Lập Thệ Thành Yêu

Chương 1




“Phòng trước tai họa sẽ không lo lắng về sau, xử thế phải thận trọng. Quân tử không đặt mình vào chỗ nguy hiểm thì có thể nhàn nhãn”.

Đây là câu của Thánh Nhân Khổng Tử, có hai cách giải thích: Một là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, dự đoán cảm thấy nguy hiểm tiềm ẩn thì áp dụng biện pháp đề phòng; Hai là một khi phát hiện bản thân ở vào hoàn cảnh nguy hiểm thì phải kịp thời ly khai. Cho nên ý thức mạo hiểm của cổ nhân không mạnh.

Đỗ Hà làm tàu lượn vốn chỉ là chơi đùa, sau khi xong thì căn bản không có ý định để cho quá nhiều người biết cụ thể, không ngờ lại làm kinh động đến cả Cấm Vệ Quân.

Việc này làm lớn sẽ là một kỳ sự, lan truyền ra sẽ khiến cho các đệ tử Khổng Tử toàn triều rủa hắn đến chết.

Vì phòng ngừa tình huống này, ý nghĩ đầu tiên của Đỗ Hà là chạy, chạy đến chỗ ẩn nấp thu lại tàu lượn.

Hắn còn chưa kịp cất bước thì bất ngờ phát hiện thấy chân của Lý Thế Dân hơi nhũn đi, trong lòng lo lắng, cũng không nghĩ tới việc chạy thoát, ra vẻ khẩn trương hỏi:

- Nhạc phụ đại nhân, ngài sao thế?

Lý Thế Dân vịn vai Đỗ Hà, hơi mất đi khống chế. Hắn cũng nhìn thấy đám Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đang chạy đến, cũng bất chấp mất thể diện, dù nói thế nào thì mất mặt trước một người vẫn hơn mất mặt trước nhiều người:

- Nhanh lên, mau đỡ trẫm ngồi xuống, cái chân này đã không thể điều khiển.

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Thật đúng là chết vì sĩ diện, rõ ràng là chân đã mềm nhũn còn nói là mất điều khiển.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, đỡ Lý Thế Dân ngồi xuống trong đình.

Chưa tới nửa khắc đồng hồ, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đã dẫn theo một toán đông Cấm Vệ Quân đằng đằng sát khí vọt tới Đỗ Hà vừa đáp xuống trong sân. Bọn họ truy theo chiếc bóng, khi thì đông, khi thì tây, mệt mỏi thở không ra hơi, giận dữ điên người, binh khí đều đã rút cả ra, muốn bằm nát bóng đen, nào ngờ lại thấy Lý Thế Dân ngồi trong sân thì kinh, vội vàng thu binh khí chắp tay lễ bái.

Trình Giảo Kim trái xem phải xem, phát hiện tàu lượn ở một bên thì hỏi:

- Bệ Hạ có từng trông thấy vật cổ quái nào bay vào viện?

Lý Thế Dân thản nhiên nói:

- Hai vị lão tướng quân không cần kinh hoảng, chỉ là một quái điểu mà thôi, đã bay mất.

- Quái điểu?

Úy Trì Kính Đức nhíu mày, hắn rõ ràng thấy trong tàu lượn có bóng người sao lại là quái điểu, đang muốn mở miệng hỏi thì bị Trình Giảo Kim kéo lại.

Trình Giảo Kim trong thô kệch có tinh tế, nói hắn thông minh lại có lúc làm ra chuyện ngu xuẩn hết chỗ nói nhưng ở thời điểm mấu chốt lại càng sáng suốt hơn so với bất cứ ai, lập tức hiểu Lý Thế Dân có chuyện không muốn để cho nhiều người biết liền giả vờ ngu ngơ:

- Thì ra là một quái điểu, hắc hắc, làm cả hoàng thành kinh động. Trở về, trở về làm nhiệm vụ đi, đừng nguyên một đám đứng đây. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, lão tử sẽ bắt các ngươi tra hỏi.

Úy Trì Kính Đức ở phương diện này trì độn hơn Trình Giảo Kim nhiều, lúc này mới kịp phản ứng, cũng truyền lệnh cho Phó tướng bên cạnh để bọn họ quay về.

Quân tốt trấn thủ hoàng cung cũng coi là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất Đại Đường, có kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc. Gần vạn người đuổi theo tàu lượn mà đến, nhưng chỉ cần Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức ra lệnh thì chỉ sau thời gian uống cạn chén trà đã rút hết.

Chỉ còn hai người Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức ở lại.

Úy Trì Kính Đức hiếu kỳ đến cực điểm, biết Lý Thế Dân chưa nói thực, nhiều lần định hỏi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, lại cũng không thể vạch trần Lý Thế Dân nói dối.

Trình Giảo Kim nhìn qua Lý Thế Dân, ra vẻ đáng thương như oán phụ.

- Khục.

Đỗ Hà thấy vậy, buồn cười, cố nén tới suýt sặc.

Lý Thế Dân cũng hiểu được nhức đầu, một mặt lại không có cách dẹp yên Trình Giảo Kim liền kể hết tình hình cho bọn họ.

Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức nghe xong té trên mặt đất, thứ đồ chơi kia lại có thể bay, bóng đen chính là hai cha con hoàng thượng. Cả hai kinh ngạc hồi lâu mới có phản ứng, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam như cầm thú, đặc biệt là Trình Giảo Kim.

Lão gia hỏa này bước nhanh tiến lên, cầm lấy tàu lượn trên tay, nói:

- Bệ Hạ, Bệ Hạ, ngươi vui mừng không bằng ta vui mừng, mọi người chúng ta cùng vui mừng. Ngài bay rồi nay cũng nên đến lượt lão Trình.

Một câu “vui một mình, không bằng vui chung” lại bị lão đổi thành như vậy, không nói cũng là một loại thiên phú.

Lý Thế Dân bác bỏ:

- Tàu lượn sẽ trở thành vũ khí bí mật của Đại Đường ta, hiện giờ trong thành có không ít sứ giả các nước. Việc này càng ít người biết rõ càng tốt. Vừa rồi bay đã gây ra náo loạn không nhỏ, bay thêm một lần nữa sẽ không thể giấu diếm. Đợi mọi việc qua đi thì chuyển đến một chỗ kín đáo, bảo Thúc Bảo, Mậu Công, chúng ta cùng một chỗ vui vui mừng mừng.

Trình Giảo Kim cũng không bắt buộc, chỉ liên tục nhắc nhở Lý Thế Dân đừng quên lời hôm nay.

Lý Thế Dân về tới Vọng Nguyệt lâu, cũng nói qua chuyện này.

Với tư cách hoàng thân quốc thích, đối với chuyện cái gì nên nói, cái gì không nên nói rất hiểu, Lý Thế Dân đã tỏ thái độ như thế, bọn họ cũng rất thức thời không nói thêm.

Bất quá, không nói cũng không có nghĩa là chuyện này chưa từng phát sinh, ánh mắt nguyên một đám nhìn về phía Đỗ Hà đã có cải biến.

Sùng bái trở nên càng thêm sùng bái, như Cao Dương công chúa, Tấn Dương công chúa, ánh mắt hai tiểu công chúa nhìn qua Đỗ Hà lấp lánh.

Cao Dương công chúa đã đến tuổi hiểu chuyện, có chút rụt rè, đỏ mặt ngại tiến đến. Tấn Dương công chúa mới chưa đầy bảy tuổi, không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp thoát khỏi Trưởng Tôn Hoàng Hậu kéo tay Đỗ Hà muốn ôm, cực kỳ thân mật.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn thấy phu quân như vậy đều cười rạng rỡ.

Đương nhiên người vốn ghen ghét cũng biểu lộ càng thêm ghen ghét.

Lý Thừa Càn cùng Đỗ Hà “thù sâu như biển” , thấy hắn bỗng nhiên nổi tiếng, đáy lòng dĩ nhiên càng không thoải mái.

Lý Thái vốn không có thù hận với Đỗ Hà nhưng vào ngày sinh lại bị đoạt mất danh tiếng nên đáy lòng cũng có một tia bất mãn.

Đỗ Hà đã nhìn ra, lại không chút nào để ý, trong mắt hắn, Lý Thái cũng không hơn Lý Thừa Càn. Kế tiếp còn có một số hoàng thân quốc thích đem lễ đến nhưng không thứ gì thu hút ánh mắt bằng tàu lượn của Đỗ Hà.

Từ đó cho đến khi việc chúc mừng chấm dứt, ánh mắt Đỗ Hà vẫn một mực lưu ý Lý Sùng Hoàng, phát hiện ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người nữ nhân, hơn nữa lại là Trưởng Tôn hoàng hậu, bên trong hàm chứa vẻ dâm dục sâu sắc thì kinh ngạc:

- Gia hỏa này, chẳng lẽ lại ăn tim gấu gan báo rồi hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.