Lấy Chồng Nhà Giàu

Chương 1-3: Gặp gỡ (3)




Biểu hiện khác lạ của Uyên khiến Kent thấy buồn cười. Cậu đã quan sát nhỏ Uyên từ lúc nhỏ bước vào lớp đến giờ. Ban đầu thì ngồi cười một mình, lúc sau thì lại lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì cứ lẩm bẩm mỗi một câu “không phải, không phải”. Thật là chẳng hiểu gì.

Kent lay lay tay Uyên, hỏi nhỏ:

– Này, cậu bị sao thế? Hâm à?

UYÊN quay sang nhìn KenT, bực tức. Nhưng cô bạn ko nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi.Thấy vậy, KenT tiếp tục hỏi:

– Sao hả? Tôi nói đúng rồi chứ gì? Ha ha..

Uyên vờ như ko nghe thấy gì. Chỉ chăm chăm nhìn vào quyển sách trước mặt. thực ra thì cũng có chữ nào vào đầu Uyên đâu.

– Đúng là thần kinh. – Kent chán nản quay mặt đi chỗ khác. Lần đầu tiên trong suốt 16 năm chiến đấu với đời, có một đứa con gái ko thèm nói chuyện với cậu.

***

Nó đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp nó – 11C7. Nơi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ dưới sân trường.

Oa…khung cảnh hiện ra quả thật rất đa dạng phong phú … đến nỗi …khiến người ta thấy tò mò.

Bên gốc cây bằng lăng (đã trụi lá ) là một đám con gái tíu tít túm năm tụm ba cười đùa với “buôn dưa” chủ đề tán phét của các nàng vẫn quanh đi quẩn lại chỉ là ba cái “mục” cũ rích. Hot boy và trai đẹp.

Bó tay…!!!

Toàn một lũ vịt giời hám giai không hơn không kém.

Cứ như nó có phải tốt hơn ko? Tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện…

Chậc..Tự hào !!!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Không phải nó mẫn cảm dị ứng với con trai đâu nhá. Mà bởi vì nó chưa gặp được anh chàng (xấu số) nào có thể khiến cho trái tim nhỏ bé kia rung động thôi. Từ bé đến lớn, nó luôn gắn chặt với Quang. (Từ hồi còn để chỏm tóc chứ có ít đâu !!!) .Mà Quang lại quá ư là…hoàn hảo. Có lẽ vì vậy mà nó chưa tìm được cái cảm giác là lạ từ một ai đó . Theo như Linh xù phân tích thì nó được gọi là tình yêu. Nôm na là thế.

Càng nghĩ nó càng phát hiện ra. Tình yêu chắc là rắc rối lắm. Đương nhiên đó là một điều vô cùng hợp lý với một đứa loveless như nó.

Nó thở dài. Haizzz..

Phải giữ cho thiên lương lành vững, cô tâm hồn trong sạch mới được. Không thể như lũ vịt mê giai tít thò lò ở dưới kia được. Nó khác. Thấy anh đẹp trai nhất quyết ko đổ lệ. Phải xem xét tính khí người ấy xem thế nào đã rồi mới quyết định sau. Thế nhưng , cái con mỏ nhọn Linh xù nó lại cứ một mực cho rằng. Phải đẹp trai thì mới tính tiếp. Khổ thế chứ lị. Con bé mê giai đến mờ mắt rồi.

Gì chứ, đẹp trai thì cứ lấy cậu bạn chí cốt của nó ra mà so. Tuyệt vời thật lực ý chứ.Vừa lãng tử vừa học giỏi. LẠi chơi bóng rổ cực siêu. Ối em xếp hàng đăng ký mà chưa đổ em nào mới kinh chứ.Càng ngẫm nghĩ nó càng thấy thắc mắc. Càng thấy kỳ lạ.

Đang miên man với dòng suy nghĩ, bất chợt, có bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Khiến nó giật mình hoảng hồn quay lại…

Oh my god..!!!

– …

– Này em…

– …

– Em…

– Hơ..dạ…anh..anh…gọi em?

– Không phải em thì còn ai vào đây nữa. Em vui tính thật đấy. – Anh chàng lạ mặt trước mặt nó cười. “Ui chao! Cười gì mà duyên thế không biết. Nhìn hai cái răng khểnh của anh kìa…Anh ơi, cười lại đi nào …” – Chẳng hiểu sao lúc này, con tim nó dường như đang nhảy múa. Thề là chưa có lúc nào mặt nó ngu ngu như lúc này. Thật đấy!!!

– Ờ…hì…xin lỗi anh. Có..chuyện gì ko ạ. – Ko hiểu sao lại ngại ngùng thế nữa. Anh ta cũng chỉ đẹp trai…ngang…Quang thôi mà. Đâu cần phải choáng thế chứ. Nhưng sao …nó vẫn thấy anh chàng này cuốn hút kiểu gì ý…làm nó ko thể rời mắt được . Lạ quá đi… Á…không phải nó nhiễm hội chứng mê zai của Linh xù rồi chứ…ko thể nào ….

– Em học ở 11C7 hả? – Anh chàng đẹp trai cười rõ “duyên”.

– Vầng… à vâng. Có chuyện gì thế ạ?

– Em đưa cái này cho lớp trưởng hộ anh nhá. Cám ơn em.

– Ơ. Vâng. Được ạ.

Nói rồi. Anh chàng mỉm cười với nó một cái rồi sải chân bước đi.

Oh my god!!! Nice body!!!

Đi được một đoạn. Không hiểu nghĩ thế nào mà anh chàng ấy lại quay lại thì thầm vào tai nó khiến mặt nó nóng ran.

– À. Anh quên chưa nói với em. Lúc nãy , anh thấy em đứng một mình ở đây. Trông điệu bộ của em .. ừm…thú vị lắm đấy.

Hơ…anh ấy…nói..nói gì…

Như thế là có ý gì????

Thú vị ư? Trông như một con ngố thì có. Aaaaa….. Chết mất…!!!!

“Mà mình đang nghĩ gì thế này. Không phải là đang…

Á…không phải…không phải.

Nhưng sao anh ấy lại nói thế chứ…Xấu hổ quá…Mẹ ơi…

Tâm hồn trong sáng như pha lê của con đâu rồi…”

Nó thẫn thờ đi vào lớp. Bước đến bàn Hoàng Yến, vứt toẹt vào mặt con nhỏ mồm vẫn đang ngồm ngoàm nhai bim bim. Rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi trước hàng chục con mắt ngạc nhiên của mọi người.

Hoàng Yến ngừng ăn. Mở giấy ra xem.

Mắt con nhỏ sáng hơn đèn pha ô tô.

– A!! Chúng mày ơi. Anh Tuấn đấy, bí thư trường, anh ý…

– Anh ý viết thư cho mày hả ? – My vội chạy ngay đến.

– Hì…Không phải cưng ạ. Là giấy thông báo. Chỉ có chữ ký của anh ấy thôi. he he…

– Ui. con dở hơi. Làm tao cứ tưởng….

– Xì…Tưởng với chả tưởng. Tao lại tung chưởng cho bộ tóc mới của mày lai tạp nham giờ…

– TRánh xa tao ra đấy. – My vội lùi lại.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.