Lavender

Chương 5-2: Ra ngoài đều là nhìn hoa nhân (2)




(*người có sức quyến rũ, thu hút người khác phái, phong lưu gọi là người “đào hoa”. Những người bị người “đào hoa” thu hút tạm gọi là những đóa hoa đào, một kiểu chơi chữ thôi :3)

Quay trở lại dãy lớp học vừa gặp chuyện không may ban nãy, tôi thấy thầy chủ nhiệm đang nói chuyện với cảnh sát. Hỏi mấy bạn nam vẫn còn chưa chịu đi gần đó, họ đều bảo cô giáo Hồ đã đi về phòng làm việc của mình rồi.

Được rồi, bất kể là thứ gì, tôi cũng phải gặp bằng được. Tôi nghĩ thế, chân không tự chủ bước nhanh hơn.

Vốn tôi định trực tiếp đẩy cửa vào nhưng vừa vặn nắm cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa.

“Úi trời? Ai mà không lễ phép như thế, muốn vào mà không biết gõ cửa à?” Từ bên kia cánh cửa truyền đến một giọng nói nũng nịu.

“Mở cửa ra!” Tôi thấy gần đó không có ai liền nhấc chân đá mạnh cửa ra.

Cửa mở ầm một tiếng: “Đây là tài sản của nhà nước, hư là phải đền đó.”

Cô giáo Hồ đang ngồi sau bàn làm việc,chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, cười hì hì nhìn tôi: “Ồ, thật quả là khách hiếm thấy, xin mời xin mời.”

Tôi đóng sầm cửa, đi đến vỗ mạnh lên bàn: “Cô rốt cuộc là ai?”

Cô ta cười cười đứng lên, thong thả rót một tách trà đưa đến cho tôi, lại chỉ cái sofa nho nhỏ gần bàn làm việc: “Nào, ngồi xuống đã, uống tách trà bớt giận đi.”

“Không cần!” Tôi liếc cô ta một cái, cũng không định ngồi xuống: “Ồ, là cậu bạn hay đi cùng cô à?”

“Đừng có giả ngu!” Tôi lại chống tay lên bàn “Cô biết rõ chúng tôi là ai, không phải sao?”

Cô ta nhìn tôi, từ từ nở nụ cười: “Tất nhiên là tôi biết.”

“Người ban nãy không phải tự sát, đúng không?” Lời chưa nói hết, tôi đã thấy mặt cô ta lạnh băng.

“Phải thì thế nào? Cô định làm gì tôi?” Cô ta nhìn chằm chằm tôi hỏi.

Sự lạnh lẽo trong mắt cô ta khiến tôi không tự chủ lui về sau một bước: “Cô…cô không phải là người?”

Cô ta nghe vậy liền sửng sốt, sau đó bắt đầu cười rộ lên, ban đầu chỉ là che miệng cười, càng về sau, cô ta càng cười lớn tiếng, cuối cùng còn cười đến chảy cả nước mắt.

Tôi khó hiểu nhìn cô ta cười, hỏi mấy lần cô ta cũng chẳng trả lời khiến tôi cảm thấy không kiên nhẫn nữa, xoay người muốn đi, ai ngờ cửa lại không thể mở được.

“Đừng đi vội.” Cô ta ngưng cười “Tôi còn chưa trả lời câu hỏi của cô mà, hơn nữa, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô cơ.”

Tôi chỉ dừng lại, muốn nghe xem cô ta muốn nói gì.

Cô ta đứng lên, đến gần nhìn mặt tôi chăm chú.

“Cô…có phải cũng muốn “thứ đó” không?” Tôi nghĩ, cô ta quả nhiên không phải là người.

Cô ta không trả lời, chỉ cười cười, sau đó bĩu môi nói: “Khoan hãy nói tôi là ai, cô nhìn gương mặt này của cô đi, mắt không đủ long lanh, mũi cũng không đủ cao, gương mặt và đôi môi cũng xem như tạm được đi, còn lỗ tai này….”

Nói rồi còn đưa tay đến sờ sờ tóc tôi.

Tôi hất mạnh cái tay kia ra: “Tôi trông thế nào thì liên quan gì đến cô!”

“Đúng là không liên quan đến tôi.” Cô ta khẽ gõ gõ đầu mình “Tôi chỉ không rõ, cô trông như thế này, sao có thể đi mê hoặc Vu Dương hả?”

Tôi cứng họng.

“Nè, đừng nói với tôi cho đến lúc này cô vẫn chưa biết tôi là ai đó?” Cô ta thấy tôi không nói lời nào, dùng ngón tay mảnh mai đẩy đẩy trên vai tôi.

Tôi lắc đầu: “Bất kể cô là ai, chỉ cần tha cho Huyền Kỳ là được.”

“Vu Dương chưa từng nhắc đến tôi ư?” Cô ta đột nhiên túm lấy vai tôi khẩn trương hỏi.

“Chưa.” Tôi bất đắc dĩ nói “Vu Dương chưa từng nói đến bất cứ ai.”

“Không thể nào!” Cô ta thả tôi ra, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng “Cô nghĩ kĩ lại đi, nghĩ cho kĩ vào, Vu Dương có từng nhắc đến tôi không? Có từng nhắc đến ai tên Lưu Hà không?”

“Vu Dương không nói gì cả.” Tôi cố nhấn mạnh, rồi mới nói thêm: “Cho dù là Nguyệt, Vu Dương cũng chưa từng nói với chúng tôi.”

“Nguyệt?” Cô ta chợt quay đầu hỏi “Cô biết Nguyệt à?”

Thấy đôi mắt kia tràn ngập oán hận, tôi thầm tự trách mình quá nhiều chuyện. Cô ta bây giờ không còn vẻ quyến rũ lúc mới gặp nữa mà hơi có cảm giác điên cuồng.

“Có phải cô từng gặp Nguyệt không? Nguyệt ở đâu? Nguyệt ở đâu?” Cô ta túm lấy vai tôi, lay mạnh liên tục.

“Chết rồi…” Tôi khó khăn nói ra hai chữ.

Cô ta yên lặng chừng mười giây mới dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Chết rồi? Chết thật rồi à? Chết thế nào? Cô tận mắt thấy cô ta chết ư?”

Có nên trả lời không nhỉ? Trả lời thế nào đây?

Chỉ là, cô ta dường như cũng không thật sự để ý đến đáp án, chỉ chăm chú nhìn mặt tôi, dường như để xác định xem tôi có đang nói láo không, sau đó bỗng nhiên hưng phấn vô cùng: “Nguyệt chết rồi, Nguyệt chết thật rồi, tốt quá! Thật tốt quá!”

Theo tình hình trước mắt thì mọi chuyện vô cùng rõ ràng, người này chắc chắn lại là một vận đào hoa khác của Vu Dương.

Tôi thở dài, không ngờ, thoạt nhìn anh vô cùng bình thường, vừa không cao lại chẳng đẹp trai, lại có thể khiến hai người đẹp thầm thương trộm nhớ không thể dứt bỏ như thế.

“Người này có gì tốt chứ…” Tôi nghĩ thế liền buột miệng lẩm bẩm.

“Anh ấy tốt chỗ nào á?” Không ngờ mấy lời này lại bị nghe được, cô ta kích động hỏi ngược lại tôi: “Cô cảm thấy anh ấy không tốt ư? Sao cô có thể nói thế, anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng thấy!”

Tôi nghẹn lời, quả thật không ngờ sẽ nghe được một câu như thế, nếu nói “Anh ấy là người lợi hại nhất” hoặc “Anh ấy là người mạnh mẽ nhất” gì đó, tôi còn có thể hiểu, nhưng cái gọi là “đẹp trai nhất” thì quả thật chưa nhìn ra.

Lúc này, cô giáo Hồ dần bình tĩnh trở lại, cứ như lúc này mới ý thức được sự tồn tại của kẻ “mê hoặc Vu Dương” như tôi.

Cô ta hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi: “Thật ra thì, mấy người trong trường này hầu như đều trúng Mị Thuật của tôi, kể cả em trai cô và cái người mới nhảy lầu ban nãy, nếu cô đồng ý với tôi ba chuyện, tôi sẽ phá giải phép thuật, cũng không làm khó mấy người nữa.”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Thứ nhất, vĩnh viễn không được gặp lại Vu Dương, đồng ý không?” Cô ta giơ một ngón tay lên.

Tôi không tỏ thái độ gì: “Còn gì nữa không, nói một lần đi.”

Cô ta khẽ mỉm cười: “Thứ hai, đưa cho tôi Cửu Biện Huyết Liên; thứ ba, tôi muốn mắt của cô.”

Quả nhiên lại là vì mấy thứ này.

“Trước khi đồng ý, có thể nói cho tôi biết, ai nói cho cô biết hai thứ này ở chỗ tôi không?” Tôi nghĩ, cũng đã nói đến đây rồi, dứt khoát hỏi luôn cho rõ.

Cô ta nhíu mày nói: “Tôi khuyên cô không cần xen vào việc người khác, cô chỉ cần đồng ý với tôi ba chuyện kia, tôi sẽ thả em trai và bạn học của cô, lại có thể cho cô sống sót, đây không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”

“Là người của Lang tộc? Lang Vương?” tôi thuận miệng dò hỏi.

Cô ta hoảng hốt, không đáp ngay, mắt đảo mấy vòng mới hỏi: “Vu Dương nói cho cô biết?”

“Ừm.” Tôi gật đầu “Hoa và mắt cô muốn, cứ việc lấy đi, thế nhưng chuyện không được gặp lại Vu Dương, tôi e là không làm được.”

Cô ta nheo nheo đôi mắt xinh đẹp, trong mắt lóe lên sự chết chóc: “Cô nói gì?”

Vừa rồi cô ta cứ thế phê bình dáng vẻ của tôi, nói tôi mê hoặc Vu Dương, giờ lại còn ra vẻ ban phát ân huệ mà nói chuyện với tôi, cảm giác bực bội trong lòng tôi càng lúc càng mạnh, cũng không để tâm xem cô ta có giết tôi hay không, chỉ muốn trấn áp vẻ tự cao tự đại của cô ta.

Tôi cởi áo khoác, kéo cổ áo xuống: “Cái này chắc cô biết?”

Cô ta không để ý nhìn lướt qua, nhưng vừa nhìn thì cả người đã cứng đờ, một lát sau, thân thể cô ta bắt đầu run lên.

“Đây…đây….” Cô ta không thể dời mắt, dường như muốn nhìn cho kĩ, từng bước đi về phía tôi.

Tôi hơi sợ trong lòng nhưng ngoài mặt lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ vô cùng đắc ý.

“Đây là thật sao?” Cuối cùng, khi tay cô ta sắp chạm được cổ tôi, tôi lui về sau một bước.

“Đây không phải là thật đúng không?” Ánh mắt ác liệt của cô ta nhìn tôi, nắm chặt vai tôi đến phát đau.

“Vu Dương tuyệt đối sẽ không để lại Ô Thiên ấn trên người cô, cô gạt tôi!” Cô ta giơ tay tát tôi một phát.

Tôi lập tức nếm được bị tanh mặn trong miệng.

“Là thật, do chính tay anh ấy để lại.” Tôi không hề tỏ vẻ yếu thế, cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn tranh giành điều gì.

Cô ta càng cứng đờ cả người, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Được, vậy để tôi nhìn xem đây là thật hay giả.”

Tôi còn chưa kịp nghe thấy mấy chữ cuối cô ta nói, cổ họng đã bị bắt chặt.

Tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lại bị bóp cổ nữa!

May là lần này tôi không phải không có phòng bị, ban nãy khi cô ta nhích đến gần, tôi đã cầm chủy thủ trong tay, khi cổ bị cô ta túm lấy, tôi vội vàng giơ tay lên, lưỡi chủy thủ lập tức chém vào cổ tay cô ta.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cổ tôi được thả lỏng.

Cô ta lùi về sau hai bước, che cổ tay, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn tức giận.

“Đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt!” Tôi cố gắng làm cho mình trông có vẻ dữ dằn.

Cô ta tỉnh táo lại, cười lạnh: “Vậy ư? Xem ra tôi đã xem thường cô.”

Cô ta vừa dứt lời, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng, sau đó, cô ta lại nói: “Kiếm này tên là Vân Hải, nếu cô có thể chết dưới kiếm này, cũng coi như cô không uổng phí đời này.”

Thấy cô ta đã bày ra tư thế, chuẩn bị xông tới, tôi không khỏi hơi hoảng.

“Muốn nhận thua…bây giờ vẫn còn kịp” Cô ta liếc tôi, khinh bỉ nói.

Tôi không đấu lại cô ta, điều đó là chắc chắn, tôi không thể đánh trả nhưng tôi vẫn có thể né. Tôi cắn chặt răng, cũng không chịu thua.

Cô ta thấy tôi không phản ứng, khẽ hừ.

Trước mắt liền xuất hiện một luồng ánh sáng lóng lánh màu bạc, một lúc sau, ánh sáng màu bạc này như sương mù, lại như mây trắng, trông rất đẹp mắt. Trong lúc tôi còn đang cảm thán, ánh sáng bạc kia đã đến trước người tôi, chỉ một chốc, từng đợt gió mạnh như đập vào mặt tôi, trên mặt, trên tay, miễn là những nơi lộ ra bên ngoài không khí liền lập tức bị vô số lưỡi dao sắc bén cứa vào, rỉ máu.

Tôi hoảng hốt, vội lui về sau, mãi cho đến khi tôi chạm lưng vào vách tường mới dám dừng lại.

“Ha ha, không thể khinh thường đâu.” trong ánh sáng màu trắng bạch, tiếng nói cô ta vừa mềm mại vừa nũng nịu vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.