[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử

Chương 6: Đi ra thế giới bên ngoài




Buổi tối tâm trạng của tôi không tệ nên rủ Đinh Nhất ra ngoài ăn thịt xiên nướng, còn uống mấy chai bia. Chuyện của Chiêu Tài cuối cùng cũng tạm ổn, có viên nội đan này bảo vệ, ít nhất trong vòng hai mươi năm tới tôi không phải lo lắng đến an nguy của chị ấy.

Vì có Đinh Nhất đi cùng nên tôi yên tâm uống rượu, hơn nữa tửu lượng của tôi có hạn nên uống đến bình thứ ba đã bắt đầu lâng lâng. Lúc này thấy Đinh Nhất nói: “Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi, tôi đi thanh toán tiền, đừng có lộn xộn đấy!”

Nhìn Đinh Nhất đi tới chỗ ông chủ quán thịt tính tiền, trong lòng tôi còn nghĩ, coi tôi là trẻ con à? Còn ngoan ngoãn ngồi đợi... Kết quả trong một chốc, tôi có cảm giác có người dìu mình đi.

Suy nghĩ đầu tiên chính là Đinh Nhất quay lại, nên tôi ung dung lắc lư đứng lên, không suy nghĩ gì đã đi theo người kia, đi một lúc tôi mới cảm thấy không đúng lắm.

Tôi nhớ rõ Đinh Nhất dừng xe cách quán thịt chưa đến 50 mét, cứ coi như say rượu đi chậm thì cũng phải đến rồi chứ? Sau đó cảm giác càng đi hai bên đường càng yên tĩnh thế?

Lúc này tiếng điện thoại quen thuộc vang lên, tôi mơ mơ màng màng móc điện thoại ra, là Đinh Nhất gọi! Đinh Nhất!! Nếu như là Đinh Nhất gọi đến, vậy bây giờ ai đang dìu tôi?

Ngay lúc đó, tôi giật nảy mình, hơi rượu bay sạch! Mặc dù đã tỉnh nhưng người lại không có sức. Tôi biết nếu bây giờ phản kháng nhất định không có kết cục tốt đẹp, thế là tôi giả bộ say rượu, sau đó ấn nhận điện thoại của Đinh Nhất nói: “Là ai? Con mẹ nó đáng ghét!”

Mặc dù tôi làm như tắt điện thoại, nhưng thực ra là tiếp nhận cuộc gọi, sau đó giả vờ đưa điện thoại vào trong túi quần. Lúc này người kia dìu tôi đi lên phía trước, tôi cúi người nhìn dáng người, vóc dáng không cao, chân tay cường tráng, cả người đều là mùi dầu mỡ…

Mùi dầu mỡ? Má! Không phải là tên chủ tiệm hắc điếm kia à? Lúc này dù tôi không ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng đã nhớ lại gã.

Tôi lúc này cố gắng nhấc đầu lên, nhìn về bốn phía, thấy cách đó không xa có một siêu thị kinh doanh 24 giờ, trên hộp đèn còn có số hiệu cửa hàng. Thế là tôi giả vờ như ma men bắt đầu gào ầm tên siêu thị và số hiệu của nó liên tục.

Có lẽ do nói lớn quá, tôi có thể cảm giác được người đang dìu mình đột nhiên tăng tốc, bước nhanh lên, đến mức dưới chân tôi mất thăng bằng, mấy lần suýt ngã, cho nên trọng lượng cơ thể đều dồn lên người kia.

Lúc này có một giọng trầm thấp vang lên: “Nhóc con, nhìn mày gầy như thế, không ngờ cũng đầy thịt nhỉ, nặng đấy...”

Không đợi tôi nói gì, tôi có cảm giác người kia hất tôi ra ngã lăn sang đống cỏ bên cạnh. Tôi thầm mắng cái đồ con rùa, cứ quẳng ông đây xuống đất như thế à?

Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ say nói: “Anh làm cái gì thế! Sao không đến chỗ đỗ xe?”

Người kia thấy tôi say không nhận ra người, cười lạnh nói: “Nhóc con, mày nhìn kĩ xem tao là ai?”

Lúc này tôi dùng hết sức mới ngồi dậy được, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt người kia, quả nhiên, đúng là tên súc sinh đó! Nhưng miệng tôi vẫn cười ngây ngô nói: “Đinh Nhất, sao anh lại lùn đi thế? Chắc chắn là chưa uống đủ, đi! Chúng ta lại đi uống tiếp...” Nói xong tôi định kéo hắn, bị hắn nhẹ nhàng né tránh.

“Mày nhìn rõ xem tao là ai? Lần trước để mày trốn được, hôm nay mày muốn cũng không dễ dàng như vậy đâu!” Chủ tiệm hắc điếm làm mặt quái đản nói.

Tôi cũng mặc kệ hắn nói cái gì, vẫn vờ như mình là con mèo say, cười ha ha nói: “Anh không phải ông chủ tiệm cơm tốt bụng à? Sao anh lại đến đây? Anh không phải ở tận Hà Nam hả?”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến việc này sắc mặt chủ tiệm càng thêm khó coi: “Mày đúng là không biết xấu hổ, lúc trước nếu không phải do ba đứa mày phá đèn nhiếp hồn của tao, tao sao bị biến thành cái dạng này? Thù này không báo tao thề không làm người!”

Nói xong, hắn lôi tôi từ dưới đất lên, mặc dù tôi giả say, nhưng khi nãy ngồi dưới đất đã rút dao thép ra, đúng lúc bị hắn kéo lên, tôi bất chấp dùng hết sức bình sinh đâm vào mạn xương sườn của hắn…

Đây là lần đầu tiên tôi làm một người sống bị thương, thật ra lúc đó tôi cũng chỉ mượn hơi rượu mới dám ra tay, nếu là bình thường thì tôi thực sự không xuống tay được…

Lúc dao kia đâm xuống, tôi nghe thấy tiếng “Phập” vang lên, cảm giác như đâm vào bề mặt da trống, không giống như đâm vào da thịt. Thế nhưng vẫn nghe thấy gã chủ tiệm kêu lên, người hắn lui về phía sau, tôi cũng thuận thế rút dao thép ra.

Trong thoáng chốc, tôi thấy chủ tiệm hắc điếm lấy tay che dưới xương sườn, nhưng điều kỳ lạ nhất là không thấy giọt máu nào chảy ra... Lúc này tôi cũng không để ý được nhiều chuyện, quay đầu chạy thục mạng, dù tên này bị tôi đâm, nhưng bây giờ cả người tôi vẫn mềm nhũn, nếu liều mạng với hắn thì không ổn!

Thế là tôi quay đầu chạy đi, mặc dù người không có sức nên chạy chậm, nhưng vẫn hơn là đứng đó chờ chết! Có lẽ là bản năng sinh tồn, tóm lại tôi càng chạy càng có sức, mà hơi rượu nãy giờ đã tan đi hết.

Nhưng đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, vì cách quá xa nên không nhìn rõ hình dáng người đến, nhưng ước lượng chiều cao thì không phải Đinh Nhất. Còn để ý đó là ai à? Cứ cầu cứu trước đã!

Thế là tôi vừa chạy vừa gào: “Cứu mạng! Đằng sau có người muốn giết tôi, mau gọi 110!”

Nhưng tôi hét mãi thì phát hiện người kia không có phản ứng gì, nếu như là người qua đường bình thường, khi nghe tôi cầu cứu sẽ có hai phản ứng, hoặc là chạy đến giúp, hoặc là không muốn lo chuyện bao đồng bỏ chạy mất!

Nhưng người này thì bình chân như vại, chỉ bước nhanh về phía trước! Khi người này đến gần, tôi tròn mắt, người này hoàn toàn xa lạ, chắc chắn là tôi không quen, nhưng tôi có cảm giác đã bắt gặp thần sắc ngây ngốc kia ở đâu đó…

Không cần phải nói, người này đã bị tên lúc nãy khống chế định bắt tôi lại! Nhưng không quan trọng, bây giờ sức lực trên người tôi đã gần như khôi phục hoàn toàn, hơn nữa đường rộng như thế, tôi không tin không trốn được!

Nghĩ thế, tôi siết chặt dao thép trong tay, chuẩn bị lách qua tên bù nhìn này chạy đi! Nhưng không ngờ tên kia giống như đoán được ý nghĩ của tôi, tôi sang trái hắn cũng sang trái, tôi sang phải hắn cũng sang phải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.