Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 33: Tâm tư của hắn




Thấy Phùng Quý hét 900 triệu tiền 150 vạn thạch là giá cuối cùng sắc mặt Bạch Mặc cuối cùng hoàn toàn trầm xuống, lập tức từ trên ghế quỳ đứng lên, lãnh đạm nói:

- Xem ra đã không cần phải bàn nữa!

Nói xong, lập tức Bạch Mặc hất tay áo bỏ đi, Chu Quan Phu đằng đằng sát khi trừng mắt nhìn Phùng Quý, Quán Trọng, rồi đi theo.

Phùng Quý, Quán Trọng đứng dậy theo, giữ chặt Trần Bình hỏi:

- Thái sư, ý thừa tướng là gì?

Trần Bình lắc đầu, nói:

- Lão phu cũng khuyên hai vị một câu, làm việc đừng tuyệt tình quá, cáo từ.

Nhìn Trần Bình đi xa, Quán Trọng quay sang nói với Phùng Quý:

- Phùng huynh, không phải Bạch Mặc thẹn quá hóa giận trực tiếp dùng sức mạnh với chúng ta đấy chứ? Nếu thật như vậy, chúng ta cũng không nên gây khó dễ cho hắn quá.

- Sẽ không.

Phùng Quý khoát tay áo, thản nhiên không cần quan tâm, nói:

- Bạch Mặc này ngoài miệng nói chán ghét thủ đoạn của thương nhân, không muốn cò kè mặc cả với chúng ta, kỳ thật người này rất tinh ranh thông minh, chớ nhìn hắn bày ra vẻ mặt lạnh tanh, không muốn bàn lại, thật ra đây là thủ đoạn cò kè mặc cả cao minh của hắn, là hắn đang ép chúng ta nhượng bộ.

Quán Trọng nói:

- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta chờ được nhưng lương thực không thể chờ được?

Phùng Quý nói:

- Yên tâm đi Quán Trọng lão đệ, chúng ta không chờ đợi được, Bạch Mặc càng không chờ đợi được, hắn vẫn chờ trả lại lương thực đã mượn hai nước Triệu, Hàn, cho nên, sẽ không chờ được lâu.

***

Trần Bình đánh ngựa đuổi theo Bạch Mặc, hỏi:

- Thừa tướng, rốt cuộc việc này xử lý thế nào?

Không đợi Bạch Mặc trả lời, Chu Quan Phu nói:

- Thừa tướng, không bằng để mạt tướng dẫn binh dò xét bọn họ? Hai người này dám ở Quan Trung lũng đoạn thị trường, bắt bọn họ được không?

- Thắng Chi chớ có làm xằng bậy.

Bạch Mặc vội ngăn Chu Quan Phu lại quay sang Trần Bình, nói:

- Thái sư, 150 vạn thạch với giá 900 triệu tiền so với điểm mấu chốt của chúng ta quá xa, ngày hôm nay nếu tiếp tục bàn nữa chỉ e không có kết quả tốt, cho nên bổn tướng quyết định trước tiên bỏ mặc bọn họ vài ngày. Chờ đến khi bọn họ cầu tới cửa mới bàn tiếp.

Trần Bình khẽ vuốt râu, nói:

- Nhưng chưa chắc bọn họ đã cầu tới cửa.

- Bọn họ sẽ.

Bạch Mặc ngoái lại nhìn con thuyền kín mít lại Tam Giang Khẩu, như thoáng chút suy nghĩ, nói:

- Thuyền lương thực này ở trên mặt nước, hơi ẩm rất nặng, một thời gian lâu khẳng định sẽ mốc meo. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

***

Hạng Trang dưới sự bảo vệ của Tất Thư, Bách Lý Hiền bước chầm chậm ở đầu bờ trái sông Dĩnh Thủy.Đưa mắt nhìn khắp, thấy hai bên bờ sông Dĩnh Thủy rất nhiều thôn trang đã khôi phục lai sức sống, không chỉ nghe thấy tiếng chó gà, còn có khói bếp lượn lờ, hai bên bờ sông bờ ruộng dọc nganng, đang có nông phu không sợ giá lạnh đang xới đất, thỉnh thoảng có nông phụ tới đưa cơm, đi theo sau còn có ba đứa trẻ tóc để chỏm.

- Đại Vương, quận Dĩnh Xuyên thay đổi thật lớn.

Bách Lý Hiền cảm thán nói:

- Hơn nửa năm trước, quận Dĩnh Thủy này vẫn là cảnh tượng tiêu điều, nhưng hiện tại thì sao? Trong thôn trang nghe thấy tiếng chó gà, người qua lại trên đường không dứt, cũng có bờ ruộng dọc ngang thành hàng. Chỉ là nếu so sánh ví các thôn xã quận Giang Đông thì vẫn chưa bằng thôi.

Tâm trạng của Hạng Trang cũng rất tốt, cười nói:

- Đây đều là công lao của Tử Lương, nếu không phải ngươi dâng thượng sách để đám trộm cướp nhập hộ khẩu hộ tịch, cho dù chúng ta có đem mấy trăm vạn nhân khẩu toàn bộ di dời tới Quan Trung, năm quận đất Ngụy rất kho mà phát triển, ít nhất trong vòng ba năm khó mà vận chuyển lương thực vào nhà kho lớn.

Bách Lý Hiền vội nói:

- Thần không dám nhận công.

Hạng Trang mỉm cười, nói:

- Tử Lương, ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu đạo tặc nhập hộ khẩu hộ tịch không?

Bách Lý HIền đáp:

- Đại vương, thần nghĩ ít nhất cũng vượt qua năm vạn người?

- Năm vạn?

Hạng Trang lắc đầu, cười to nói:

- Tử Lương ngươi xưa nay tính toán không bỏ sót, lúc này lại tính sai rồi. Cao Sơ vừa mới hồi báo, nói là đạo tặc nhập hộ khẩu hộ tịch năm quận đất Lương đã vượt qua ba mươi vạn, nếu như ngay cả vợ con già trẻ của họ tính vào, tổng đinh khẩu khoảng chừng hơn năm mươi vạn!

- Cái gì, hơn năm mươi vạn?

Bách Lý Hiền giật mình.

Tất Thư cũng giật mình, nghi hoặc hỏi:

- Bại binh quân Hán chạy đến đất Ngụy không phải chỉ có hơn mười vạn thôi sao?

Hạng Trang nói:

- Bại binh quân Hán chạy tán loạn đến đất Ngụy đích xác chỉ có hơn mười vạn, nhưng ngoại trừ bại binh quân Hán, còn có bại binh quân Hoài Nam cùng với bại binh quân Tề từ Hoài Nam chạy loạn tới; dân chúng hơn nửa năm qua bởi vì không chịu nổi sự bóc lột của Bành Việt mà trốn vào trong rừng sâu. Tráng đinh chạy loạn không ngờ cao tới hơn ba mươi vạn, vừa mới nhìn con số này, quả nhân cũng giật mình.

Bách Lý Hiền nói:

- Nói như vậy, cộng với số nhân khẩu hiện có, nhân khẩu đất Ngụy đã hơn trăm vạn rồi hả?

- Chính xác mà nói, là hơn một trăm hai mươi vạn.

Hạng Trang gật đầu, nói tiếp:

- Tuy nhiên, nếu muốn năm quận đất Ngụy thật sự phát triển, trở thành trung tâm của toàn bộ nước Sở thì vẫn còn phải di dân. Quả nhân đoán chừng, ít nhất phải từ các nơi di dời hai triệu người đến đây, chắc có khoảng chừng ba triệu nhân khẩu rồi.

Năm quận đất Ngụy là Hà Nam đời sau. Hà Nam đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, tưới tiêu thuận lợi, cùng với Hà Bắc từ trước đó là mảnh đất trái tim của Hoa hạ. Chỉ cần vương triều không nảy sinh nội loạn, nhân khẩu hai nơi này ít nhất phải chiếm hơn phân nửa tổng số nhân khẩu cả nước. Hạng Trang cũng là đem Hàm Nam tương lại trở thành căn cứ chiến lược của Đại Sở.

Đang lúc nói chuyện, Tấn Tương bỗng bảo vệ Khuất Bất Tài vội vàng chạy tới.

- Đại vương, mới nhận được tin tức bồ câu đưa thư từ Quan Trung tới.

Đáp lễ xong, Khuất Bất Tài dâng thư.

Hang Trang xem xong mật tin, đưa cho Tất Thư. Tất Thư xem xong đưa cho Bách Lý HIền. Mật tin là phân bộ Ô Mộc Nhai từ Lịch Dương gửi đến, sau khi Trần Bình tổ kiến Hắc Băng Đài, tăng cường khống chế đối với Hàm Dương, nhất là Trần Bình dùng diều hâu tuần thành, bồ câu đưa tin đã nhiều lần bị bắt. Ô Mộc Nhai bất đắc dĩ đành phải đem phân bộ dời đến Lịch Dương.

Trong mật thư đương nhiên là nói về tình hình hội kinh doanh lương thực.

Bách Lý Hiền nói:

- Đại vương, hành động này của Bạch Mặc hơn phân nửa là bức bách Phùng, Quán nhượng bộ?

- Đó là đương nhiên.

Trong con ngươi Hạng Trang hiện ra tia giảo hoat, quay sang phân phó Khuất Bất Tài:

- Lão Khuất, lập tức truyền thư về An Ấp, Hàm Đan, đem chuyện này chọc đến trước mặt Hàn vương Hàn Tín và Triệu Vương Trương Ngao đi.

Khuất Bất Tài lĩnh mệnh đi, Bách Lý Hiền nói:

- Đại vương, chưa chắc Bạch Mặc đã phục tùng sự ép bức của Hàn Vương, Triệu Vương.

Hạng Trang xua tay cười gian xảo:

- Đương nhiên Bạch Mặc sẽ không phục tùng Hàn Vương, Triệu vương, quả nhân cũng không quá hy vọng xa vời, sở dĩ quả nhân đem chuyện này chọc tới trước mặt Hàn Vương, Triệu vương để đem chuyện này thành ván cờ chết.

Tất Thư, Bách Lý Hiền nghe vậy không kìm nổi liếc nhau, từ trong con ngươi đối phương thấy được vẻ mờ mịt.

Sự giảo hoạt trong con ngươi Hạng Trang càng hiện lên rõ ràng, cười nói:

- Học Kiếm, Tử Lương, các ngươi nghĩ xem, nếu Hàn vương, Triệu Vương can thiệp vào, chuyện này có ba bên cùng tiếp nhận kết quả, sau này Bạch Mặc muốn thay đổi, có phải hắn sẽ phải suy xét hậu quả một chút không?

Tất Thư, Bách Lý Hiền ngơ ngác nhìn nhau, vẫn không hiểu gì.

Thấy hai người mờ mịt, trong lòng Hạng Trang lại cảm nhận được vui sướng trước nay chưa từng có. Hắn không kìm nổi có chút chờ mong ngày nào đó Bạch Mặc cũng kinh ngạc bất ngờ.

***

Một vị khách quý đến An Ấp, do Thượng Tướng quân Giải Phúc đích thân đến hoàng cung yết kiến Hàn vương Hàn Tín.

Vị khách quý kia không phải ai khác chính là em họ của Bắc Điêu vương Chiêu Thiệp Khất Mãi là Tề Mãi, vào lúc này thời cổ đại tin tức vẫn chưa phát triển mạnh, việc Tề Mãi và nước Sở bí ẩn liên hệ rất khó bị người khác phát hiện, trên thực tế dù có ở nước Sở, cũng chỉ có một số ít văn võ trọng thần biết Tề Mãi.

Hàn Vương Hàn Tín và Giải Phúc cũng đương nhiên không biết Tề Mãi là gian tế nước Sở.

Tuy nhiên, bộ lạc Bắc Điêu và nước Sở qua lại tốt đẹp, và đã lập quốc dưới sự trợ giúp của nước Sở thì Hàn vương Hàn Tín cũng biết đến. Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến sự qua lại giữa nước Bắc Điêu và nước Hàn. Tuy rằng nước Hàn và nước Sở nằm trong trận doanh đối địch, nhưng dù sao chẳng phải nước Bắc Điêu vẫn chưa gia nhập đồng minh hợp tung của nước Sở hay sao?

Quan trọng hơn là, Tề Mãi có thể buôn bán ngựa mà nước Hàn có nhu cầu cần thiết.

Chủ khách đáp lễ, Hàn Vương Hàn Tín liền hỏi thẳng:

- Tiên sinh có thể cung cấp được bao nhiêu ngựa?

Tề Mãi cười, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ha hả, nhưng không biết Hàn vương muốn bao nhiêu?

Trong con ngươi Hàn vương Hàn Tín thoáng chốc sáng lên, sau khi đã từng chứng kiến quân uy của kỵ quân nước Sở, kỵ quân nước Hán, ông ta nằm mơ cũng muốn thành lập được đội quân thiết kỵ không thua kém gì kỵ quân Sở Hán, nhưng lại không có đủ chiến mã.

Khi Hàn Vương Hàn Tín đang thương lượng cùng với Tề Mãi thì chợt có nội thị tiến vào, thì thầm bên tai ông ta vài câu. Trên mặt Hàn Vương Hàn Tín thoáng chốc lộ ra vẻ ngượng ngùng, phất tay cho nội thị lui ra, sau đó căn dặn Giải Phúc:

- Giải Phúc, trước tiên ngươi hãy tiếp đón tiên sinh, quả nhân có việc khẩn cấp, đi một chút sẽ quay lại ngay.

Dứt lời, không đợi Giải Phúc, Tề Mãi kịp phản ứng đã đứng lên rời khỏi bàn tiệc vội vàng đi.

Tề Mãi ngạc nhiên, Giải Phúc lại khẩn trương bày ra gương mặt tươi cười, nói:

- Tiên sinh, chúng ta bàn bạc tiếp.

Trước tiên không đề cập tí Giải Phúc và Tề Mãi, lại nói đến Hàn vương Hàn Tín vội vàng trở lại hậu cung, vừa đi vừa hỏi nội thị:

- Sáng nay Phùng nhi còn rất khỏe mà, sau lúc này lại muốn tìm chết?

- Đại vương, việc này nô tì cũng không biết.

Nội thị cười khổ.

Dần dần đến gần tẩm cung của Phùng phi, liền nghe tiếng khóc lớn:

- Đừng cản ta, các ngươi đừng cản ta, để cho ta chết, các ngươi để cho ta chết, ta không muốn sống nữa, không muốn sống nữa...

Mới vừa vào cửa, Hàn vương Hàn Tín liền thấy Phùng phi đang giãy dụa cầm lấy một dải lụa buộc vào cổ ngọc, vài cung nữ đang ở bên cạnh sống chết ngăn nàng. Hàn vương Hàn Tín thấy vậy lập tức nóng nảy, nhanh chóng bước đến ôm lấy Phùng Phi, nói:

- Ái phi sao vậy? Ai bắt nạt nàng? Nàng nói cho quả nhân, quả nhân sẽ trút giận thay nàng.

- Đại vương, Đại vương!

Phùng Diệu Nữ ôm lấy chiếc cổ tráng kiện của Hàn Tín, khóc không thành tiếng, nói:

- Nửa tháng trước giá lương thực ở Quan Trụng sụt giảm, huynh trưởng thiếp liền tốn ít tiền thu mua lương thực, không ngờ lại bị tên gian tướng Bạch Mặc kia giữ lại ở Tam Giang Khẩu, lương thực đã sắp mốc meo, chỉ sợ huynh trưởng thiếp mất cả chì lẫn chài, không thể sống nổi, thiếp cũng không muốn sống nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.