Lão Phu Lão Khi

Chương 52: Buồn cười nhất




Nhà số 69, trong phòng khách.

“Chào, chào bác.” Kutch vẫn giữ tư thế học sinh tiểu học ngồi xuống chào Mục Tu, sau đó lấy một cái hộp tinh xảo trong túi ra đưa qua, “Cám ơn bác đã đồng ý cho cháu và Trình bên nhau.”

Nói tiếng Trung, ngữ điệu hơi quái dị, khi nói đến câu cuối có hơi lơ mơ, như là vẫn không thể tin được tình huống bây giờ là thật.

Trình Thiên vỗ vỗ lưng Kutch, ý bảo hắn thả lỏng… Sau đó Kutch càng khẩn trương hơn.

Vừa mới xác định quan hệ đã đi gặp người lớn, thật giống đang nằm mơ.

“Sau này nếu Thiên Thiên lại bắt nạt cháu, đừng sợ, bác giúp cháu dạy dỗ nó.” Mục Tu trả lời một câu bằng tiếng Trung, sau đó cầm bao lì xì Lưu Khoa đưa qua, quan tâm nói bằng tiếng nước Y, “Sau này nhớ thường xuyên đến chơi.”

Tiền lì xì! Truyền thống ở Trung Quốc là khi người yêu của con cháu đến nhà lần đầu tiên phải tặng này nọ. Hắn, hắn thế mà nhận được tiền lì xì, quả nhiên đang nằm mơ!

Kutch cố gắng kiềm chế kích động nhận tiền lì xì, lắc đầu nói, “Không có, Trình tốt lắm, anh ấy chưa từng bắt nạt cháu, cám, cám ơn bác, cháu sẽ thường xuyên đến đây giúp việc nhà!”

Phụt.

Lưu Khoa nhịn không được phì cười, có phải chị dâu nhà cậu có hiểu lầm gì đó với truyền thống của Trung Quốc không.

Kutch nghe Lưu Khoa cười càng căng thẳng hơn, đỏ mặt lấy một cái hộp tinh xảo trong túi đưa qua, lắp bắp nói bằng tiếng Trung, “Em, em trai, cái này tặng em, nghe nói em chuẩn bị thi vào trường học ở nước Y, công ty của anh cả, đoàn đội luật sư của anh hai, khách sạn của anh ba, thẩm mỹ viện của chị tư, phòng triển lãm tranh của anh năm, tất cả đều có ở nước Y, đây là thẻ miễn phí và thẻ ra vào các nơi đó, trên thẻ có in cách thức liên lạc, sau này em qua đó có thể đến chơi.”

Tất cả những chỗ đó? Thẻ miễn phí? Phần quà này có phải quá nặng rồi không… Lưu Khoa nhìn Trình Thiên.

“Nhận đi.” Trình Thiên nói, sau đó liếc nhìn cái hộp Kutch đưa cho Mục Tu, đại khái cũng đoán được bên trong có những gì, càng cảm thấy người bên cạnh thật ngốc nghếch, nhịn không được giơ tay sờ sờ gáy hắn.

Kutch bị sờ run lên, quay đầu nhìn Trình Thiên, hạ giọng nói, “Trình, anh… Chờ đến tối được không, bây giờ không được.” Nói xong như là sợ Trình Thiên giận, chủ động nhích lại gần một chút, đưa gáy qua cho hắn dễ sờ.

Trình Thiên sửng sốt, sau đó hiểu ra lời Kutch nói có ý gì, ánh mắt hiện lên một tia sáng ái muội, khóe miệng nhếch lên, lại tiếp tục sờ sờ lên cổ hắn, nhìn Mục Tu ngồi đối diện đang bình tĩnh uống trà nói, “Ba, con dẫn Kutch lên lầu xem.”

“Đi đi, sắp ăn cơm, đừng náo loạn.” Mục Tu hàm súc nói.

“Sẽ không.” Trình Thiên cũng trả lời thật hàm súc.

Kutch ngây thơ bị Trình Thiên kéo đi, sau khi đi được hai bước lại cảm thấy rời đi trước giờ ăn như vậy hình như hơi thất lễ, nhưng lại không muốn phản kháng ý muốn của người trong lòng, do do dự dự nhìn Mục Tu và Lưu Khoa, sau đó nắm chặt bàn tay đang lôi kéo của Trình Thiên, nhỏ giọng nói bằng tiếng nước Y, “Trình, sắp ăn cơm rồi, em có thể giúp em trai bày bát đũa…”

“Xuỵt.” Trình Thiên quay đầu ra hiệu im lặng, thấy Kutch ngoan ngoãn an tĩnh lại, ánh mắt hiện lên ý cười, sau đó dắt Kutch lên lầu, đi vào thư  phòng, rồi ấn Kutch ngồi lên phiêu song.

“Trình?” Kutch ngửa đầu nhìn Trình Thiên, không hiểu Trình Thiên có ý gì, “Chúng ta đi như vậy có sao không?”

“Không sao.” Trình Thiên gẩy gẩy sợi tóc trên đầu Kutch, nhẹ nhàng kéo kéo, hỏi lại, “Anh là ai? Dùng tiếng Trung trả lời.”

Kutch bắt đầu cảm thấy may mắn hắn có thói quen gội đầu mỗi ngày, chịu đựng sự xấu hổ nhìn thẳng Trình Thiên vài giây, cuối cũng vẫn không kìm nén được, thẹn thùng tránh ánh mắt của Trình Thiên, trả lời nói, “Anh, anh là người em thích.”

“Không đúng.” Trình Thiên lắc đầu, buông tóc của Kutch ra, đổi thành vuốt ve lỗ tai, “Trả lời lại.”

Không đúng? Nhưng Trình đúng là người hắn thích mà.

“Vậy… Anh là người, người mà em yêu.” Kutch cúi đầu, cảm thấy lỗ tai bị vuốt ve nóng như muốn thiêu đốt.

Vành tai trong bàn tay ngày càng hồng, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn không khác gì hắn, lúc thẹn thùng lại rất đáng yêu. Hai mắt Trình Thiên hiện lên ý cười, ngón tay dời đến trán của Kutch, nhẹ nhàng chọt chọt, “Nhiều rồi.”

Kutch bị Trình Thiên đụng chạm làm ý thức hỗn loạn, tất cả lực chú ý đầu tập trung lên ngón tay của Trình Thiên, hỏi lại, “Nhiều cái gì?”

“Nhiều chữ quá, xóa bớt chữ thứ nhất và chữ thứ ba.” Ngón tay dời xuống, chạm lên chóp mũi.

*那... 你是我, 我爱的人  (Na…Nhĩ thị ngã, ngã ái đích nhân): Chỗ này mình cũng không biết có phải như mình nghĩ không nữa. Không hiểu anh Thiên nói xóa chữ thứ nhất với chữ thứ ba là xóa ở đâu, nhưng mình nghĩ chắc là xóa trong cái vế “ 我爱的人 ” này, xóa chữ ngã( 我) đầu với chữ đích( 的) thứ ba, cả câu trên sẽ thành “ 那... 你是我爱人 ” (Na…Nhĩ thị ngã ái nhân = Em là người yêu của anh).

Kutch biến thành mắt gà chọi,gian nan nhớ lại câu trả lời trước đó, xóa đi chữ thứ nhất và chữ thứ ba trong đầu, có được đáp án… Kutch vụt đứng lên, thấy tay Trình Thiên trượt xuống, vội nắm tay Trình Thiên để lại lên chóp mũi, kích động nói năng lộn xộn, “Người yêu? Em, em có thể chứ? Trình, anh thích… Không không không, anh không ghét em là tốt rồi, em, em thật sự có thể chứ?”

Trình Thiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Kutch, tâm ý đùa giỡn lâu ngày nhảy ra, nắm mũi Kutch cố ý đùa, “Có thể cái gì? Nếu anh ghét em thì phải làm sao đây?”

Kutch bắt đầu thở bằng miệng, nghe được câu trước của Trình Thiên, hắn chỉ cảm thấy khẩn trương và thẹn thùng, sau khi nghe được câu sau, cơ thể hắn cứng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm, lại nhanh chóng tươi cười trở lại, “Em sẽ cố gắng tốt hơn, Trình, anh có thể bớt ghét em một chút không, bây giờ em đã không tùy tiện rình mò sự riêng tư của anh, em biết sai rồi.”

Đùa giỡn biến thành đau lòng, Trình Thiên thở dài trong lòng, buông chóp mũi Kutch ra, nhoài qua hôn nhẹ hắn, ôm người vào lòng vỗ vỗ lên sống lưng, “Là anh sai, xin lỗi, còn nói những câu làm em đau lòng. Không có ghét em, em tốt lắm, rất tốt.”

Lại, lại được hôn, còn được ôm, Trình còn xin lỗi hắn…Cảm xúc khổ sở như chưa từng xuất hiện, cặp mắt xanh lam lại tràn đầy vui sướng lần nữa. Kutch nở nụ cười ngây ngô, cẩn thận ôm lại Trình Thiên, thỏa mãn trả lời, “Không cần nói xin lỗi, Trình, anh nói sai rồi, anh mới là người tốt nhất.”

Sao dễ dỗ dành vậy, Trình Thiên nghĩ nghĩ, đưa tay sờ gáy Kutch, hơi lùi người ra, nhìn ngũ quan đẹp dọa người của Kutch, nhếch môi, cúi đầu hôn xuống.

Lại nữa rồi, nước trong ấm trà văng ra rồi.

Giống như đang hôn một viên kẹo ngày càng nóng, Trình Thiên cười cười, lại nhéo mũi Kutch.

Kutch bị ép há miệng, sau đó môi răng bị cạy mở, khoang miệng bị xâm nhập, hô hấp quấn quít, hương trà ngày càng nồng, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

Lông mi thật dài, làn da rất đẹp, nhìn gần ngũ quan càng đẹp mắt.

“Đừng thất thần.”

Đầu lưỡi bị cắn nhẹ một cái, Kutch cuống quít nhắm mắt lại, các giác quan càng trở nên mẫn cảm hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, lòng bàn tay căng thẳng đến nỗi đổ cả mồ hôi, tim đập càng lúc càng nhanh, rốt cuộc hắn nhịn không được thử thăm dò đáp lại.

Vậy là thật sự được Trình đón nhận rồi phải không, được người tốt như vậy đón nhận, thật giống như đang nằm mơ, rõ ràng còn chưa cố gắng theo đuổi, rõ ràng còn chưa kịp đem nhiều thứ tốt đến trước mặt đối phương. Quả nhiên là một người ôn nhu, vậy mà đón nhận một người còn chưa đủ thành thục ưu tú là hắn.

Nhận thấy Kutch đáp lại, Trình Thiên mở mắt ra, thu vào đáy mắt vẻ ngoan ngoãn yêu thương nơi đuôi mày khóe mắt của đối phương, siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại làm sâu thêm nụ hôn này.

Thích là gì? Là sau khi gặp người này, vô sự tự thông học được cách hôn sâu.

Vậy nên, “Anh thích em.”

Kutch vụt mở mắt ra.

Trình Thiên mỉm cười, hôn nhẹ lên bờ môi Kutch, cụng trán vào hắn nói, “Kutch, cám ơn em thích anh.”

Kutch kích động không nói nên lời, tất cả cảm xúc hóa thành sức mạnh, hai mắt ánh lên tia liều lĩnh nhào qua, không hề có kỹ thuật gặm cắn, “Trình, Trình, anh không được đổi ý, là anh nói đó, người yêu, anh là của em, là của em.” Trong giọng nói đột nhiên mang theo tia nức nở, hôn càng trở nên lộn xộn.

Trình Thiên ôm Kutch vuốt ve sau gáy trấn an, dịu dàng đáp lại.

Sau khi có người yêu thì phải làm gì?

Trả lời: Đối xử tốt với người yêu, càng ngày càng tốt, siêu tốt, siêu siêu tốt!

Vì thế tặng quà tặng quà, vì thế không có việc gì đến giúp việc nhà dắt chó đi dạo, vì thế bắt đầu thay đổi biện pháp làm người yêu vui vẻ, làm người nhà của người yêu vui vẻ, sau đó nhìn thấy người yêu vui, bản thân cũng vui theo.

Sau khi lấy được hộ chiếu, Kutch đến đón Trình Thiên đi đến công ty trước tiên, Lưu Khoa lắc đầu cảm thán, “Nhị thập tứ hiếu cũng không hơn được, đột nhiên có chút ước ao và hâm mộ anh trai.”

*Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Đổng Dịch đen mặt đi đến phía sau Lưu Khoa, ôm cậu vào lòng rồi siết chặt vòng tay, giọng nói lạnh buốt, “Em cảm thấy Kutch tốt hơn anh sao?”

Dấm này mà cũng ăn được thì còn ai địch nổi!

Lưu Khoa đẩy tay Đổng Dịch ra xoay người lại nhìn hắn, cố ý nhướng mày, hừ lạnh nói, “Đương nhiên rồi, Kutch sẽ không bày cái mặt như tủ lạnh với anh trai.”

Đổng Dịch bị nghẹn, híp mắt nhìn cậu, đột nhiên ôm cậu đi nhanh về nhà số 68 phía đối diện.

Lưu Khoa sửng sốt, vội giãy dụa nói, “Làm gì vậy! Ban ngày ban mặt, buông ra!”

“Cho em cảm thụ một chút gương mặt tủ lạnh.” Đổng Dịch đá cửa vào nhà, thả người lên ghế sô pha, sau đó đè lên, ái muội nói, “Tiểu Khoa, chúng ta cũng có thể là nhị thập tứ hiếu, ở trên giường.”

Nhị thập tứ hiếu của Đổng Dịch và của cậu tuyệt đối không giống nhau! Tay chân Lưu Khoa quơ loạn xạ, “Đổng tiểu Dịch, ban ngày tuyên dâm là không tốt!”

“Chúng ta đợi trời tối lại tuyên tiếp.”

Hai mắt Lưu Khoa sáng lên.

“Còn trước khi trời tối, chịu đựng đi.” Nói xong bắt đầu cởi quần áo của cậu, hôn hôn sờ sờ vân vê nhào nặn.

Lưu Khoa nhanh chóng trở nên kích động, sau đó bị Đổng Dịch như ngọn núi đổ ập xuống.

“Để em ra… ưm….”

“Trời còn chưa tối.”

Bây giờ là buổi sáng, chờ đến trời tối thì nó phế luôn rồi.

“Không… Đổng tiểu Dịch…”

“Chờ một chút.”

“Đổng tiểu Dịch!”

“Không được, không thể ban ngày tuyên dâm.”

Lưu Khoa giống như con tôm luộc đỏ au vặn vẹo trên sô pha, bị dằn vặt nước mắt lưng tròng, “Đổng tiểu Dịch, anh tốt nhất, em không cần nhị thập tứ hiếu, em chỉ muốn anh.”

Đổng Dịch cũng đã nghẹn khó chịu lập tức mềm lòng, hôn lên mắt Lưu Khoa, sau đó chậm rãi dời xuống, “Ngoan, sau này không được nói lung tung nữa.”

Trước lễ Giáng Sinh một tuần, Kutch lưu luyến tạm biệt Trình Thiên, lên máy bay về nước.

Vừa mới xác định quan hệ với Trình Thiên không lâu, không muốn tách ra… Nhưng cũng không thể không về nhà ăn tết, đã lâu không gặp mẹ và mấy anh chị rồi, rất nhớ… Tâm tình xuống thấp cất hành lý, Kutch lấy một quyển sách nhỏ trong cặp rồi nhẹ nhàng mở ra.

Không biết sau khi hắn đi rồi Trình có nhớ hắn không…

Phía trước đột nhiên tối lại, sau đó có người ngồi xuống bên cạnh, một bàn tay thon dài vươn đến.

“Em quên để kẹo lại cho anh.”

Kutch sửng sốt, vụt xoay đầu qua.

Trình Thiên quơ quơ tay, nhếch môi mỉm cười, “Kẹo của anh đâu, Kutch.”

Kutch choáng váng, “Trình, sao anh lại ở đây, máy bay sắp cất cánh…”

“Anh đến lấy kẹo.” Trình Thiên dời bàn tay, chọt chọt lên mặt Kutch, “Thuận tiện đi theo kẹo của anh về nhà trải qua lễ Giáng Sinh.”

Kẹo, kẹo của anh? Là là là, hắn là của Trình! Cả đời đều là của Trình! Kutch kinh hỉ suýt chảy nước mắt, kích động cầm tay Trình Thiên.

Trình Thiên cũng nắm lại tay Kutch, bị tâm trạng của hắn cuốn theo, nụ cười trên mặt ngày càng lớn, hỏi lại, “Em có đồng ý dẫn anh đi gặp người nhà của em không?”

“Đồng ý!” Kutch dùng sức gật đầu, nghiêng người ôm Trình Thiên, cọ đầu vào vai hắn, “Đồng ý đồng ý, em rất cao hứng, Trình, cám ơn anh, cám ơn anh! Người nhà của em sẽ rất thích anh, rất thích anh, em yêu anh!”

Hành khách xung quanh bị động tĩnh bên này hấp dẫn, tò mò nhìn qua, Trình Thiên nghiêng người che những ánh mắt đó, ôm người yêu nhỏ đặc biệt dễ dụ nhà hắn vào lòng, xoa đầu Kutch một cái. Sau khi gặp được người này, hạnh phúc dường như biến thành chuyện rất đơn giản,thật tốt, không có bỏ qua người này.

Nhà Sharman.

Người nhà Sharman theo lời Kutch nói “sẽ rất thích anh” đang ngồi đối diện Trình Thiên, bày ra tư thế tam đường hội thẩm.

*Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”. (Trích chú thích số 3 – “Công chúa cầu thân’, chương 21, Yuuri dịch)

“Nghe nói anh bỏ Kutch lại một mình trong khách sạn, còn bản thân anh thì về nhà trước?” Yvette mở miệng đầu tiên.

Lão đại nhà Sharman nhíu mày, “Điều tra thông tin chuyến bay của cậu là tôi, không phải Kutch, thật ra nó rất phản đối tôi làm vậy, Trình Thiên, Kutch không phải là đứa nhỏ hư.”

Lão hai nhà Sharman đẩy mắt kính, “Đúng vậy, Kutch là đứa nhỏ ngoan nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này.” Nói xong liếc Trình Thiên một cái, bày ra dáng vẻ ghét bỏ kiểu “thế mà cậu làm đứa nhỏ đáng yêu này thương tâm, thật là khốn nạn”.

Lão ba nhà Sharman không nhìn Trình Thiên, đẩy điểm tâm đầy màu sắc và hương vị đến trước mặt Kutch, vẻ mặt đau lòng nói, “Đây là anh cố ý làm dựa theo khẩu vị của em đó, em ăn nhiều một chút, thật đáng thương, gầy đi rất nhiều rồi, cuộc sống ở Trung Quốc khổ quá mà, cũng không có ai chăm sóc.”

Lão năm nà Sharman thở dài, “Thật sự rất gầy, Tiểu Kutch, nếu không em về đi, bên ngoài làm sao tốt bằng ở nhà được chứ.”

Phu nhân Sharman vẻ mặt đau khổ uống trà.

Trình Thiên híp mắt, gõ gõ ngón tay lên đầu gối.

Đây chính là ra oai phủ đầu… Hừm.

Từ lúc vào nhà Kutch đã phát hiện người nhà không thích hợp, lúc này thấy thái độ không hề lịch sự chút nào của bọn họ đối với Trình Thiên, trong lòng nóng nảy, đầu tiên là giữ chặt cánh tay Trình Thiên như là sợ hắn tức giận bỏ đi, sau đó nhìn người nhà, sốt ruột giải thích, “Không có, em không có gầy, là cơ thể rắn chắc hơn, chú Mục dạy em cách rèn luyện khác, Trình cũng Trình giúp em luyện, thật sự không có gầy. Trình chưa từng trách chuyện em điều ra thông tin chuyến bay của anh ấy, em bị bệnh cũng được Trình chăm sóc, Trình tốt lắm, mấy anh chị đừng ghét anh ấy, anh ấy đối với em tốt lắm.”

Mấy người nhà Sharman không đành lòng nhìn thẳng xoay đầu đi. Em trai ngốc! Bọn họ làm như vậy còn không phải vì để sau này Trình Thiên đối xử với nó tốt hơn sao, kết quả đứa nhỏ này ra sức cản trở, chẳng lẽ bọn họ lại đuổi người yêu nó vất vả mới theo đuổi được về sao!

Hết thuốc chữa.

Phu nhân Sharman đặt tách trà xuống, nhìn Trình Thiên nói, “Kutch là một đứa nhỏ ngoan, đối xử với nó cho tốt.”

Trình Thiên nghiêm túc gật đầu, “Cháu sẽ làm vậy, phu nhân.” Nói xong trấn an vỗ vỗ Kutch, ấm áp nói, “Đừng nóng vội, không phải mấy anh chị của em ghét anh đâu, họ chỉ hy vọng anh đối xử với em tốt một chút.”

“Anh đối xử với em đã tốt lắm rồi.” Kutch nắm chặt tay Trình Thiên, nhìn người nhà nói, “Cám ơn mọi người đã bằng lòng chấp nhận Trình, em hạnh phúc quá.”

Không, còn chưa có chấp nhận, cám ơn.

“Em yêu mọi người.”

Mấy anh em nhà Sharman liếc nhìn nhau, đồng loạt thở dài, bất đắc dĩ thỏa hiệp. Mắt em trai cũng đã dán lên cái cây sần sùi Trình Thiên này rồi, nếu bọn họ làm khó Trình Thiên, người khó chịu sẽ là em trai nhà họ, vậy nên đành chịu thôi.

“Thật ra hôm nay tôi đến, là muốn bàn với mọi người chuyện hôn sự của tôi và Kutch.” Trình Thiên đột nhiên ném ra một trái bom, quét mắt nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng dừng lại trên người phu nhân Sharman, “Cha cháu hy vọng hai nhà chúng ta có thể hẹn ngày cùng nhau ăn cơm, phu nhân cứ quyết định, chúng cháu sẽ hết sức phối hợp.”

Người nhà Sharman sửng sốt, sau đó trái tim treo lơ lửng đồng thời rơi xuống. Trực tiếp nói muốn kết hôn, xem ra Trình Thiên này càng thích Kutch hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ. Chuyện này thật tốt, tấm lòng của Kutch không trao sai người.

Bầu không khí nhanh chóng dịu đi, ngay lúc người nhà Sharman điều chỉnh tâm trạng lại, chuẩn bị vứt bỏ thành kiến cải thiện quan hệ tình cảm với em dâu tương lai cho tốt, Kutch đột nhiên gào một tiếng.

Mọi người cùng nhìn qua.

“Trình!” Kutch kích động ôm Trình Thiên, cọ đầu lên bả vai đối phương, “Em, em đồng ý! Em đồng ý kết hôn với anh! Lúc nào cũng được! Em đi mua nhẫn chọn giáo đường, không đúng không đúng, em, em đi chuẩn bị cầu hôn trước, Trình, anh tốt quá, em yêu anh! Em muốn kết hôn với anh, em muốn ở bên anh cả đời!”

Trình Thiên đã dần dần quen với cách biểu đạt tình cảm của Kutch, cười cười ôm lại hắn, vỗ lên sống lưng, “Ừ, bên nhau cả đời.”

Kutch ngây ngô cười, hoàn toàn không chú ý đến người nhà, gắt gao dính lên người Trình Thiên.

Phu nhân Sharman nhỏ giọng ho một tiếng, đặt tách trà xuống rồi đứng dậy đi lên lầu.

Mấy anh em nhà Sharman trao đổi ánh mắt, cũng ăn ý đứng dậy rời đi, chừa không gian lại cho em trai và người yêu của hắn.

“Thằng ngốc này rất dễ bị dụ.” Yvette đi sau cùng, một bước quay đầu đến ba lần, thong thả lên lầu hai, ngồi xuống cạnh anh hai nhà cô, lắc đầu nói, “Xem ra chỉ có thể chấp nhận Trình Thiên, hy vọng hắn có thể đối xử với Kutch tốt một chút.”

“Người ngốc có phúc của người ngốc, Kutch sẽ hạnh phúc thôi.” Lão đại nhà Sharman nhớ lại ánh mắt Trình Thiên nhìn Kutch, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, “Có thể làm một người như vậy yêu nó, Kutch cũng có chút bản lĩnh.”

Yvette nghi hoặc, “Anh cả?”

“Yên tâm đi.” Lão đại nhà Sharman vỗ vỗ vai Yvette, giọng nói rất chắc chắn, “Kutch sẽ được cưng chiều cả đời.”

Yvette nhớ lại tình huống Kutch điên cuồng tấn công, Trình Thiên lại thản nhiên đáp ứng, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, “Kutch được cưng chiều? Được Trình Thiên? Trình Thiên thoạt nhìn là một tên vô cảm cũng sẽ cưng chiều người khác? Anh cả, đầu óc anh bị hỏng rồi sao?”

Lễ giáng Sinh viên mãn trôi qua, Kutch và Trình Thiên cùng nhau về nước.

Sau đó tết âm lịch cũng trôi qua, năm mới bước đến.

Kutch hơi sốt ruột, hắn và Trình đã gặp người lớn trong nhà, cũng bàn chuyện hôn lễ, nhưng, chỉ là…

Kutch lấy điện thoại ra, hơi do dự, sau đó nhắn tin cho chị gái: Trình vẫn không làm em…

Yvette: Vậy em làm hắn đi! Đừng sợ, Tiểu Kutch! Làm 1 rất sướng, làm 0 khổ cả đời đó!

Kutch đỏ mặt, đỏ mặt xong lại rối rắm, tiếp tục nhắn tin: Em đã ám chỉ rồi, nhưng mỗi lần vậy Trình chỉ hôn rồi dừng lại… Có phải anh ấy không thích cơ thể em không? Có phải do em tăng cân, nghe nói người Trung chỉ thích dáng người thon thả…

Yvette: Đây là lý do em cố ý nhịn ăn? Thảo nào lúc trước chạy tới hỏi chị cách giảm béo, Tiểu Kutch, có phải em chán sống rồi không! Chị đi mách mẹ!

Kutch chấn động, vội tắt điện thoại.

“Làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế?” Trình Thiên từ toilet đi ra, ngồi xuống bên cạnh rồi sờ mặt Kutch nói, “Cơ thể không thoải mái sao?”

“Không, không phải.” Kutch lắc đầu, liếc mắt nhìn cổ áo mở rộng của Trình Thiên, yên lặng tự cổ vũ bản thân, sau đó nắm chặt tay, kiên định nói, “Trình, đêm nay lưu lại đi!”

“Ừ.” Trình Thiên gật đầu, cầm quyển sách trên bàn trà nói, “Lát nữa anh dọn giường trong thư phòng.” Có người yêu nhỏ tương đối dính người, hắn đã sớm chuẩn bị tình huống ngủ lại này rồi.

Phản ứng này vừa nhìn là biết không định làm gì… Kutch rũ vai, đi qua ôm Trình Thiên, “Trình, em muốn ngủ với anh.”

Trình Thiên buông quyển sách xuống, nghiêng đầu nhìn Kutch.

Kutch khẩn trương nhìn lại.

“Được thôi.” Trình Thiên mỉm cười, hôn lên trán đối phương, “Anh ôm em ngủ.”

Vậy là đồng ý rồi? Đơn giản vậy sao?

Hai mắt Kutch sáng lên, vội đứng dậy chạy vào toilet, “Vậy, em đi tắm trước, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút đi!” Nói xong hưng phấn chạy đi.

Trình Thiên nhìn theo hắn tiến vào toilet, cười cười sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tắm rửa, cạo râu, thẹn thùng chà sữa tắm, vụng trộm đặt mấy thứ đã chuẩn bị trước dưới gối. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Kutch chui vào trong chăn, lỗ tai hồng hồng chờ Trình Thiên tắm xong đi ra.

Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân đến gần, tim Kutch nhảy loạn xa, rụt lui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt nhìn người yêu đang đến gần.

“Đang đợi anh?” Trình Thiên cười cười đi tắt đèn, lên giường ôm Kutch vào lòng, xoa đầu hắn một cái, hôn lên trán rồi vỗ vỗ sống lưng, “Được rồi, ngủ đi, anh ngủ với em.”

“Thế, thế thôi hả?” Kutch choáng váng.

Trình Thiên mở mắt ra nhìn Kutch, cúi đầu hôn xuống bờ môi hắn, “Ngủ đi, không còn sớm.”

Nói ngủ chung thế mà là đơn thuần ngủ chung!

Kutch chấn kinh, khiếp sợ xong lại uất ức, nắm chặt bàn tay đang ôm thắt lưng Trình Thiên, rốt cuộc không nhịn được khổ sở hỏi, “Trình, có phải em quá cường tráng nên anh không thích, tại sao anh không làm em…”

Trình Thiên mở mắt ra, “Kutch.”

“Anh không muốn sao? Là em làm anh không lên nổi?” Bướng bỉnh từ trong xươnng cốt của Kutch lộ ra, ngồi dậy đè lên người Trình Thiên, tự cởi áo, kéo tay Trình Thiên đặt lên ngực hắn, khó chịu đến muốn khóc, “Chúng ta cũng sắp kết hơn, nếu anh không thích cơ thể của em… Em có thể giảm béo, anh đừng đi tìm người khác được không?”

“Đừng nói bậy.” Trình Thiên cau mày, “Giữa người yêu với nhau quan trọng nhất chính là tin tưởng, không được nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em.”

Kutch thấy Trình Thiên cau mày lập tức luống cuống, vội từ trên người hắn bò xuống, khẩn trương ôm hắn nói, “Không phải em không tin anh, chỉ là, chỉ là… Thật xin lỗi.” Giọng nói thật nhỏ, bộ dáng ủ rũ giống như cún con mắc lỗi.

“Không phải không thích em.” Trình Thiên thở dài, xoay người ôm lấy Kutch, hôn lên trán nói, “Kutch, anh thích em, dù tính cách hay là cơ thể, chuyện này em không cần hoài nghi.”

Ở bên nhau lâu như vậy, đối phương vẫn luôn bao dung với hắn, dần dần hắn đã không còn giống như trước đây thiếu tự tin lo được lo mất, nhưng ngay lúc này…

“Vậy tại sao anh không làm em?” Kutch chôn mặt vào vai gáy đối phương, hơi uất ức hỏi, “Em đã hỏi bạn bè, sau khi bọn họ và người yêu xác định quan hệ liền nhanh chóng… Trừ phi không thật sự thích mới luôn né tránh chuyện này, Trình, chúng ta ở bên nhau đã sắp nửa năm…”

Giữa người Trung Quốc và người nước Y có nhiều nhận thức khác nhau, rốt cuộc Trình Thiên hiểu được Kutch đang xoắn xuýt cái gì, hai mắt Trình Thiên cưng chiều lại bất đắc dĩ nhìn hắn, dịu dàng nói, “Anh chỉ sợ em chưa chuẩn bị tốt, muốn chờ sau khi chúng ta kết hôn mới… Không phải anh không thích em.”

Sau khi kết hôn? Vậy là còn phải chờ đến mấy tháng?!

“Em đã chuẩn bị tốt!” Kutch ngẩng đầu, lưu loát cởi quần áo, giữ chặt tay Trình Thiên đặt lên người, “Em đã sớm chuẩn bị, Trình, em muốn ở bên anh.”

Trình Thiên là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người mình thích sao có thể không có dục vọng, lúc trước là dựa theo nguyên tắc tôn trọng đối phương, muốn lần đầu tiên của hai người là sau khi kết hôn, nên mới không làm gì đối phương, nhưng bây giờ người yêu vì chuyện này mà không vui, còn chủ động mời gọi, hắn còn thờ ơ thì không còn là đàn ông.

“Thật sự chuẩn bị tốt rồi?” Bàn tay đặt trên người đối phương giật giật, từ từ dời xuống, dán sát vào hôn lên chóp mũi Kutch, xác nhận lần cuối hỏi, “Không hối hận?”

Cơ thể Kutch chỉ cần đụng chạm qua loa đã lập tức có phản ứng, dùng chân cọ cọ chân Trình Thiên, lắc đầu nói, “Không hối hận, Trình, em muốn cùng anh.”

Trình Thiên xoay người đè Kutch, dịu dàng hôn lên mắt hắn, “Được, ở bên nhau.”

Trước cửa nhà số 69, Lưu Khoa kéo Cục Ngốc vào cửa.

“Hôm nay anh trai sẽ không về đâu, đừng đợi, vào nhà đi.”

Cục Ngốc giãy dụa, thương tâm kêu ăng ẳng, như là đang chất vấn Lưu Khoa vì sao hôm nay Trình Thiên không về cho nó gặm xương.

Gương mặt Lưu Khoa bị cái đuôi của Cục Ngốc quét lên dính đầy lông, bất đắc dĩ đứng dậy, xoa đầu nó, “Thật sự không về đâu, mày muốn ăn thịt, anh trai cũng muốn ăn, được rồi được rồi, tao cho mày thêm cơm được chưa? Mau vào.”

Cục Ngốc tiếp tục giãy dục, “Ẳng ẳng ăng… gru gru gru.”

“Mày có vào hay không?”

“Ẳng.”

“Được rồi, con chó độc thân cuối cùng thật quật cường.” Lưu Khoa buông tay, tùy ý Cục Ngốc tiếp tục tru dài với ánh trăng: “Kêu đi kêu đi, chó độc thân không có thịt ăn, mày bỏ cuộc đi.”

Cục Ngốc phẫn nộ, “Gâu!”

“Tao tìm chó cái cho mày nha?”

Cục Ngốc chấn kinh, vèo một cái xông vào cửa, kêu thảm thiết chạy về hướng phòng Mục Tu.

Lưu Khoa co rút khóe miệng, “Chó này thành tinh rồi sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.