Lấy Anh Nhé! Con Ác Quỷ Anh Yêu <3

Chương 5: Gì thế này…




Phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm. Điều này đúng thật không sai. Vô Ưu và Tiểu Hạ sau khi đi vào khu mua sắm, hai cô như chim sổ lồng, hết nhìn đông lại nhìn tây, hết cầm lên lại hạ xuống, ướm thử cái này, lại ướm thử cái kia. Vô Ưu cười so với nữ sinh trung học, còn náo nhiệt hơn. Với bộ dáng này của cô, tuyệt đối không ai có thể tin, cô đã là mẹ của một tên nhóc rồi.

"Tiểu Hạ, cái này thế nào?"

Vô Ưu cầm một bộ lễ phục màu trắng tuyền ướm lên người mình hỏi Tiểu Hạ. Bộ lễ phục màu trắng, không tay, làm nổi bật lên khuôn mặt Vô Ưu, nhìn cô thanh thuần, đáng yêu như đóa hoa bách hợp.

Tiểu Hạ nhìn bộ lễ phục đỏ rực trên tay mình, so sánh với bộ của Vô Ưu, như thế nào lại thấy nó tầm thường, thô tục đến vậy?

"Tiểu thư, bộ này mặc trên người cô, nhất định sẽ hợp vô cùng. Phòng thử đồ ở bên cạnh, cô vào mặc thử đi."

Cô nhân viên bán hàng vô cùng tự tin nói. Xem ra cô ta cũng nhận ra, bộ đồ này rất hợp với Vô Ưu. Vô Ưu được khích lệ liền đi đến phòng thử đồ, lúc đi ngang qua người Tiểu Hạ, liền bị Tiểu Hạ kéo tay lại. Sau đó nói nhỏ vào tai cô:

"Vô Ưu, cô sắp 30 tuổi rồi nha? Mặc cái bộ này vào, nhìn giống như nữ sinh vậy."

Vô Ưu lưu luyến không rời nhìn bộ lễ phục trong tay, sau đó nhìn Tiểu Hạ, thì thầm hỏi:

"Thật thế sao?"

Tiểu Hạ kiên định gật đầu.

Vô Ưu lại lưu luyến không rời nhìn lại bộ lễ phục lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn cầm trả lại cho nhân viên bán hàng.

"Cám ơn, tôi không lấy."

Nhân viên bán hàng nhìn Vô Ưu rõ ràng là rất thích, nhưng không biết cô bạn nói gì, cô liền không lấy nữa.

Bộ lễ phục này cô ta khẳng định rất hợp với Vô Ưu, sẽ rất đẹp. Nhân viên bán hàng sau một hồi suy nghĩ, nói với Vô Ưu:

"Tiểu thư, bộ lễ phục này mặc trên người cô tuyệt đối sẽ vô cùng phù hợp. Như thế này đi, nếu như cô cảm thấy đắt, tôi sẽ bớt giá cho cô. Quần áo ở cửa hàng tôi chưa bao giờ giảm giá, tôi thật sự cảm thấy, bộ này cô mặc vào nhất định trông sẽ rất đẹp."

Cô bán hàng chân thành nhìn Vô Ưu. Đây không phải là thủ đoạn để cô ta bán được hàng, mà là vì nhìn bộ dáng Vô Ưu quá đáng thương đi. Rõ ràng là thích, nhưng là người bạn không để cho cô thích. Bạn bè mà có thể như thế sao? Ánh mắt cô bán hàng bất mãn nhìn Tiểu Hạ.

"Tiểu Hạ?"

Mặt Vô Ưu tràn đầy mong đợi nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ bị nhân viên bán hàng nhìn như thế, rất tức giận. Ánh mắt như thế là thế nào? Giống như cô ta là mụ phù thủy, còn Vô Ưu là công chúa tốt bụng vậy.

Tiểu Hạ khó chịu liếc mắt nhìn cô bán hàng một cái, sau đó cười nói với Vô Ưu:

"Vô Ưu, cô thật sự rất thích bộ lễ phục này sao?"

Vô Ưu nghĩ là Tiểu Hạ đã đồng ý để mình mua, nên vội vàng cười gật đầu. Tiểu Hạ nói:

"Được."

Vô Ưu vui vẻ xoay người, đang định nhận lại bộ lễ phục trong tay cô bán hàng, lại bị Tiểu Hạ đoạt lấy trước.

"Tiểu Hạ?"

Vô Ưu khó hiểu nhìn cô ta, cô ta cười nói:

"Được. Cô thích nó, vậy tôi mua là được rồi. Như vậy cô có thể thấy nó rồi."

Hả? Như vậy sao?

Vô Ưu có chút hơi mất hứng, bĩu môi lại. Cô bán hàng thì càng bực bội hơn. Đây là cái kiểu bạn bạn gì hả? Thoạt nhìn thì rõ là trong sáng, đáng yêu. Sao trong lòng lại có thể xấu xa như thế chứ?

"Tôi đi thử đồ. Cô chọn cái gì cô thích đi." Đi được vài bước còn không quên quay đầu lại, ‘có lòng tốt’ nhắc nhở cô bán hàng:

"Chị nhà tôi sắp 30 tuổi rồi, cô giúp cô ấy chọn bộ lễ phục nào cho xứng với tuổi, thành thục một chút." Nói xong cười cười, đi vào rồi phòng thử đồ.

"Cô ta là bạn của cô sao?"

Sau khi Tiểu Hạ đi vào thử quần áo, cô bán hàng nghi ngờ nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu cười gật đầu, không nhìn ra một chút bất mãn nào đối với Tiểu Hạ.

Cô bán hàng nhìn Vô Ưu như vậy, thật sự không biết nói gì cho phải. Thuyết khách hay nói xấu có vẻ như không thích hợp, hơn nữa người ta đều nói người trong cuộc đều khó cảm nhận. Cô càng không nên lắm miệng. Cho nên chỉ nhìn Vô Ưu thản nhiên cười, sau đó nói:

"Đến đây, bên đây chúng tôi có mẫu mới vừa về, chưa trưng bày. Cô xem thử xem có thích không."

"Cái này thế nào? Tôi cam đoan sẽ phù hợp yêu cầu của bạn cô."

Cô bán hàng lấy ra một bộ lễ phục màu lam đậm, hở ngực, hở lưng đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhìn thấy bộ lễ phục này, mặt lộ vẻ khó xử nói:

"Hả? Bộ này rất lộ nha. Không, quá gợi cảm đi. Tôi không mặc đâu."

"Tin tôi đi. Vào thử xem."

Cô bán hàng nhìn Vô Ưu khích lệ, mà Vô Ưu vẫn như trước không dám đón nhận. Đúng lúc này Tiểu Hạ đi ra. Vô Ưu mặc dù ngốc nghếch, nhưng mắt chọn quần áo thật đúng là đáng yêu đi. Tiểu Hạ vốn trông cũng hoạt bát, đáng yêu như nữ sinh, cho nên khi cô ta mặc bộ lễ phục màu trắng lên người, trông cũng cực kì xinh đẹp. Chẳng qua, ngượi lại với Vô Ưu, hẳn là không đủ sự trong sáng, lung linh.

Vô Ưu sau khi nhìn thấy Tiểu Hạ, hai mắt sáng lên, không nhịn được khen ngợi:

"Oa, Tiểu Hạ, cô mặc bộ này trông thật xinh đẹp a."

Lời khen thật lòng làm không ít người ngoảnh đầu lại nhìn. Nhưng, không phải là vì tò mò người được khen xinh, mà là muốn nhìn xem, ai lại có thể thật lòng tán thưởng một người đồng giới xinh đẹp đến mức thế.

"Được. Tôi lấy cái này."

Tiếng kinh hô vừa rồi của Vô Ưu, đã đủ làm thỏa mãn trái tim hư vinh của Tiểu Hạ. Cô bán hàng khó chịu nói:

"Không bớt giá đâu."

Cô chính là nhìn Tiểu Hạ không vừa mắt, cho nên thà không bán được, cũng không muốn bán cho cô ta. Không ngờ Tiểu Hạ lại nhìn về phía cô cười cười, như không có chuyện gì, sau đó nói:

"Không sao cả, dù sao cũng là công ty trả tiền."

Tiểu Hạ đi thay quần áo, mà cô bán hàng tức giận đùng đùng, thật muốn nói, tôi không bán nữa!

"Sao cô lại tức giận như vậy?"

Vô Ưu nhìn sắc mặt không tốt của cô bán hàng, cẩn thận hỏi. Cô bán hàng nhìn Vô Ưu lại như không có chuyện gì, phì cười, nói:

"Đúng vậy a, nhưng cô phải nghe tôi. Đi thử bộ lễ phục này, tôi sẽ không tức giận nữa." Nhìn bộ dạng cô bán hàng, thực sự là thích Vô Ưu ngốc nghếch này rồi.

"Không cần thử, tôi nhìn rất đẹp. Mua luôn đi."

Tiểu Hạ sau khi đi ra, thấy Vô Ưu đang cầm bộ lễ phục màu lam đậm, vẻ mặt thống khổ, liền đưa ra luôn quyết định.

Màu lam đậm như vậy, so với màu trắng, quả thực dung tục không chịu được. Hơn nữa, vóc dáng Vô Ưu cũng không phải đẹp, cũng không phải là người có cá tính, mặc vào sẽ không đẹp được. Mặc dù chỉ cần nhìn lướt qua, nhưng Tiểu Hạ đã rất chắc chắn, bộ lễ phục này tuyệt đối không thích hợp với Vô Ưu.

"Hả? Tiểu Hạ, thật sự muốn mua cái này hả?"

Vẻ mặt Vô Ưu khó xử nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ lại rất khẳng định gật đầu:

"Tin tôi đi, bộ này tuyệt đối thích hợp với cô."

Vô Ưu luôn luôn tin tưởng Tiểu Hạ, nhưng lần này cũng phải nhìn về phía cô bán hàng, thấp giọng hỏi:

"Thật sự thích hợp sao?"

Tiểu Hạ phát ra ánh mắt cảnh cáo nhìn cô bán hàng, mà cô bán hàng chỉ liếc mắt lại cô ta một cái, sau đó nhìn Vô Ưu nói:

"Tin tôi đi, thật sự rất đẹp. Bởi vì, tôi là bạn tốt của công chúa, không phải là mụ phù thủy ác độc." Nói xong, còn ra điều ám chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Hạ một cái. Tiểu Hạ tức giận quay đầu đi chỗ khác, cố nhắm mắt làm ngơ, không thèm chấp nhặt với cô bán hàng!

"Vậy được rồi. Vui lòng giúp chúng tôi gói lại."

Vô Ưu mặc dù nói vậy, nhưng nhìn bộ dáng cũng biết, cô thật sự không thích bộ lễ phục này. Cô bán hàng sau khi gói lễ phục lại cẩn thận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Vô Ưu, không nhịn được bật cười, nói:

"Tổng cộng hai mươi lăm vạn."

"Hả? Hai mươi lăm vạn?"

Nghe được giá tiền Vô Ưu kinh hãi kêu lên. Cô bán hàng nghe được tiếng kêu của Vô Ưu, lại bật cười. Cô đã lâu rồi chưa có gặp qua vị khách hàng nào đáng yêu như thế. Tiểu Hạ vội vàng đi tới, một phát đoạt luôn lấy cái thẻ Vô Ưu đang nắm thật chặt ôm vào trong ngực, cứ như sợ người ta cướp đi vậy. Đưa thẻ về phía nhân viên bán hàng, không vừa lòng nói:

"Đừng có kinh ngạc như vậy, sẽ làm trò cười cho người khác."

Tiểu Hạ chắc chắn cảm thấy cô rất mất mặt đi?

Vô Ưu nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được, lộ vẻ như đưa đám. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu như vậy, cũng hiểu được chính mình hơi quá mức rồi. Cô ta sau này còn muốn lợi dụng Vô Ưu để đến gần Phương Đông Dạ nữa, cho nên bây giờ cũng không thể đắc tội với cô được. Lúc này, cô bán hàng cũng đang chờ vào mật mã, Tiểu Hạ vội vàng tỏ vẻ thân thiết ôm lấy bả vai Vô Ưu, sau đó nói:

"Được rồi, là tôi sai. Tôi không nên lớn tiếng với cô như vậy. Tôi xin lỗi cô được chưa?"

"Tiểu Hạ, cô không có chán ghét tôi sao?"

Vô Ưu nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Hạ. Tiểu Hạ nghe thế có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Vô Ưu ngốc nghếch lại có thể mẫn cảm như vậy. Trong lòng vừa nhắc nhở chính mình, sau này nhất định phải học cách kiềm chế, vừa cười nói:

"Sao có thể như thế được? Cô là bạn tốt nhất của tôi, cô quên sao?"

Tiểu Hạ giọng nói khoa trương lại trở về vẻ tươi cười với Vô Ưu, đổi lấy là ánh mắt khinh thường của cô bán hàng.

"Tốt lắm, mau vào mật mã đi. Chúng ta còn có thứ phải mua nữa."

Tiểu Hạ nhìn nhân viên bán hàng đã thấy khó chịu rồi, không muốn ở đây dù chỉ một giây nữa. Mà Vô Ưu cái gì cũng không biết, đi tới bắt đầu nhập mật mã. Trước khi nhập vào, lại còn tự lẩm bẩm:

"Cửa nhà mình đánh số là 1102. Vậy nhà anh ta chính là 1103." Vừa nói, vừa không để ý, nhớ máy móc:

"1, 1, 0, 3, tốt lắm."

Người nói vô tình, người nghe cố tình. Câu nói này bây giờ thật là vô cùng, vô cùng thích hợp.

"Đi thong thả nha. Hy vọng lần sau lại có cơ hội gặp cô."

"Vâng, tạm biệt."

Vô Ưu cười tạm biệt nhân viên bán hàng, còn Tiểu Hạ đối với nhân viên bán hàng cũng không thèm để vào trong mắt nữa. Bởi vì, cô ta có chuyện cang quan trọng hơn. Hai người vừa đi ra khỏi cửa hàng quần áo, Tiểu Hạ liền không thể chờ được hỏi Vô Ưu:

"Vô Ưu, cô nói nhà cô số 1102, vậy 1103 là nhà ai hả?"

"Nhà tổng giám đốc a."

Vô Ưu đáp lại không chút nào giấu diếm. Tiểu Hạ sau khi nghe xong, không vui đứng khựng lại. Vô Ưu thấy vẻ không vui của Tiểu Hạ, hỏi:

"Tiểu Hạ, cô làm sao vậy?"

Tiểu Hạ nhìn ra được tầm quan trọng của mình đối với Vô Ưu, cho nên nói không chút sợ hãi:

"Vô Ưu, cô biết tôi thích tổng giám đốc, còn nói sẽ giúp tôi. Tôi xem cô như bạn tốt, nhưng sao cô có thể gạt tôi?"

Tiểu Hạ đột nhiên lên án, làm chân tay Vô Ưu trở lên luống cuống. Khó hiểu nhìn Tiểu Hạ hỏi:

"Tiểu Hạ, sao cô lại nói như vậy? Tôi có gạt cô điều gì đâu?"

"Cô thật sự không thích tổng giám đốc?"

Tiểu Hạ lại hỏi xác nhận. Vô Ưu vẫn gật đầu kiên định:

"Không thích. Tôi đã nói rồi, quan hệ của chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới thôi, còn có quan hệ láng giềng nữa."

Nghe Vô Ưu nói xong, Tiểu Hạ mới nghĩ đến, Vô Ưu thật sự không cố ý giấu diếm, cô đã nói qua, chỉ là chính cô ta quên mất.

Cái đầu thông minh của Tiểu Hạ nhanh chóng vận chuyển, sau đó nói:

"Được rồi. Tôi đùa cô thôi. Tôi đương nhiên tin tưởng cô rồi." Sau đó thay đổi vẻ mặt nhìn Vô Ưu nói thêm:

"Y phục này thật là đắt đi!"

"Uh, đúng vậy."

Vô Ưu gật đầu đau lòng. Tiểu Hạ lại cười nói:

"Tôi nghĩ hay là chúng ta không nên mua trang sức kết hợp nữa, cả đồ đeo tay nữa. Về nhà tìm đồ cũ dùng tạm là được rồi."

Vô Ưu nghe thấy có lý liền gật đầu, nhưng có vẻ khó khăn nhìn Tiểu Hạ nói:

"Nhưng mà, tôi hầu như không đeo đồ trang sức.”

Tiểu Hạ sau khi nghe được đáp án nằm trong dự liệu của mình, , ‘quan tâm’ nói:

"Như thế này đi, giờ vẫn còn sớm. Tôi về nhà cô, giúp cô chọn. Thấy thế nào?"

"Tiểu Hạ, cô thật sự quá tốt nha."

Vô Ưu mặt đầy cảm kích nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ đáp lại Vô Ưu là nụ cười vô cùng sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.