[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử

Chương 7: Hòa nhập xã hội bắt đầu kiếm tiền




Tôi cũng không ngờ rằng tên này lại có thể đuổi kịp tôi nhanh như vậy, xem ra muốn trốn khỏi anh ta thì khó rồi. Tôi thầm tính toán, nếu như giao tranh chính diện với người kia thì có bao nhiêu phần thắng?

Nhưng đương nhiên khả năng là con số không, bởi vì tôi hiểu rõ, cô gái gầy yếu trên máy bay kia sức mạnh chẳng có bao nhiêu, mà mấy người đàn ông trưởng thành phải cùng hợp sức mới miễn cưỡng đè được người lại.

Còn người trước mắt, có thể nói là cao lớn vạm vỡ, coi như hắn là một người bình thường, tôi cũng không đánh lại được, chưa nói đến việc đây còn là con rối bị người ta điều khiển!

Đột nhiên, tôi giống như nghe được tiếng Đinh Nhất thì thầm bên tai, nhưng tôi nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Lúc đó tôi đột nhiên nhớ ra, điện thoại trong túi quần vẫn đang kết nối, hóa ra là Đinh Nhất gọi tôi trong điện thoại.

Tôi vội cầm điện thoại lên, nghe thấy Đinh Nhất lo lắng hỏi: “Tiến Bảo? Cậu ở đâu? Tiến Bảo? Tôi đã đến chỗ siêu thị cậu vừa nói! Bây giờ đi đâu tiếp?”

Nghe được tiếng của Đinh Nhất, tôi cảm thấy an tâm không ít, bèn nói với anh ta: “Tôi cũng không biết bây giờ tôi ở đâu, anh chờ chút tôi chuyển vị trí cuối cùng cho anh!”

Nói xong tôi cúp điện thoại, gửi vị trí cho Đinh Nhất, nhưng điện thoại lúc nãy còn kết nối được giờ đã không còn tín hiệu! Bà nó, sớm biết thế tôi đã không tắt điện thoại! Tín hiệu không có thì phát vị trí cái rắm gì?

Thấy tên kia đã nhanh chóng đến gần, mà phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tôi nhìn lại phát hiện tên chủ tiệm đáng chết kia cũng đuổi đến.

Đúng là phía trước có mai phục, phía sau có truy đuổi, xem ra hôm nay là kiếp nạn không tránh khỏi của Trương Tiến Bảo tôi rồi! Trước đây dù gặp phải tình huống nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần có Đinh Nhất bên cạnh thì tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này phải đối mặt một mình, hôm nay mặc kệ sống hay chết đó đều là số mệnh của Trương Tiến Bảo tôi.

Nghĩ vậy, tôi hét lên với tên chủ tiệm kia: “Vị đại ca kia, anh chờ chút đã! Trước khi anh động thủ, chúng ta không phải nên nói rõ ràng một chút sao, tránh để giết lầm người vô tội!”

Chủ tiệm hắc điếm nghe thế nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết nhầm người vô tội? Ha ha... đừng có nằm mơ, dù mày có hóa thành tro tao vẫn nhận ra!”

“Đừng có con mẹ nó khoác lác! Hóa thành tro đến mẹ tôi cũng không nhận ra! Anh có thể biết à? Đã đến nước này! Chết cũng không thể làm ma vô danh, anh xưng tên đi!” Tôi cố ý kéo dài thời gian.

Chủ tiệm hắc điếm cười lạnh nói: “Vậy mày nghe cho kĩ đây, tao là truyền nhân đời thứ 179 của Mao Sơn đạo sĩ, Hắc Nhiễm!”

Tôi nghe xong thiếu chút nữa thì nhổ ra! Tên chủ tiệm này lại đúng là họ Hắc, thế là tôi gật đầu nói: “Quả nhiên, người cũng như tên, lòng dạ đen tối! Nhưng Mao Sơn không phải ở Giang Tô sao? Anh là người Tứ Xuyên sao lại thành đạo sĩ Mao Sơn?”

“Mày bớt nói nhảm đi, mày phá hỏng đèn nhiếp hồn hại tao bị phản phệ, hôm nay tao phải lấy nguyên thần của mày làm thuốc, bồi bổ xương cốt thân thể tao!” Hắc Nhiễm dữ tợn nói.

Tôi càng nghe càng bực! Rõ ràng là Đinh Nhất dùng dao bạc chém nát đèn nhiếp hồn chó má của hắn, sao hắn lại cắn tôi không thả chứ? Xem ra đúng là quả hồng mềm thì dễ bóp!

Thế là tôi vênh mặt nói: “Ra tay thì ra tay đi, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng, tôi hủy đèn nhiếp hồn của anh lúc nào?”

“Biết rõ còn cố hỏi! Lần trước, lúc bọn mày trên đường đi Hà Nam, đồng bọn của mày dùng đao đánh nát đèn của tao!” Hắc Nhiễm tức giận nói.

Tôi cười thầm, sau đó kiên quyết nói với hắn: “Vậy thì không đúng! Anh cũng đã nói là do đồng bọn của tôi đánh, muốn báo thù thì phải tìm đồng bọn của tôi chứ? Sao cứ nhất định tìm tôi? Hay vì đạo hạnh của anh còn thấp, đánh không lại đồng bọn của tôi nên không dám tìm đến? Đã thế này, tôi khuyên anh nên về Mao Sơn tu luyện hai mươi, ba mươi năm nữa rồi hãy xuống núi báo thù!”

Chỉ có mấy câu Hắc Nhiễm đã bị tôi chọc giận lôi đình, con rối sau lưng tôi vung tay lên thật mạnh, nhanh chóng chụp đến chỗ tôi. Lúc mới đầu tôi còn cố gắng vùng vẫy thoát được, thế nhưng sau đó cả người tôi đau đớn, tựa như có một gọng kìm kẹp chặt lại.

Tôi dùng hết sức cũng không thoát ra được, đây quả nhiên không phải sức mạnh mà người bình thường có được! Lúc này Hắc Nhiễm đắc ý đi đến nói: “Nhóc con, bây giờ chắc hối hận vì xen vào chuyện của người khác rồi chứ? Nhưng tao nói cho mày biết, muộn rồi!”

Hắc Nhiễm nói xong cũng rút một con dao găm lạnh lẽo ra, định đâm thẳng đến tim tôi... Tôi nhắm mắt lại theo bản năng, không muốn nhìn thấy dáng vẻ người đầy máu tươi của mình.

Thế nhưng tôi đợi nửa ngày cũng không có cảm giác đau đớn gì ráo, mà tên khốn đang kẹp chặt tôi phía sau bỗng mềm nhũn người, ngã ra đằng sau.

Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cậu định nhắm mắt đến khi nào?”

Tôi nghe thấy giọng nói này thì mở mắt ra, Hắc Nhiễm lúc này đang máu me đầy mặt ngã trên đất, mà lúc này trên người hắn đang có một vị mặc đồ trắng, tướng mạo cực phẩm giẫm chân lên…

“Trang Hà!” Tôi giật mình nói.

Thấy Trang Hà lại cứu mình một lần nữa, tôi cười cười xấu hổ nói: “Chào, đã lâu không gặp...”

Nhưng mặt Trang Hà đầy ý cười nói với tôi: “Lần trước cậu về Đông Bắc tôi có nhìn thấy, nhưng lúc đó tôi đang có việc nên không thể hiện thân gặp cậu...”

“Vậy làm sao anh biết tôi gặp nguy hiểm?” Tôi thắc mắc hỏi.

Trang Hà nhún vai nói: “Cô tôi nói bảo bối của mình gặp nạn, bảo tôi ra ngoài cấp cứu, nhưng tôi không ngờ cục cưng quý giá của cô lại là cậu!”

“Ha ha...” Tôi cười khan vài tiếng: “Việc này hơi dài dòng, lần trước lúc tôi về Đông Bắc, có cầu xin bà ấy một chuyện, sau đó u u mê mê đồng ý sau này sẽ tiếp nhận viện Tiên gia.”

Trang Hà cười nói: “Việc này tôi biết, cậu cũng đừng ngại, xem ra duyên phận của tôi và cậu đúng là không cạn! Cậu có biết sau phiên của cô sẽ đến ai tiếp nhận Tiên gia không?”

“Không phải là anh chứ?” Tôi thuận miệng nói.

Không ngờ Trang Hà lại gật đầu nói: “Chúc mừng cậu, chính xác!”

“Đây chính là nguyên nhân anh nhiều lần cứu tôi à?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Nhưng lần này Trang Hà lại lắc đầu nói: “Cái này thì không phải, duyên phận của cậu và tôi không chỉ có những thứ này...”

Thấy anh ta cố ý không nói, tôi cũng không hỏi nữa, tôi biết tính của Trang Hà, nếu anh ta muốn thì sẽ chủ động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.