Lấy Anh Nhé! Con Ác Quỷ Anh Yêu <3

Chương 9: Nhàm chán, vô vị




Luky lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Nhạc Diễm, đã cảm thấy thích vô cùng rồi. Đến khi nghe thấy câu nói của cậu, thì quả thực yêu cậu đến chết đi được. Cô sống ở nước ngoài cũng lâu, nên tư tưởng rất thoáng. Cô liền dùng phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt tình cảm yêu thích của mình, đó chính là ôm lấy cổ Nhạc Diễm, sau đó dùng sức hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.

"Cục cưng nhỏ, cô thực sự là yêu con chết đi được."

Nói xong, nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Nhạc Diễm, nói đầy tiếc nuối:

"Nếu như con lớn hơn một chút, cô sẽ không chút nào do dự mà theo đuổi con nha."

Nhạc Diễm mặc dù “già” trước tuổi, nhưng cái hôn quá nhiệt tình của Luky, cũng làm cho tên nhóc không kìm được xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng. Bộ dạng của cậu nhóc, làm cho Luky càng hận không thể ôm lấy cậu, sau đó hung hăng cắn một cái.

Vô Ưu thấy Luky và Nhạc Diễm này ở chung rất hòa hợp, tâm tình cũng tốt lên, cười vui vẻ. Cô rất thích cô gái nhiệt tình, lớn mật này. Khi cô cười rộ lên, sức sống lan ra cả bốn phía. Nụ cười của cô có một loại ma lực cảm hóa người khác, mà chỉ cần nhìn vào, tâm tình cũng sẽ trở lên tốt hơn.

Vô Ưu không biết cảm tạ sự giúp đỡ của cô như thế nào, do dự một chút, mới chần chờ nói:

"Luky, tôi mời cô ăn cơm được không?"

Vô Ưu tưởng rằng Luky sẽ cự tuyệt, lại không ngờ, Luky sau khi nghe thấy lời mời của cô, rất tự nhiên nói:

"Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa, tôi muốn ăn một bữa tiệc thật lớn a. Cô phải biết rằng, bộ y phục tôi đưa cho cô, là tác phẩm số một của tôi đấy. Mặc dù bây giờ chưa có danh tiếng, nhưng chờ tôi nổi tiếng rồi, nó sẽ rất đáng giá nha."

Luky mặc dù đang nói đến giá trị của y phục, nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn không có ý đó, mà vẻ mặt như thể hiện ước mơ. Dường như, đối với tương lai trở thành nhà thiết kế nổi tiếng của mình, cô đã nắm tỏng tay mười phần tin tưởng rồi.

Sự tự tin có thể làm phụ nữ trở lên xinh đẹp! Quả nhiên không sai. Trên mặt Luky, bởi vì tự tin mà phát ra ánh sáng làm Vô Ưu mê man trong đó. Vô Ưu không nhịn được, lộ ra cái nhìn hâm mộ, sùng bái.

...

Sau khi ăn xong, Luky về nhà Vô Ưu, giúp Vô Ưu làm tóc, sau đó trang điểm cho cô, làm nổi bật lên ngũ quan xinh đẹp trên mặt.

"Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi. Việc còn lại, cô phải dựa vào mình để giữ cho nó được lâu nhé."

Luky sau khi làm xong cho Vô Ưu, nhìn lại kiệt tác hoàn mỹ của chính mình, nói. Vô Ưu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn ngây ngẩn mình trong gương, không hề di dời tầm mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ qua, mình cũng có thể xinh đẹp, mê hoặc như vậy. Bộ dáng say mê của Vô Ưu, làm Luky cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đúng là sự thần kỳ của trang điểm!

Nhạc Diễm vẫn cảm thấy mẹ mình trông không đến nỗi nào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, trang điểm lên một chút, lại có hiệu quả kinh người đến vậy. Đúng là trên thế giới không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.

"Chị Luky, chị thật giỏi nha."

Nhạc Diễm nhìn Luky, thật lòng khen ngợi.

Bốp!

Thật đúng là đen đủi! Vô Ưu đã trở về từ “cõi mơ”, lại đúng lúc nghe được những lời này. Cô không nghĩ ngợi, cho luôn Nhạc Diễm một cái bạt. Sau đó, làm mất hết hình tượng ưu nhã, cao quý vừa có, trở lại thành sư tử Hà Đông quát:

"Tên quỷ nhỏ háo sắc. Gọi dì." Vô Ưu rống to hết cỡ. Khuôn mặt Nhạc Diễm đen lại, còn Luky cười phá lên.

"Ha ha, hai người các ngươi tình cảm thật tốt nha. Tôi thật hâm mộ."

Luky vừa mới dứt lời, cả Vô Ưu và Nhạc Diễm đều giống như thường tình, khinh thường quay đầu đi chỗ khác. Động tác vô cùng ăn khớp, làm Luky lại bật cười. Sau đó trong mắt hiện lên sự sùng kính, thản nhiên nói:

"Tôi vốn muốn tránh đi vài ngày mới về nhà, nhưng thấy tình cảm hai người tốt như vậy, làm tôi không nhịn được muốn về nhà ngay."

"Muốn trở về thì về, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì!"

Vô Ưu nhìn trong mắt Luky có chút do dự, thật không hợp với tính cách của cô, thì không nhịn được mở miệng khuyên nhủ. Luky cũng hiểu được ý Vô Ưu, nên gật đầu cười nói:

"Cô nói đúng."

Nói xong cúi người xuống dặn dò Nhạc Diễm:

"Con khuyên mẹ con. Không chăm bón thì không ra hoa đâu. Nếu cấp trên của cô ấy thấy bộ dạng này của cô, khẳng định sẽ cảm thấy thật đáng đồng tiền bát gạo."

Uhm! Uhm! Uhm!

Nhạc Diễm gật đầu vui vẻ. Cha cậu tuyệt đối sẽ cảm thấy đáng giá vô cùng rồi, hơn nữa, cũng dứt khoát không thèm quan tâm xem tốn bao nhiêu tiền. Chỉ có điều, về phần cao hứng, thì cậu cũng không nói được. Nghĩ tới đây, Nhạc Diễm không nhịn được nhìn về tấm lưng trần xinh đẹp của mẹ.

"Cái này cho cô. Tôi đi đây."

Luky lấy ra bộ phấn trang điểm mình vẫn hay dùng đưa cho Vô Ưu, sau đó xoay người chuẩn bị đi. Vô Ưu vội vàng nói:

"Chờ một chút."

Luky xoay người cười hỏi:

"Còn có chuyện gì sao?"

Vô Ưu ú a ú ớ, sau một lúc do dự, mới cố lấy dũng khí hỏi:

“Tôi có thể làm bạn của cô được không?"

Nói xong vẻ mặt hồi hộp nhìn Luky. Luky sau khi nghe Vô Ưu nói xong, cười vui vẻ:

"Dĩ nhiên a. Tôi sớm đã coi cô là bạn rồi, nếu không sao giúp cô nhiều như vậy." Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Đây mới là bạn bè! Bạn bè thật sự a!

Nhạc Diễm nhìn hai, trong lòng thật cao hứng.

...

"Mẹ không muốn. Mẹ không muốn. Mẹ không muốn mặc như thế này ra ngoài!"

Luky đi rồi, Nhạc Diễm liền tuân theo chỉ thị, kéo Vô Ưu đi mua đồ trang sức. Nhưng Vô Ưu lại sống chết không chịu đi. Nhạc Diễm nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, không nhịn được có chút đau đầu. Mẹ cậu bây giờ lại trở về thiếu tự tin rồi.

"Mẹ không thấy, bây giờ trông rất tốt sao?"

Vô Ưu nhìn vẻ mặt hơi “khó ngửi” của Nhạc Diễm, liền ngồi co quắp, vô lực trên giường nói:

"Hở như thế này, sao dám ra đường gặp người ta chứ?"

Vô Ưu nói ra cảm giác không tự nhiên trong lòng mình. Lúc đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy mình lúc này trông thật hở hang. Nhìn ở phía sau, từ cổ đến phần eo, đều lộ hết da thịt ra rồi.

Nhạc Diễm nhìn bộ dạng này của mẹ, cũng rất hiểu suy nghĩ trong lòng mẹ. Dù sao, mẹ cũng chưa bao giờ mặc quần áo hở hang như vậy, nhưng, sao lúc nãy mẹ không nói luôn đi, bây giờ mới đổi ý! Nhìn bộ dáng kinh hỉ vừa nãy của mẹ, cậu còn tưởng mẹ đã chấp nhận rồi chứ.

"Được. Bây giờ con sẽ gọi điện cho Luky."

Nhạc Diễm vừa nói, vừa cầm điện thoại trên bàn lên. Vô Ưu khó hiểu hỏi:

"Con gọi Luky làm gì?"

Nhạc Diễm trả lời thong dong:

"Dĩ nhiên là nói với dì ấy, bảo mẹ không muốn mặc y phục của dì nữa. Bảo di ấy đến lấy đồ về a."

Sau khi nói xong, bắt đầu ‘nghiêm túc’ ấn số điện thoại.

"Không được!"

Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, giật luôn điện thoại lại. Nhạc Diễm còn lại bắt đầu cười trộm trong lòng. Muốn ép mẹ đi vào khuôn khổ, thì phải chọn điểm yếu nhất của mẹ để xuống tay nha, mà bạn bè, chính là một trong những điểm yếu nhất của mẹ.

Kết quả? Đương nhiên là Vô Ưu ngoan ngoãn đi cùng Nhạc Diễm đến khu mua sắm rồi.

"Oa, thật là đắt a!"

"Hả, cái này cũng đắt nữa!"

"Trời ạ, một ngàn vạn! Giết mẹ đi!"

. . .

Tại cửa hàng trang sức, tiếng kêu thảm thiết của Vô Ưu, đã thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò. Giá trị xa xỉ của những món trang sức, làm cô kích động, đến nỗi quên cả sự xấu hổ với tấm lưng lõa lồ của mình.

Nhạc Diễm dường như đang cố ý khiêu chiến với giới hạn cao nhất của mẹ, không thèm nhìn mẹ đang kích động la lên, vẻ thong dong nói với giám đốc bán hàng:

"Còn cái nào tốt hơn không? Mẹ cháu phải tham dự một bữa tiệc rất quan trọng. Giá tiền không thành vấn đề!"

Giá tiền không thành vấn đề?!

Giám đốc bán hàng nghe Nhạc Diễm nói xong, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Vô Ưu đang không ngừng hô to gọi nhỏ.

"Này, ông không nghe thấy người ta nói gì sao?"

Giám đốc bán hàng đang còn do dự có nên làm theo lời cậu bé nói không, một giọng nữ có phần đĩnh đạc vang lên. Vô Ưu, Nhạc Diễm, và giám đốc bán hàng không nhịn được, đều cùng nhau nhìn về phía người vừa nói. Người này toàn thân tản mát ra một khí tức mạnh mẽ, tinh tường của một người phụ nữ giỏi giang. Toàn thân cô là một cây trắng, mái tóc ngắn cá tính trông thật năng động, có khí chất lãnh đạo.

"Oh, tôi lấy ngay đây."

Giám đốc tiêu thụ liếc mắt một cái cũng nhìn ra đây là một người có quyền thế, liền vội vàng chuẩn bị vào két lấy món đồ tốt nhất ra, nhưng, người phụ nữ tinh tường kia liền chặn lại:

"Thôi khỏi, thôi khỏi." Người phụ nữ này giống như đã quen chỉ đạo vậy, lời nói ra không cho phép làm khác.

Sao hôm nay toàn gặp khách hàng kỳ quái vậy!

Giám đốc tiêu thụ trong lòng vừa ai oán, hận mình hôm nay ra cửa không xem giờ, vừa cười cứng ngắc nhìn ba người. Chờ xem ba người có yêu cầu gì nữa không.

"Phi, cậu mang cái kia lại đây."

Người phụ nữ tinh tường đột nhiên xoay người, nhìn người đàn ông dáng người cao lớn ở phía xa, đang mặc áo sơ mi, quần ka-ki gọi. Người đàn ông sau khi nghe được tiếng gọi, liền ưu nhã quay lại. Nhạc Diễm và Vô Ưu vừa nhìn thấy mặt, không nhịn được há hốc miệng lên.

Thật là xinh đẹp! Đẹp trai quá! Giống như hoàng tử a!

Vô Ưu nhìn thấy mặt người ta, bộ dáng thất kinh hoàn toàn. Người đàn ông mỉm cười nhìn người phụ nữ tinh tường, sau đó từng bước đi tới gần. Tiếng bước chân ưu nhã, làm cho người ta không nhịn được nghĩ đến người mẫu đang đi trên sàn catwalk. Sau khi đến nơi, cười ôn nhu với người phụ nữ tinh tường, nhẹ giọng nói:

"Chị Như."

Người phụ nữ gọi là “chị Như” kia, trái ngược hoàn toàn với sự ưu nhã của người đàn ông, liền thô lỗ kéo anh ta xoay người đối mặt với Vô Ưu, sau đó hơi khoa trương, cười giới thiệu:

"Đây là em trai tôi, Đông Cung Phi. Tiểu thư, không biết nên xưng hô với cô thế nào?"

"Ha ha."

Chị Như kia khoa trương tươi cười, làm người khác không nhịn được nghĩ đến hai từ “bà mai”. Nhạc Diễm không nhịn được bật cười. Tiếng cười của cậu bé làm Đông Cung Phi chú ý. Sau khi anh nhận ra Nhạc Diễm, liền há hốc miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ. Vừa muốn chào hỏi, thì Nhạc Diễm đã cướp lời, nói:

"Dì ơi, dì định giới thiệu chú này cho mẹ con sao?"

Nhạc Diễm vừa mới nói ra khỏi miệng, người được gọi Chị Như kia đã không nhịn được, khó tin há hốc miệng thật to.

"Cháu là con của cô ấy?"

Giọng nói của chị Như tràn ngập nghi ngờ, quay hàm cũng đang như muốn rớt xuống rồi. Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại đã có con trai lớn như thế rồi? Đối mặt với nghi ngờ của chị Như, Nhạc Diễm nhìn Đông Cung Phi, giọng nói ám chỉ:

"Đúng vậy, đây là mẹ cháu. Nhưng, cháu không có cha, cho nên, người vẫn có thể giới thiệu chú này cho mẹ cháu được."

Một đứa trẻ thật thông minh!

Đông Cung Phi đã hiểu rõ ý tứ trong lời Nhạc Diễm, nên cũng không nói ra việc mình biết cậu bé. Anh không nhịn được nhìn về phía Vô Ưu. Anh thật sự tò mò muốn biết, mẹ của con trai người anh Phương Đông Dạ của bọn họ, rốt cuộc là người trông như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.