần, càng ngày càng ẩn sâu, ít khi lộ diện, đến đám bạn già của ông ta muốn gặp anh một lần cũng khó, thủ đoạn cũng càng ngày càng cứng rắn, khiến chuyện làm ăn của ông ta chẳng dễ thở như lúc trước

Mấy hôm trước ông ta nộp bản kế hoạch lên, nhưng anh cũng chẳng thèm đếm xỉa

Nhưng, cô em của bạn gái đã “lỗi thời” này e rằng cũng không giúp được gì, bởi vì ai biết được cô gái năm đó có ảnh hưởng gì đến anh, cũng có thể chẳng có chút ảnh hưởng nào, sớm đã quên từ lâu rồi chăng?

Cho dù ông ta nhắc đến, e rằng Hà Mộc An cũng không nhớ ra được đối phương là ai nữa rồi.

Lục lão gia vừa nghĩ, vừa mân mê thứ đồ trong tay, nhưng nếu vẫn còn nhớ thì sao? Thì tương lai mười năm tới của Giang Khách không cần phải lo nữa! Lục lão gia còn chưa kịp vui mừng, thì đã lại băn khoăn lo lắng, với tác phong gần đây của Hà Mộc An, không có mấy khả năng còn vương vấn tình cảm nam nữ

Lục lão gia cảm thấy hơi đau đầu, gần đây, có một vụ cấp thiết cần Hòa Mộc đầu tư, nhưng làm ăn chỉ nói chuyện làm ăn, ông ta cũng biết rủi ro rất lớn, Hòa Mộc sẽ không dễ dàng chấp thuận, nhưng trừ Hòa Mộc ra, thì chẳng chỗ nào dám đầu tư rủi ro cao như vậy.

Nghe nói, ở vòng đánh giá đầu tiên, Hòa Mộc đã loại ngay tài liệu của Giang Khách, cũng có nghĩa là, theo quy tắc, bọn họ không còn bất cứ cơ hội nào.

Nhưng còn lối sau thì sao....

Lục lão gia khoác trên mình một bộ áo lụa cổ tàu màu xanh xám, ông ta đứng thẳng lên, chiếc mũ trong tay quay đi quay lại ngày càng nhanh, tâm tư đã cân nhắc đắn đo hàng trăm vòng, có lên lấy điều này làm cớ để hẹn anh ta đến ngồi nói chuyện..

Cho dù Hà lão để không nhớ nữa, nhưng cũng là người mà anh đã từng bảo vệ, cứ coi như nói chuyện đùa, góp vui một chút không được sao; chẳng may còn nhớ..

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Lục lão gia đã cảm thấy toàn thân run rẩy, máu nóng dâng lên, hai mắt đỏ rực, phấn khích đến nỗi chỉ muốn lột hết da ra cho mát mẻ

Nhưng, ông ta cảm thấy xác suất này là rất ít, haizz, càng già càng nghĩ ngợi vớ vẩn, chỉ muốn đi lối tắt

Mãnh Hổ đứng trên bãi cỏ, nhìn sắc mặt biến đổi như diễn viên của Lục lão gia nhà mình, hắn vốn là người nhiều lời, nhưng lần này cũng không nhịn được: “Lục lão gia, rút rồi?” Lục lão gia cầm gậy muốn đâm hắn ngay lập tức! Nhưng nhớ ra, có chiếc cửa kính ngăn cách nên thôi: “Lão Nhị, lôi ngay đứa bất hiếu kia vào đây!” Bài Hồ cười hihi: “Vâng, thưa Lục lão gia.” Lục lão gia thở dài, ông ta còn thì giờ mà ngồi đây lo lắng, chuyện này còn gay cấn hơn ván cược toàn bộ gia tài năm đó, mau chóng làm thôi, chứ cứ ngồi đây do dự đắn đo, rồi lại mừng hão để người ta cười cho.

Hà Mộc An vẫn nể mặt Lục lão gia.

Mặc dù gần đây, Tập đoàn Giang Khách có ý muốn hợp tác với Hòa Mộc, nhưng chuyện làm ăn chỉ nói trên bàn đàm phán, Hà Mộc An tin rằng Lục lão gia không phải là người muốn làm khó người khác.

Hà Thịnh Quốc đang kể lể chuyện vợ phản bội, nước mắt nước mũi đầm đìa, thấy con trai bỗng nhiên đứng lên, lập tức trở nên lo lắng: “Con đi đâu đấy? Mộc An, con không được khoanh tay đứng nhìn chuyện của mẹ, bà ta mà chạy theo thằng đàn ông đó, thì nhà chúng ta phải tan đàn xẻ nghé thôi, đến lúc đó con không còn mẹ nữa đâu, Mộc An, con không được bỏ đi như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.