Lavender

Chương 4-1: Tại sao chủ tử nói thiếu tiền (1)




Tôi thầm lau mồ hôi, hi vọng lần đánh cược này tôi có thể thắng.

Hắn ta nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên cười “hắc hắc”: “Sao trông cô như đang run vậy. Đang sợ à? Cô sợ tôi giết cô đúng không?”

“Dĩ nhiên là tôi sợ chết rồi.” Tôi hào phóng thừa nhận “Là con người, ai cũng sợ chết, chẳng lẽ anh không sợ à?”

Hắn sửng sốt, lẩm bẩm: “Chết….Tôi có sợ chết không….”

Sau đó hắn lại ngẩng đầu bảo: “Dĩ nhiên tôi không sợ, tôi sẽ không chết.”

Tôi im lặng, trong lòng nghĩ, không chết, chắc là yêu quái.

“Lấy ra đây.” Hắn đưa tay về phía tôi.

“Anh đến đây mà lấy.” Tôi nghĩ, chỉ cần hắn đến gần thì chủy thủ sẽ có đất dụng võ ngay.

Hắn đảo mắt: “Quẳng lên đất, đá quá đây, lấy từ tay cô tôi sợ lắm.”

“Anh cũng biết sợ? Không muốn lấy Di Thiên châu à?” Tôi cố ý khích hắn “Tôi chỉ là một người bình thường, một đứa con gái trói gà không chặt.”

Hắn nhíu mày, tất nhiên là còn chưa đưa ra quyết định.

“Biết vì sao ngay từ đầu tôi đã biết anh là giả không?” Tôi chỉ chỉ mắt mình nói “Bởi vì ánh mắt của Vu Dương thật, trong mắt tôi, không hề giống với mắt của anh. Xem đi, đây là sự ưu việt của Di Thiên châu.”

Hắn do dự một lúc, nhưng rốt cuộc, sự khao khát đối với báu vật đã lấn át tất cả. Hắn ta khẩn trương nhìn xung quanh, cẩn thận đi về phía tôi.

Khoảng cách càng ngày càng gần, mùi phấn son trên người hắn lại càng kích thích khứu giác của tôi. Trong mùi hương nồng nặc đó, tôi còn mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó là lạ, nhưng lại không rõ nó là gì. Hai loại mùi này hòa lẫn vào nhau, khiến tôi có cảm giác vô cùng kì quái.

“Đừng sợ, một lúc là xong ngay. Tôi sẽ không để cô chết quá đau khổ đau.” Khoảng cách của hắn và tôi chỉ còn cách một cánh tay.

Diệu Diệu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cô kêu to một tiếng rồi nhào qua, định ngoạm kấy mắt cá chân hắn.

“Cút!” Diệu Diệu chưa kịp đến gần đã bị hắn nhấc chân đá thẳng vào tường. Diệu Diệu cố sức đứng lên nhưng lại đứng không vững, xem ra đã bị va chạm rất dữ.

Đồng thờ, hắn ta còn thừa dịp tôi mất tập trung, bước đến đẩy tôi, tôi không hề phòng bị cũng bị ngã ra sau, hắn cũng thuận thế quỳ xuống, dùng chân đè chân tôi lại, dùng một tay nắm hai tay tôi kéo lên đầu, một tay khác thì cầm lưỡi thương kề sát mặt tôi.

“Xem ra, tên kia quả thật đã đi xa, không đến đây kịp rồi.” Gương mặt được hóa trang của hắn cách mặt tôi thật gần “Tôi hỏi cô mấy câu, tốt nhất là cô nên trả lời thật thà một chút, nếu không….”

“Tôi sẽ nói thật.” Tôi không nhúc nhích nằm đó “Tôi nhát gan, không cần uy hiếp tôi, chỉ cần nhìn mặt anh là tôi đủ sợ rồi.”

Hắn ta cười ha ha: “Bộ mặt tôi biến dạng rồi à? Xấu xí đến mức khiến cô sợ? Không sao, một lúc nữa cô đâu còn thấy gì nữa. Nào, nói cho tôi biết, hoa sen ở đâu?”

Không đợi tôi trả lời, hắn lại bảo: “À thôi, hay là cô đưa tôi qua đó đi.”

Nói như thế là vì hắn sợ hoa sen được đặt ở một nơi có cơ quan gì đó, muốn dùng tôi làm lá chắn.

Hắn nói rồi liền rời khỏi người tôi, tôi đứng lên, thử hoạt động tay chân, cảm thấy hành động không hề bị trở ngại.

Diệu Diệu chạy đến cạnh tôi, cúi người, miệng há to để lộ răng nanh, gầm gừ về phía hắn, tay của hắn vung lên, Diệu Diệu lại bay ra, va vào vách tường. Lần này, cô ấy hoàn toàn hôn mê.

“Đừng có làm loạn.” hắn nói khẽ bên tai tôi “Em trai cô ngủ say, không biết gì đâu.”

Nói đến làm loạn, quả thật là tôi không dám, bởi vì tôi không nắm chắc phần thắng, cũng không chắc có thể đâm trúng hắn ta, nếu tùy tiện ra tay, không chỉ có tôi, ngay cả Huyền Kỳ và Diệu Diệu cũng sẽ gặp tai họa.

Hắn hẳn là cũng hiểu rõ tôi không dám lộn xộn, hoặc trong đầu hắn đã nhận định Vu Dương sẽ không đến đây, cũng chẳng để một cô gái loài người yếu ớt như tôi vào mắt, vì vậy, hắn cũng không yêu cầu tôi bỏ lại chủy thủ.

Tôi thầm may mắn, hai tay tôi bị cưỡng chế ra sau lưng, lưỡi thương thì vẫn kề sát mặt, nhưng chỉ cần chủy thủ còn ở đây, tôi nghĩ, hắn muốn tôi chết cũng không quá dễ dàng.

Chúng tôi đi ngang qua phòng khác, đi về phía phóng sách của ông nội. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có phục sức Đao Mã Đán trên người tên kia là phát ra mấy tiếng “đinh đang”.

Ngoài dự liệu của tôi, cửa phòng sách lại không thể mở ra.

“Đừng có đùa với tôi!” Lưỡi thương bén nhọn khẽ đâm vào da tôi.

“Không có mà!” trán tôi đổ mồ hôi “Quả thật không mở được.”

Tôi đặt tay trên cửa, dùng hết sức lực toàn thân cũng không tài nào mở cửa ra được.

“Chìa khóa đâu?” hắn muốn tự mở.

“Cửa này không có khóa.” Tôi hơi nghiêng người, để hắn nhìn rõ trên cửa này chẳng có cơ quan gì.

Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút liền hiểu ra: “Có phải có phù chú gì không?”

Tôi gật gật đầu.

“Hừ, khôn vặt!” Hắn đẩy tôi sang một bên, bắt đầu nghiên cứu cánh cửa này.

Hắn dời lực chú ý sang nơi khác, tôi vô cùng mừng rỡ, vừa định đánh lén lại phát hiện hai tay vẫn không thể nhúc nhích, vẫn bị cố định ở sau lưng.

“Đừng có lộn xộn, vô dụng thôi.” Ánh mắt của hắn mặc dù không nhìn về phía tôi nhưng vẫn phát hiện ra ý đồ của tôi.

Tôi cáu, lại nhìn thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên thành nụ cười bỡn cợt, cơn giận lại càng xông lên đến đỉnh điểm.

Liều mạng luôn! Tôi cắn răng, liều mình vung chân, đá vào sau lưng hắn ta.

Hắn không ngờ tôi lại làm thế, sửng sốt vô cùng, bị tôi đá đến hơi lảo đảo.

“Cô dám làm bẩn trang phục diễn của tôi!” Giọng nói hắn khàn khàn, trong mắt đều là sát ý.

Tôi liền hối hận, hận mình quá lỗ mãng, vội vàng xoay người muốn chạy, nhưng khi vừa chạy đến cửa lại bị một luồng sức mạnhđánh tới, thân thể như hạt bụi đứng gần máy hút bụi, nhanh chóng bị hút trở về.

“Cô dám làm bẩn trang phục diễn của tôi!” hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

“Cô vậy mà lại dám làm bẩn trang phục diễn của tôi!!” Hắn lại lặp lại câu đó, giơ lưỡi thương lên, do dự không biết có nên đâm tôi hay không, dường như hắn đang cân nhắc xem tôi có còn giá trị lợi dụng gì không.

Tôi thừa nhận là mình rất vô dụng, hai tay bị trói chặt, tóc bị hắn nắm láy, đối mặt với cái tên Đao Mã Đán hung ác này, tôi sợ đến phát run.

Hắn ta cảm thấy tôi run rẩy, cười rộ lên: “Run à, càng run càng tốt!”

Thật là một tên biến thái! Tôi cắn chặt răng, cố sức kiềm chế bản thân.

Đúng lúc này, chủy thủ trong tay bỗng nhiên rung lên, hơn nữa lại càng lúc càng nóng.

“Phải rồi, cứ run nữa đi.” Hắn ta cười ha ha.

Cười à, để xem mi còn đắc ý được bao lâu! Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Chủy thủ trong tay càng nóng, hơn nữa không có ý định hạ nhiệt, khiến tôi suýt cầm không nổi nữa, bỗng dưng lại có một luồng khí thoát ra, nó bắn khỏi tay tôi. Cùng lúc đó, tôi và tên kia cũng bị luồng khí đó ảnh hưởng, ngã sang hai bên.

Tôi vội bò dậy, định cầm lấy chủy thủ lại phát hiện, trên chủy thủ vốn được gắn răng Thiên Cẩu, mà lúc này, ở giữa phòng khách, con Thiên Cẩu lần trước kia lại xuất hiện.

Ánh mắt nó tỏ vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Chó ngoan, ngoan nào, người xấu bên kia kìa.” Tôi cũng không quan tâm nó có hiểu không, chỉ thẳng về phía tên Đao Mã Đán đã ngã ra đất kia.

Đao Mã Đán đối với sự xuất hiện của Thiên Cẩu lập tức trở nên đề phòng, hắn đứng lên, cả người căng chặt không dám nhúc nhích.

“Nhanh cắn hắn ta đi!” Thiên Cẩu lại cứ đứng đó nhìn tôi, tôi không khỏi bối rối.

Nó quả là không hiểu tiếng người, tôi thất vọng nghĩ.

Đao Mã Đán thấy nó không nhúc nhích liền bật cười: “Chẳng lẽ đây là thú nuôi của cô? Hình như nó cũng không nghe lời lắm đâu.”

Tôi không để ý đến hắn ta, vẫn gửi gắm hi vọng đối với Thiên Cẩu: “Đừng có nhìn tao, tao là người tốt, cái tên màu sắc sặc sỡ bên kia mới là người xấu, mau qua đó cắn chết hắn ta.”

Đao Mã Đán kia không nhịn được cười ha ha: “Cô quá buồn cười, đã lâu rồi chưa thấy có chuyện gì khiến tôi cười vui như vậy.”

Thôi quên đi, cầu người không bằng cầu chính mình, tôi thừa dịp hắn ta còn đang nhăn răng cười, nhào qua, muốn cầm lấy chủy thủ.

Động tác của hắn lại nhanh hơn, đưa mũi chân ra, đá một cái, chủy thủ liền bị đá qua một bên, trong bóng tối, tôi không thể tìm thấy chủy thủ đâu.

Động tác này của hắn lại khiến Thiên Cẩu nhận ra trong phòng còn có người khác, không để ý đến tôi nữa, xoay đầu nhìn xung quanh.

Đao Mã Đán từ từ lấy ra một cây sáo trúc màu xanh biếc, đưa lên miệng khẽ thổi.

Không xong rồi. Tôi nghĩ, cây sáo này, không phải là “sáo Vạn Thú” theo lời Vu Dương nói đó sao.

Tiếng sáo du dương vang lên, giai điệu uyển chuyển động lòng người, trước mắt cứ như hiện lên vầng thái dương sáng ngời, xua tan đi mọi sự lạnh lẽo, giọt sương đọng trên cỏ dại ven đường, dưới ánh mặt trời trông lung linh như ngọc.

Thiên Cẩu dường như cũng rất thích tiếng sáo này, nghe mê mẩn, vô cùng thích ý.

Diệu Diệu không biết đã tỉnh từ lúc nào, chạy ngang qua chân tôi, sau đó hướng về phía Đao Mã Đán, không còn ra vẻ thù hận gì nữa, chỉ ngồi lẳng lặng, nhìn chằm chằm hắn ta, lỗ tay thỉnh thoảng còn hơi động đậy.

Trong lòng tôi bối rối, thầm nghĩ, nếu như một mèo một chó kia đều bị khống chế rồi quay ngược lại tấn công tôi thì phải làm thế nào đây.

Tiếng sáo dần cao vút, tiết tấu không ngừng tăng nhanh, Diệu Diệu dần nôn nóng bất an, thỉnh thoảng nhìn về một khoảng không trong bóng tối ngây ngốc, thỉnh thoảng lại nhìn sang tôi. Thiên Cẩu lại không hề có vẻ gì lạ thường, thậm chí còn nhàn nhã ngồi đó, cái đuôi nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

“Diệu Diệu?” Tôi hơi lo lắng, đưa tay định sờ đầu cô ấy.

Không ngờ tôi chưa kịp chạm vào, đã nghe cô ấy kêu “meo meo” hai tiếng, cào hai phát lên tay tôi, vết thương sâu vô cùng, chảy cả máu.

Thiên Cẩu khụt khịt mũi, quay đầu gầm khẽ với Diệu Diệu.

Diệu Diệu cũng không sợ nó, không ngừng kêu to, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công.

Vài giây sau, tiếng sáo đã như gió mạnh chìm trong sóng biển mênh mông, tiếng kêu của Diệu Diệu cũng dần chuyển từ uy hiếp sang đau đớn.

“Diệu Diệu?” Tôi lại đưa tay.

Lần này cô ấy không tấn công tôi, ánh mắt chỉ tỏ vẻ hoảng sợ, co người chạy nhanh vào khoảng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.