(*) Liệt nam: Nam nhân cương trực, thẳng thắn
Liệt nam trinh tiết không dễ làm, kiên định vài ngày, nhị thiếu gia cuối cùng khuất phục trước uy quyền của mọi người.
Mới vừa vào tháng sáu, Sở phủ đã vui sướng hân hoan nhét người vào phòngnhị thiếu gia.
Mà nữ nhân chính là Tuyết Trần cô nương tiếng tăm lừng lẫy!
Ở trong Sở phủ này, ngươi có thể không biết được ai là thiếu phu nhân, ngươi cũng có thể không biết ai là lão phu nhân, nhưng Lâu Tuyết Trần tuyệt đối là nhân vật muôn người chú mục *.
(*) chú mục: chăm chú, nhìn kỹ, để ý
Bởi vì Tuyết Trần cô nương làm việc từ trước đến giờ đều phách lối, ngay cả thiến nam nhân cũng làm kinh thiên động địa.
Cho nên nói, để tiếng xấu muôn đời và lưu danh ngàn đời tuy là hai tinh thần cảnh giới khác nhau, nhưng kết quả hợp thành một.
Đêm đầu tiên Lâu Tuyết Trần vào Thính Vũ các, Bạch Thiên Thiên gối đầu một mình khó ngủ, lăn qua lộn lại trái lo phải nghĩ, không ngờ trời sáng.
Lẳng lặng thêu lụa gấm một ngày, trong ngày thường Tê Hương các vô cùng náo nhiệt cả ngày không người đặt chân, nhị thiếu gia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đại thiếu gia cũng chưa từng lộ diện, chỉ trong bữa tối sai người tới đưa chén canh an thần, giống như đoán chừng thê tử của mình sẽ không ngủ ngon.
Uống canh an thần, nhưng ban đêm vẫn không ngủ được như cũ, mơ hồ cảm thấy tức giận, kiểm tra toàn bộ tìm ra túi tiền thêu cho nhị thiếu gia, vung kéo lên cắt thành hai nửa, vì vậy cảm giác khí tức thuận lợi, ngủ yên bình.
Ngày hôm sau thức giấc, lúc đang chải đầu Chỉ Vân nhăn nhó đi vào nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng hỏi một câu: “Tiểu thư có nhớ tôn thiếu gia không?”
Bạch Thiên Thiên sững sờ, thật sự mấy ngày không gặp Hoàn Nhi, nhưng bây giờ không có hứng thú ra cửa, vì vậy lắc đầu một cái.
Chỉ Vân nhận lấy lược gỗ, búi tóc cho thiếu phu nhân, lâu sau lại hỏi: “Tiểu thư có muốn đọc sách không?”
Bạch Thiên Thiên suy nghĩ một chút, lại định lắc đầu, Chỉ Vân vội đề cử: “Nghe nói trên phố hiện lưu truyền một kịch bản, chuyênmôn giảng thuật bị chồng bỏ lật người làm chủ nhân như thế nào…”
Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu, nhìn Chỉ Vân chằm chằm, chẳng lẽ cảm xúc oán hận của mình lộ ra ngoài!?
Nhưng nhìn lên vẻ mặt xuân thủynhộn nhạo của tiểu nha đầu, nhất thời hiểu được, mùa xuân của mình đang chết đi, nhưng mùa xuân của người ta vừa mới tới, vòng tới vòng lui không phải vì muốn gặp Chu Tử Hà thì là gì.
Thôi thôi, để tất cả ra ngoài giải sầu.
Bạch Thiên Thiên qua loa thay đổi cách ăn mặc rồi dẫn Chỉ Vân đi tới Thư Uyển, lại không ngờ nửa đường gặp Lâu Tuyết Trần, chỉ thấy tỷ ấy ôm một chồng sách dầy mặt ủ mày chau.
Thiếu phu nhân trượt mắt đảo qua, có “Luôn giữ gìn sức khỏe”, “Y tâm phương” * … Đặt phía trên rõ ràng là một quyển “Kim bình mai”…
(*) Y tâm phương: là tên bộ sách của Nhật Bản, do Tambano Yasuyori biên soạn, bao gồm 30 cuốn, Bộ sách đã lưu giữ một lượng lớn tài liệu y dược của Trung Quốc trước đời Đường. Sách còn trình bày phân tích chi tiết về châm cứu, các ví dụ điển hình của châm và cứu. Trong đó viện dẫn cả các tài liệu châm cứu quý giá của các tác giả nổi tiếng đã bị thất lạc như Biển Thước, Hoa Đà, Long Hàm Sách, Tăng Khuông… Bộ sách này hoàn thành năm 984 (năm thứ 2 đời vua Vĩnh Quan của Nhật Bản) nhưng đến năm 1859 (Năm thứ 6 đời vua An Chính của Nhật Bản) mới xuất bản. Hiện nay còn bản in chụp của Nhà xuất bản y tế Nhân dân. (nguồn Pharmace.asia)
Vì vậy Bạch Thiên Thiên không khỏi lo lắng cho tôn thiếu gia Hoàn Nhi mấy phần, Chu Tử Hà tiên sinh này quả nhiên là nghe nhiều biết rộng, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, chỉ không biết kịch bản theo lời Chỉ Vân có phải do hắn thu giữ.
Hiển nhiên là tinh thần Lâu Tuyết Trần không tốt, thấy Bạch Thiên Thiên chỉ cười cười, nói một câu: “Hơi mệt mỏi…” rồi muốn trở về Thính Vũ các.
Trái tim như thủy tinh của Bạch Thiên Thiên lập tức tan nát rào rào dưới đất, không muốn nghĩ lệch, bất đắc dĩ đã nghĩ lệch.
Lòng không yên bước đi thong thả đến Thư Uyển, lại bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ một phen.
Mấy dãy bàn chỉnh tề trong phòng, bọn nha hoàn muôn hồng nghìn tía từng người ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, nhìn lên Chu Tử Hà trong giảng đường giống như nhìn lên trời đầy sao.
Giọng nói trầm bổng của Chu tiên sinh vang vọng trong nội tâm mỗi người, nói đến chỗ kích tình, hắn tiện tay cởi áo đạo trên người xuống, một bộ trang phục đứng trên đài, giống như thanh niên có văn hóa bức thượng Lương Sơn *.
(*) bức thượng Lương Sơn: Câu chuyện về những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện “Thủy hử”, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn Bạc tạo phản. Sau này dùng ví với việc bị ép quá nên phải làm một việc gì đó. Tương đương với câu “Tức nước vỡ bờ”, “Cùng quá hóa liều”.
Thiếu nữ dưới đài lập tức cặp mắt mê ly, ngay cả Chỉ Vân ở sau lưng cũng ửng hồng gò má.
Bạch Thiên Thiên im lặng vỗ trán, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Hoàn Nhi trong đám người, tìm hồi lâu, mới phát hiện tôn thiếu gia gục đầu lim dim chỗ hẻo lánh, nha đầu phục vụ bên cạnh đã tiến vào trạng thái mê muội.
Đột nhiên, Chu Tử Hà ở trên đài vỗ bàn một cái, nói đại nghĩa lăng nhiên *: “Văn võ tất thắng, địch gì không phục…”
(*) đại nghĩa lăng nhiên: công lý bất khả xâm phạm
Chúng nha đầu “A…” một tiếng hưởng ứng, tôn thiếu gia ngủ vui sướng đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu u mê nhìn xung quanh, cuối cùng méo miệng “Oa…” một tiếng khóc lên!
Học đường như thế, Bạch Thiên Thiên thân làm mẫu thân hai mắt đẫm lệ, không nhịn được lấy dáng vẻ thiếu người tu sửa cầu đá đe dọa mọi người một phen, đuổi đi tất cả ánh mắt bọn nha hoàn bị vòng sáng chói lòa của anh hùng mù mắt, tự mình ôm Hoàn Nhi nghe xong hồi lâu, mới cảm giác ra được chỗ vĩ đại của Chu Tử Hà tiên sinh: Không dựa vào gương mặt dựa vào vóc người, không dựa vào học vấn dựa vào lừa dối…
Tóm lại, đúng là “Kinh thải tuyệt diễm *”, làm cho người ta xem thế là đủ rồi!
(*) kinh thải tuyệt diễm: đẹp vô cùng
Hết tiết học, Chỉ Vân mới ngượng ngùng tiến lên lặng lẽ nhét túi tiền, một câu cũng không dám nói, xoay người vọt ra khỏi phòng.
Đúng là một nha đầu trẻ trung! Bạch Thiên Thiên mỉm cười than nhẹ, ôm Hoàn Nhi định đi, quay đầu lại nghĩ đến kịch bản Chỉ Vân đề cử, vì vậy thuận miệng hỏi một câu: “Chu tiên sinh, có bộ sách đố phụ * bị chồng ruồng bỏ báo thù sao?”
(*) đố phụ: người đàn bà hay ghen.
Ánh mắt Chu Tử Hà thay đổi thành quái dị trong nháy mắt, sửng sốt hồi lâu mới đáp: “Có, phải là phương pháp báo thù như thế nào?”
“Hả? Cái này còn có chú trọng?” Bạch Thiên Thiên nhất thời hiếu kỳ.
“Là tự mình báo thù, bình thường cái này phải bỏ ra cái giá rất lớn; cũng có thể tìm người báo thù, bình thường có tiền là được; còn có…” Ánh mắt của Chu tiên sinh giống như lóe lên, cơ ngực cũng kích động nhảy lên, thiếu phu nhân lúng túng tại chỗ.
“Ngừng! Ngừng!” Bạch Thiên Thiên hồi hồn, nuốt nước miếng, “Tiên sinh tùy tiện tìm một quyển cho ta, chọn lựa cách chỉnh nam nhân có mới cũ thê thảm nhất đó!”
Đại thiếu gia cầm thú còn vui mới không ngại cũ, Sở Thành Tường ngươi không có lương tâm!
Bạch Thiên Thiên oán thầm, ánh mắt của Chu Tử Hà càng trở nên quái dị, cuối cùng nhéo ví tiền trong tay, đáp: “Thiếu phu nhân chờ.” Chốc lát, hắn tìm một quyển sách đóng cẩu thả trong thư phòng đưa tới
Thiếu phu nhân cũng không nhìn kỹ, siết trong tay rồi rời khỏi Thư Uyển.
Lúc ăn tối, đại thiếu gia lại đưa tới canh an thần, nhị thiếu gia vẫn đắm chìm trong ôn nhu hương mọi nơi mọi lúc, Bạch Thiên Thiên hết sức nhàm chán, cuộn mình trên giường lật xem “Thoát thai hoán cốt *”, đang nhìn đến chỗ kích động, ngoài cửa “Rầm” một tiếng, nhị thiếu gia phong trần mệt mỏi xông tới, đá ngã ghế phòng ngoài.
(*) thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt
Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn, không rảnh để ý, tiếp tục xem sách.
Mặt nhị thiếu gia đỏ bừng, thở hồng hộc, sau khi tiến vào lập tức đóng chặt cửa.
“Ngươi làm cái gì?” Bạch Thiên Thiên lật người.
Sở Thành Tường không lên tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống bên người nàng, thở dốc thô ráp.
Thật lâu, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề, quấy nhiễu thiếu phu nhân không xem vào một chữ, vì vậy nàng die3nda``nlee3qu'ydo0n đánh dấu trang sách, chuaxót nói: “Có thể tối nay phu quân đại nhân sẽ ngủ lại Tê Hương các, ngươi tới làm gì?”
Vậy mà, vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với hai mắt như thiêu đốt, kèm theo dung mạo tuấn tú cũng đỏ ửng, còn chưa kịp phản ứng, nhị thiếu gia đã cúi xuống hôn lên, kịch liệt mà thiết tha, Bạch Thiên Thiên không sao giải thích được tim lại đập như hươu chạy.
Cái hôn này hôn đến trời đất mù mịt nhật nguyệt vô quang *, thật khó khănmới có chút rảnh rỗi hít sâu một hơi, hai người đã lăn đến giường, mà cũng buông xuống từ lúc nào, muốn đuổi hắn ra ngoài, vì thời gian quá trễ.
(*) nhật nguyệt vô quang: Mặt trăng mặt trời không còn ánh sáng.
Tối nay nhị thiếu gia đặc biệt lửa nóng, bàn tay dịu dàng lục lọi không để lại dấu vết, cởi dần từng nút áo, thân thể tràn đầy phong độ lập tức dán tới.
Bạch Thiên Thiên chợt cảm thấy giống như lửa thiêu, hỏi đứt quãng: “Ngươi làm sao vậy? Sốt? Thật nóng…” Nàng đưa tay định sờ trán nam tử, lại bị nhị thiếu gia cản lại, đôi môi ấm áp hôn lên gò má phấn hồng, hơi thở thô ráp lộ ra tình dục vô tận, “Thiên Thiên, Lâu Tuyết Trần bỏ thuốc ta…”
Bạch Thiên Thiên bối rối trong nháy mắt.
Cái gì gọi là dũng mãnh, Tuyết Trần cô nương nhận thứ hai sẽ không có người nào dám nhận thứ nhất…
Bạch Thiên Thiên vẫn còn đang suy tư, thân thể nóng bỏng của nam tử đã quấn quýt tới, hơi thở ấm áp phun bên tai, “Thiên Thiên, tối nay làm tân nương của ta…”
Tân nương…
Nữ tử tức giận, nàng dùng sức đẩy nam tử đang đè trên người, tức giận nói: “Hôm qua làm tân lang, tối nay lại muốn cưới tân nương, ngươi còn muốn động phòng hàng đêm!?”
“Nàng ghen…” Nam tử thấy nàng phản kháng, động tác chậm lại, ngẩng đầu mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn sáng lạn như hoa đào nở rộ, chỉ có điều mắt đỏ không bình thường, giữa trán cần cổ thấp thoáng lấp lánh tầng mồ hôi mịn.
“Ngươi không có lương tâm!” Bạch Thiên Thiên ở dưới người hắn vừa nhăn nhó vừa động, nghiêng đầu tố cáo.
Sở Thành Tường lẳng lặng nhìn nữ tử yêu mến, đột nhiên vùi đầu hôn lên mắt nàng, vừa chạm vào lại tách ra, tiếp theo cười khẽ nói: “Ta thích xem dáng vẻ ghen tuông của nàng, thật đáng yêu…”
Bạch Thiên Thiên lại động, muốn thoát khỏi nam tử ôm trong ngực, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
Hai người ngươi đẩy ta ôm lăn một vòng hồi lâu, nhị thiếu gia dằn lòng dụ dỗ: “Thiên Thiên đừng động, chúng ta cùng lên đỉnh Vu Sơn…”
“Cái gì cùng đi Vu Sơn (1)… Mây mưa một phen…” Bạch Thiên Thiên tiếp tục giãy giụa, khinh thường nói: “Còn không phải muốn lấy ta làm thuốc giải…”
Sở Thành Tường bị ngôn ngữ không chải chuốt của nữ tử rung động, buông người trong ngực ra suy nghĩ một chút, tiếp theo lại không do dự đè lên, cười xấu xa: “Đúng vậy, ta chỉ coi nàng như thuốc giải, đổi lại người khác cũng không được…” Vì vậy cúi đầu hôn.
Bạch Thiên Thiên muốn giãy giụa, lại “Roẹt” một tiếng thiếu chút nữa xé rách bộ sách đầu giường.
“Ngươi đừng… Làm hư sách, đây là ta mượn của Chu tiên sinh…” Bạch Thiên Thiên thở dốc cầu xin tha thứ.
“Chu Tử Hà!?” Nhị thiếu gia cảnh giác ngẩng cao đầu, “Sách gì?”
Bạch Thiên Thiên tức giận về phía đầu giường, bản “Thoát thai hoán cốt” kia đang lật tới tờ cuối cùng, nghênh ngang trải ra ở đó.
Nhị thiếu gia không yên lòng, tới gần phía trước tỉ mỉ lật xem, nhưng chỉ nhìn mấy lần, sắc mặt biến thành đỏ như trái ớt, tiếp tục nữa, sắc mặt lại chuyển xanh, mồ hôi trên trán càng thêm dày đặc, rơi xuống cổ trắng nhẵn nhụi của nữ tử.
Bạch Thiên Thiên nhìn hắn mồ hôi như mưa, nhất định là vô cùng khó chịu, hơi đau lòng nhất thời, vì vậy giọng điệu thả lỏng, dịu dàng nói: “Khó chịu thì ôm ta…” Dứt lời vùi đầu vào trong ngực nam tử.
Lâu sau, nhị thiếu gia lại không động tĩnh, chỉ có điều thân thể anh tuấn bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, thân thể Sở Thành Tường buông lỏng, nằm ngang trên người nữ tử, thở dốc: “Thiên Thiên… Nàng quá độc ác…”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên không hiểu, đứng dậy đi xem trang cuối cùng của “Thoát thai hoán cốt”, đợi đến khi nhìn hết toàn bộ, chính mặt nàng cũng đỏ hoàn toàn.
Thoát thai hoán cốt… Thay da đổi thịt… Bạch Thiên Thiên vốn tưởng rằng nữ tử bị ném bỏ sẽ thấy ra tất cả lần nữa đối mặt với cuộc sống mới, nhưng không nghĩ thoát thai hoán cốt ấy có một người có mới nới cũ phụ tình, nữ tử không tiếc giá nào trả thù phá hủy nam nhân đó, cuối cùng kẻ phụ tình bị mười lão nam nhân đè dưới người lặp đi lặp lại chà đạp giày vò mấy tháng… Vì vậy thoát thai hoán cốt yêu cảm giác bị cường bạo…
Một đời đồng tính mới vì vậy ra đời ….
Thì ra là… Phương pháp báo thù thảm thiết nhất thật không ngờ!
Chu Tử Hà cho quyển sách này quả nhiên đặc sắc…
Bạch Thiên Thiên sùng bái Chu Tử Hà trong lòng, nhị thiếu gia ở bên cạnh vẫn lồng ngực trần trụi há to miệng thở hổn hển.
Lâu sau, Sở Thành Tường nói: “Thiên Thiên… Nàng phải tin tin tưởng ta, trong sạch của ta vẫn còn đó…”
Nữ nhân nghiêng đầu cười một tiếng, thân thể nhị thiếu gia run lên, vội vàng nói: “Ngay cả một cọng tóc của Tuyết Trần cô nương ta cũng không đụng! Ta thề!”
Bạch Thiên Thiên xoay người ôm ngực nam tử, Sở Thành Tường vẫn nghiêm mặt nhìn trời mà thề: “Sở Thành Tường ta tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch Thiên Thiên, nếu vi phạm lời thề này, bị thiên lôi đánh chết!”
Bị thiên lôi đánh cũng tốt hơn bị vô số nam nhân đè lên! Nữ nhân ở trong ngực hắn thầm mắng, dịu dàng nói: “Còn khó chịu hơn sao? Ta… Ta…” Bạch Thiên Thiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý làm thuốc giải.
Nhưng mà, nam tử lại bĩu môi nở nụ cười khổ: “Thiên Thiên, ta khó chịu, thật sự rất khó chịu… Nhưng bây giờ trừ khó chịu ra thì một chút dục vọng lại cũng không có…”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn nhị thiếu gia, lại ngó ngó “Thoát thai hoán cốt”, hơi hiểu ra.
Sở Thành Tường khổ trong nội tâm, còn khổ hơn ăn hoàng liên… Nhưng mà lại chỉ đành đứng dậy mặc quần áo tử tế, yên lặng cúi người hôn lên nữ tử trên giường, bất đắc dĩ nói: “Ngủ ngon, đừng đoán mò, ta đi tìm Phùng Chí Tề chẩn bệnh…”
Vì vậy, một đêm này lão đại phu của Sở phủ lại đón nhận một chứng bệnh phức tạp khó xử, mới nhìn thì giống như triệu chứng trúng xuân dược, nhưng độc vật bài tiết không ra, nhìn lại giống như bị kích thích cực lớn, dược vật tích tụ trong trái tim…
Nhị thiếu gia Sở gia bi thảm vượt qua một đêm bi thảm…
Lão đại phu bi ai cảm giác mình bi ai bỗng nhiên già thêm mười mấy tuổi…
Lâu Tuyết Trần một mình trong phòng thiêu đốt một buổi tối…
Duy chỉ có Bạch Thiên Thiên ngủ ngon giấc, cả đêm không mộng mị.
Canh an thần quả nhiên có tác dụng…
(1) Điển tích giấc Vu Sơn
Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.
Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú "Cao Đường" để ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn:
Tiên vương du Cao Đường
Đái nhi trú tầm.
Mộng kiến nhất phu nhân viết: Vi Cao Đường chi khách,
Văn quân du Cao Đường
Nguyện tiếm chẩm tịch,
Vương nhận hạnh chi
Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương
Cao Khâu chi trở
Triệu vi hành vân
Mộ vi hành vũ.
Tạm dịch:
Tiên vương dạo Cao Đường
Mỏi mệt ngủ ngày
Mộng gặp một đàn bà nói:"Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn,
Đến Cao Đường làm khách
Tin vua dạo Cao Đường
Nguyện dâng chăn gối"Vua nhận yêu nàng,
Khi đi nàng nói:"Thiếp ở đỉnh núi Vu Sơn
Cao Khâu hiểm trở.
Sớm đi làm mây
Chiều đi làm mưa".
Trong bài "Thanh Bình điệu" của thi hào Lý Bạch đời nhà Đường, có câu:
Nhất chi nùng diếm lộ ngưng hương,
Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường.
Tạm dịch:
Đầu cành sương đọng ngát hương đông.
Mây mưa Vu Giáp nỗi đau lòng.
Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, đoạn diễn tả Kim Trọng đương dựa án thiu thiu ngủ, nửa tỉnh, nửa mê thì Kiều lén song thân, băng lối vườn khuya sang thăm chàng Kim, có câu:
Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.
Và, khi chàng Kim tỏ vẻ lả lơi, suồng sã, Kiền van lơn, lý luận để tránh cuộc tấn công của người yêu, có câu:
Mây mưa đánh đổ đá vàng,
Quá chiều nên đã chán chường yến oanh.
Trong "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều cũng có câu:
Bỗng gươm lấp loáng dưới mành,
Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa.
Tôn Thọ Tường làm quan về đời Tự Đức hàng Pháp, lúc về trí sĩ có làm bài thơ "Đĩ già đi tu", mượn tâm cảnh của một người đĩ hết duyên, chán trần về Phật mà tả tâm sự của mình. Trong bài có câu:
Chày kình gióng tỉnh giấc Vu San,
Mái tóc kim sinh nửa trắng vàng.
Những chữ "mây mưa", "giấc Vu Sơn", "giấc Cao Đường", "đỉnh Giáp non Thần" hay "Vu Giáp", "giấc mộng Dương Đài", "đến Dương Đài" đều chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau.
Dùng những tiếng này để tránh tiếng tục.