Lão Phu Lão Khi

Chương 67: Duyên An phủ




Vì chuẩn bị cho sinh thần tiểu hoàng tử Vương Lạc nên trong cung rất nhộn nhịp, đặc biệt là Dương Quý cung, tẩm cung của hoàng hậu. Đã gần trưa, Tố Nhi nhìn hoàng hậu lo lắng:

" Đã muộn rồi, nương nương nên đi nghỉ ngơi, việc ở đây giao cho Lý công công..." Tố Nhi chưa nói xong Quách Dương Ngọc đã thấy đầu hơi váng, thân hình nhỏ bé hơi loạng choạng, mấy tì nữ xung quanh hoảng sợ vội vàng chạy lại đỡ lấy sau đó theo phân phó dìu nàng  về phòng nghỉ.

Đợi người bên trong lui ra hết Quách Dương Ngọc bấy giờ mới gỡ tấm che mặt xuống, bên trong là khuôn mặt có phần nhợt nhạt, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một vài kí ức nhưng ngay lập tức bị nàng xua đi. Bao nhiêu năm qua, có những thứ mặc dù vẫn rất muốn quên đi nhưng lại không thể nào làm được...

Bên ngoài truyền đến tiếng hộ giá, Quách Dương Ngọc vội vàng xuống giường nhưng thân thể lại vô lực ngã xuống, Khanh Nhạ vào vừa kịp lúc liền vội vàng phi thân qua đỡ lấy nàng, ánh mắt dịu dàng có nét đau lòng:

" Có sao không?"

vừa nói lại nghe tiếng Tương Nghi Hạ ở bên ngoài đi vào, còn có cả Lý công công:

" Thần thiếp nghe nói thân thể hoàng hậu không được tốt, mấy ngày qua cũng do thần thiếp vô dụng sinh ra đã vốn yếu ớt nên không thể đỡ chút sức cho hoàng hậu, thần thiếp thay mặt Vương nhi đa tạ hoàng hậu."

Quách Dương Ngọc bấy giờ đã tự mình đứng lên được khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói:

" Bổn cung coi Vương nhi như con đẻ của mình, muội muội không cần đa lễ."

" Thấy nàng yêu thương Vương nhi như vậy trẫm rất vui nhưng cũng phải chú ý sức khỏe." Khanh Nhạ vừa nói xong thái y liền bước lên xem bệnh cho nàng. Qua một hồi thấy ánh mắt thái y phức tạp, Quách Dương Ngọc miệng nở một nụ cười nhè nhẹ:

" Chỉ là mệt mỏi thông thường thôi mà, phải không Tạ thái y?, thần thiếp sau này nhất định sẽ chú ý, không để Hoàng thượng lo lắng."

" Việc này...." Tạ Thứ đang định nói gì lại nghe Tương Nghi Hạ nói liền im lặng không dám ngắt lời.

" Nếu đã như vậy, Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ chúng ta nên về trước để hoàng hậu yên tâm dưỡng sức."

Khanh Nhạ không có ý phản đối.

Sau khi mấy người vừa rồi đi khỏi Tịnh Thúy Tình liền bước vào, Quách Dương Ngọc đang định chở lại giường thì nghe Tố Nhi hô lên:

" Nương nương, Tịnh quý phi tới."

Quách Dương Ngọc vừa gật đầu Tịnh Thúy Tình đã đến trước mặt, vừa nhìn thấy nàng liền lo lắng:

" Hòang hậu nương nương không sao chứ, thần thiếp vừa nghe chuyện vội vàng chạy qua đây."

" Ta không sao, phải rồi, muội muội không phải hôm nay có lịch đi học đàn chỗ cầm sư sao? Giờ này còn ở đây?"

Tịnh Thúy Tình nghe nhắc đến liền buồn bực:

" Học đàn quá chán, muội hết hứng thú rồi."

Quách Dương Ngọc nghe nói che miệng cười: " Sớm biết sẽ có kết quả này rồi mà."

Tịnh Thúy Tình này tuổi không lớn, vào cung cũng chưa được bao lâu, trong số những phi tần của hoàng thượng thì không vừa mắt ai, chỉ đặc biệt quấn quýt với Quách Dương Ngọc, bình thường lúc không có người sẽ vô tình gọi nàng mấy tiếng tỷ tỷ. Tính cách của vị quý phi này tương đối bướng bỉnh, cũng rất thẳng thắn, không vừa mắt ai sẽ thẳng tay ra mặt, mà trong số đó đặc biệt rất ghét Tương Nghi Hạ. Ban nãy đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện thật muốn lấy rẻ nhét vào miệng ả họ Tương. 

Nói một hồi mới quay lại chuyện chính, cũng bởi do đầu óc nàng ấy để trên mây:

" Hòang hậu, người việc gì phải nhường nhịn Tương Nghi Hạ như vậy, xem kìa, tới sức khỏe bản thân còn không chú ý, tỷ bệnh nặng không phải thành toàn cho ả sao?"

Quách Dương Ngọc nghe xong khẽ thở dài:

" Muội còn trẻ, có những chuyện không hiểu hết được."

Tịnh Thúy Tình không nói gì nữa sau đó lúc định ra về lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện nên nán lại:

" Phải rồi, Nương nương đã từng gặp qua Vương Uyển thái thái chưa? Nghe nói lần này cũng sẽ tới dự."

Quách Dương Ngọc lắc đầu nói:" Ta chưa từng thấy qua." Tịnh Thúy Tình gật gật đầu sau đó cùng tì nữ rời đi.

Bởi vì mấy ngày gần đây Kiều Vân Hy bị cảm nên thành ra rảnh rỗi, bên ngoài Ngạo Trác Lăng dặn dò không để nàng đi lại lung tung, ngoan ngoãn dưỡng bệnh, mặt khác cũng không cho ai quấy rầy nàng nghỉ ngơi...khiến cho nàng ô cùng buồn bực, cả ngày đi lại trong phòng, cũng bởi vì thế mà phát hiện ra chiếc hộp gỗ Dẩn Khang tặng nàng trước đây, để vào một chỗ không cẩn thận quên mất. Mặc dù chiếc hộp thật đã bị Từ Viễn mang đi nhưng vật nằm trên tay nàng lúc này thoạt nhìn chắc chắn không phải vẻ đẹp tầm thường. Kiều Vân Hy vốn không phải người yêu thích trang sức cũng không thể phủ nhận bị nó hấp dẫn, suýt xoa một hồi liền đeo lên tay, đeo xong lại hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài đem khoe với tiểu Như. Nghĩ tới đây nàng lén lén đẩy nhẹ cửa, thò đầu ra, đáng tiếc là kế hoạch gì cũng chưa kịp thực hiện đã bị phá hỏng. Từ Viễn dựa lưng vào cửa, không thèm nhìn nàng, thản nhiên nói:

" Thời tiết không tốt, bệnh của phu nhân rất dễ truyền nhiễm, mời quay lại."

Kiều Vân Hy nghe xong giận tím mặt, nếu là Ngạo Trác Lăng hắn có thể sẽ dịu dàng hơn một chút, cùng là ngăn cản nhưng có thể sẽ nói nàng mau quay lại phòng dưỡng bệnh cho tốt, xui xẻo thế nào lại gặp ngay tên đầu băng này. Có điều, nàng là đang cảm thấy bức bối lắm rồi nên đành nén giận nghĩ cách thuyết phục hắn, trong đầu âm thầm mưu tính, cố lục lọi trí nhớ xem trước kia đối với hắn đã dùng biện pháp nào.

...

Thanh Vương thành năm ấy cũng khoảng lúc giao mùa cuối đông đột nhiên xuất hiện bệnh dịch, bá tánh trong thành mắc bệnh rất nhiều, Kiều Chu Nhân cả ngày bận rộn, nếu không vào cung hội nghị bàn kế sách thì cũng là ở bên ngoài cứu trợ bá tánh. Cũng chính thời gian ấy Kiều phủ quản giáo rất nghiêm ngặt, tới cái mức độ gọi là một con kiến cũng đừng mong vượt qua chứ đừng nói tới việc một nhị tiểu thư to đùng là Kiều Vân Hy có thể trốn ra ngoài. Đơn nhiên mà nếu so sánh Kiều phủ của nàng với Tam Lăng vương phủ này thì hiển nhiên Kiều phủ nhỏ hơn nhưng so với căn phòng hiện tại nàng đang bị "cách ly" mà bên ngoài có tên Từ mặt lạnh thì có thể coi là rất rộng lớn...ấy vậy mà vẫn bức bối tới không chịu nổi đủ biết tâm trạng hiện giờ của nàng thế nào rồi.

Kiều Vân Hy bò người ra bàn đá, chân tay thỉnh thoảng lại nhấc lên đặt xuống, tới tiểu Như bình thường rất ngoan ngoãn cũng không chịu nổi cảnh cả ngày nhàn rỗi như vậy, có lẽ cô đã bị tiểu thư dạy hư, chân bây giờ cũng không ngồi yên muốn trốn đi chơi rồi.

" Tiểu thư, đừng vậy nữa, em bị tiểu thư làm cho sầu thúi ruột rồi..."

Kiều Vân Hy khó khăn lắm mới sốc lại chút năng lượng nhấc mông lên đi vào trong nhà, tiểu Như vội vàng chạy theo.

" Cha ta chưa về sao?"

" Đại nhân từ hôm qua tới giờ chưa hồi phủ ạ."

Kiều Vân Hy thở dài một hơi sau đó ngồi bịch xuống trước thềm, còn vài bước nữa là vào tới trong phòng cũng không muốn đi, biểu hiện hệt như kẻ bệnh lâu ngày kiệt sức. Tiểu Như vốn định bắt chước nàng chẳng ngờ váy còn chưa chạm đất Từ Viễn bỗng dưng xuất hiện ngay sau hại cô suýt chút nữa trái tim nhỏ bé bị dọa cho tan tành, nhảy ra xa mấy mét, ôm ngực kêu lên:

" Ôi! Công tử là nô tì sợ chết mất."

Từ Viễn ho khan một tiếng, không hề có ý định xin lỗi, sau đó thấy hắn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Kiều Vân Hy, " cái cây héo" lười biếng dịch mông qua một bên nhường chỗ cho hắn, một lúc mới mấp máy môi, khó khăn lắm mới nghe ra tiếng:

" Ngươi lại tới làm gì? Lần nào cũng leo...Khoan đã!..." nói tới hai mắt nàng liền sáng lên, đứng bật dậy, tiểu Như lại một lần nữa bị dọa sợ. Từ Viễn liếc nàng một cái, tránh xa đề phòng, chưa đầy vài giây sau cánh tay đã bị nàng nắm lấy, dùng sức dữ dội lắc:

" Ngươi vào đây bằng cách nào?"

" Như mọi ngày thôi."

" Không bị người của cha ta bắt lại sao?"

Từ Viễn nghe nàng nói đoạn liền khinh thường: " Mấy kẻ đó sao có thể làm khó ta được."

Trên mặt Kiều Vân Hy lúc này viết rõ hai chữ "Sùng bái" to đùng, mắt mở to nhìn Từ Viễn chớp chớp: " Từ ca ca giúp muội ra ngoài nhé, Từ ca ca..." tiểu Như đứng bên cạnh thiếu chút nữa chết sặc, Từ Viễn ngây người trong chốc lát, nha đầu này nhìn không ra còn có thể có vẻ mặt như vậy. Kiều Vân Hy nhìn nét mặt hắn trong lòng kinh hỉ phỏng đoán, có nam nhân nào lại chống đỡ nổi nhan sắc của nàng? Ai ngờ cuối cùng bị người đối diện tạt cho gáo nước lạnh, người kia không thèm nhìn nàng nữa quay sang nói với tiểu Như:

" Tiểu thư nhà các ngươi có lẽ nhiễm bệnh rồi, đầu óc không bình thường, cổ họng hình như bị hơi nặng."

Tiểu Như nghe xong không kìm nổi cười sặc sụa, nhìn sang mặt Kiều Vân Hy đã thấy đen sì liền bịt miệng lại không dám cười nữa. Có điều Kiều nhị tiểu thư nàng là ai? Sao có thể nhanh chóng bỏ cuộc như vậy? Khoảng cách lúc nãy dịch ra để nhường chỗ cho Từ Viễn bây giờ bị nàng lấn sang, cổ họng không khỏe vẫn tiếp tục nói, kết quả lời vừa thốt ra chính bản thân cũng thấy buồn nôn:

" Từ ca ca, muội mấy hôm nay ở trong phủ rất buồn, đưa muội ra ngoài chơi được không Từ ca ca?"

"..." 

" Sao rồi, nói tiếp đi, sao không nói nữa?" Từ Viễn nhếch miệng cười cười, nhìn vẻ mặt của nàng có lẽ đang nghĩ xem tiếp theo nên nói cái gì.

Kiều Vân Hy nhất thời cảm thấy quá mất mặt, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, mà đáng trách là tên nam nhân này, hắn rốt cuộc có phải nam nhân không? Nàng đã huy động tới cả mỹ nhân kế rồi cũng không động lòng.

Ngọt ngào không nghe thì đừng trách nàng bạo lực, vứt cái vẻ mặt tiểu mỹ nữ đi, sắn tay áo lên muốn đánh nhau:

" Họ Từ kia, rốt cuộc có đưa ta ra ngoài không? Mau đồng ý, nếu không ta sẽ thả hắc khuyển cắn ngươi!"

" Đây là đang uy hiếp ta?" Từ Viễn thản nhiên hỏi lại, Kiều Vân Hy mới biết mình dại, Từ Viễn là người nào? Há lại sợ mấy lời xằng bậy của nàng? Nghĩ vậy vội vàng thu lại móng vuốt, chuyển sang nói lí:

" Từ công tử, dù gì ta đối với công tử xem như có chút ân nghĩa, như vậy đi, công tử giúp ta lần này, chúng ta xem như không ai nợ ai, công tử thấy thế nào?" nói xong len lén nhìn mặt y, không ngờ thế mà có tác dụng, nàng đoán chừng hắn cũng muốn nhanh chóng báo đáp nàng nên sẽ đồng ý, lại không ngờ nhận được câu trả lời hoàn toàn không liên quan:

" Hiện tại ta đang rất đói."

" Hả? Đói hả? Tiểu Như mau bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn." tiểu Như vội vàng chạy đi. 

Chẳng qua bao lâu thức ăn đã được dọn lên, Từ Viễn nhìn một lượt lắc đầu:

" Hiện tại trong thành đang dịch bệnh, dân chúng đói khổ, có một mình ta làm nhiều thức ăn như vậy thật lãng phí lương thực."

" Cái gì mà một mình ngươi? Bổn...." nàng cũng đói mà, có điều thời điểm này tuyệt đói không được nổi giận với hắn đành nuốt những lời định nói xuống, sửa lại bằng giọng thục nữ hơn:

" Là ta sợ công tử ăn một mình sẽ buồn nên mới định ăn cùng công tử."

" Ta bình thường cũng chỉ ăn một mình."

Nghe hắn nói thế chỉ đành bấm bụng nhịn đói: " Ờ..vậy công tử  ăn tự nhiên." 

Từ Viễn liếc nàng một cái sau đó tự nhiên ăn thật. Cũng may hắn còn là quân tử, ăn xong giữ lời đưa nàng ra ngoài. Kiều Vân Hy chưa kịp vui mừng mấy thủ vệ của Kiều Chu Nhân đã chạy tới, xong rồi, lần này hết hi vọng rồi, không ngờ Từ Viễn nói gì đó với mấy người họ lại khiến nàng có thể từ cửa chính đàng hoàng bước ra. Lúc sau nàng có hỏi lại hắn thản nhiên nói:

" Người quen lâu ngày không gặp, nói vài câu thăm hỏi xã giao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.