Lão Phu Lão Khi

Chương 41: Độc




Ngày nào đó của năm nào đó, nhà số 68, bảy giờ sáng.

Đổng Dịch mở mắt ra trước, theo thói quen xoay người qua hôn người yêu đang ngủ bên cạnh, sau đó xuống giường vào toilet rửa mặt.

Một cái đầu chó trộm đẩy cửa phòng chạy vào, liếc nhìn toilet, lại liếc nhìn Lưu Khoa trên giường, lắc lắc cái đuôi rồi vui vẻ chạy vào, trước tiên chân ngắn nhảy lên cái ghế cạnh giường, sau đó đứng lên cái gối ôm trên ghế nhảy lên tủ đầu giường, cuối cùng thành công đặt chân lên giường.

Nệm giường lún xuống, Lưu Khoa như có cảm giác giật giật cơ thể rồi trở mình.

Cục Ngốc lại ngoắc đuôi, chờ cậu trở mình xong đi đến cắn cái chăn trên người cậu, soạt một cái chui vào trong chăn.

Trên người hơi ngứa, như là có lông cọ cọ, rốt cuộc Lưu Khoa bị náo loạn làm tỉnh ngủ, theo trực giác cho là Đổng Dịch lại đang làm trò mất thể diện gì đó, hai mắt mơ màng mở ra, bàn tay sờ soạng bên người, hàm hồ nói, “Đổng tiểu Dịch, đừng nghịch…”

Đổng Dịch đứng cạnh giường, nhìn cậu nhích tới nhích lui trong chăn, còn sờ soạng chỗ hắn nằm ngủ, nhướng mày, nghĩ nghĩ một lúc, hắn không chút do dự cởi áo ngủ, cúi người sờ cái chăn trên người cậu.

Bụng như bị cái gì đạp lên, Lưu Khoa hoàn toàn thanh tỉnh, tầm mắt dần rõ ràng, là một mảng màu da.

“A!”

Sau đó vị trí dưới rốn ba tấc bị cọ một chút, cậu vội ngồi lên xốc chăn, chỉ thấy một cái đầu chó lông xù củng đến, đối mắt với cậu, dừng một lát rồi liếm điên cuồng.

“Cục Ngốc, mày…” Lưu Khoa bất đắc dĩ đè đầu nó xuống, quay đầu vừa định nói Đổng Dịch ôm Cục Ngốc ra ngoài, liền thấy một mảnh màu da… Cùng gương mặt đen thui của Đổng Dịch.

“A…” Cậu ngửa đầu, cố gắng dời tầm mặt nhìn thẳng gương mặt đối phương, khó khăn hỏi, “Sao anh không mặc quần áo…”

Đổng Dịch híp mắt nhìn Cục Ngốc trong lồng ngực Lưu Khoa, khóe miệng nhếch lên cười lạnh một tiếng, vươn tay ôm Cục Ngốc, xoay người bước ra cửa phòng, sau đó cúi người thả chó đi, rồi lui về sau rầm một tiếng đóng cửa lại.

Cục Ngốc bắt đầu cào cửa, cào không được lại bắt đầu gào to.

Lưu Khoa nhíu mày, xuống giường mang dép, “Chắc là nó đói bụng, em đi lấy thức ăn cho nó.”

“Bụng nó tròn vo, ăn no rồi, tối qua anh đã để thức ăn và nước cho nó.” Đổng Dịch trả lời, xoay người đi đến ôm cậu, mặt mày đen thui sờ loạn, “Nó vừa liếm chỗ nào? Anh còn tường là chân em cử động, thì ra là… sắc cẩu!”

Sờ soạng một lúc nút áo liền mở ra, lúc nói chuyện dây lưng quần ngủ cũng bị kéo ra.

Lưu Khoa tức giận, giơ tay đè mặt hắn đẩy ra nói, “Rốt cuộc là ai sắc, đàng hoàng đi.”

Quần áo đã cởi một nửa, em trai nhỏ cũng chào cờ, không thể đàng hoàng.

Đổng Dịch bắt lấy tay cậu, đặt xuống chỗ ngày càng có tinh thần của hắn, cúi đầu hôn cậu, “Tiểu Khoa, anh muốn em.”

“Ẳng ẳng ẳng! gừ gừ ~ gừ gừ ~ gừ gừ ~ ẳng ẳng!”

Cục Ngốc ở ngoài cửa bắt đầu ca hát.

Vốn bị hôn nổi ý niệm, Lưu Khoa lập tức nhịn không được bật cười, bàn tay không tự giác dùng sức.

Cơ thể Đổng Dịch căng cứng một chút, không nhẫn nhịn nữa, cúi người vòng tay ra sau đầu gối cậu, tay kia vòng ra sau lưng, bế kiểu công chúa ném cậu lên giường, dứt khoát đè lên.

“Chắc Cục Ngốc muốn em ra ngoài chơi với nó.” Lưu Khoa đẩy ngực hắn, trong đầu còn lưu lại chút lương tri của chủ nhân.

Đổng Dịch vùi đầu kéo quần, hôn lên môi lên cổ, “Phòng khách lớn như vậy, một đống lớn toàn đồ chơi, đủ cho nó chơi rồi.”

Điểm mẫn cảm bị khiêu khích, hô hấp Lưu Khoa trở nên dồn dập, ôm lấy cổ hắn không nói gì thêm nữa, thừa nhận động tác của hắn.

“Gừ gừ ẳng ẳng ẳng! ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!”

Tiếng rên cùng tiếng cào cửa cùng truyền đến.

Lưu Khoa lại bật cười.

Đổng Dịch tức giận, “Ngày mai bắt nó nhét cho ba bên kia đi!”

Lưu Khoa vội đè nén ý cười, ngửa đầu hôn hắn, trấn an nói, “Đừng, vất vả lắm Kutch và anh trai mới đoàn tụ, đừng để Cục Ngốc náo loạn hai người họ.”

Đổng Dịch đè gáy cậu làm sâu thêm nụ hôn trấn an này.

“Ẳng ẳng ẳng… gừ gừ gừ…ẳng ẳng…”

Nhạc Rock and roll sống động biến thành tình ca bi thương.

Lúc này hai người cũng đã kích động, muốn dừng cũng không có khả năng, nhưng Cục Ngốc vẫn tiếp tục kêu như vậy cũng là vấn đề. Đổng Dịch ôm chặt Lưu Khoa vào ngực, thở sâu ổn định hô hấp, lấy đi động mở một video vật cưng, chỉnh âm thanh lớn nhất rồi ném lên tủ đầu giường.

Vì thế…

Cục Ngốc: “Gừ gừ gừ… ẳng ẳng ẳng… gừ gừ…”

Video: “Ẳng! Chíp chíp chíp! Meo~”

Lưu Khoa: “Ưm…”

Cục Ngốc: “Ẳng?”

Video: “Gâu …meo~”

Đổng Dịch: “Thả lỏng.”

Cục Ngốc: “Ẳng ẳng ẳng?”

Video: “Chíp chíp chíp?”

Lưu Khoa: “A…ưm…”

Cục Ngốc: “Ẳng… gừ?”



Video: “Hoan nghênh khán giả đã xem chương trình kỳ này, hẹn gặp lại ở kỳ sau.”

Lưu Khoa: “Không được đến lần thứ hai! Tránh ra!”

Cục Ngốc nằm ở ngoài cửa hì hục gặm xương.

Đổng Dịch ôm Lưu Khoa đang giãy dụa bước vào toilet.

Một buổi sáng suy đồi trôi qua, giữa trưa chồng chồng hai người sang nhà số 69 ăn cơm với Mục Tu, sau đó Đổng Dịch đến văn phòng xử lý công việc, Lưu Khoa trở lại nhà số 68 cùng David và đồng nghiệp mở video hội nghị.

Năm giờ rưỡi, Đổng Dịch về đến nhà, Lưu Khoa tắt game đang làm được một nửa, cầm ví cùng Đổng Dịch dắt Cục Ngốc ra cửa.

Sau khi dắt chó đi dạo kiêm mua thức ăn, hai người đến nhà số 69, Lưu Khoa và Trình Thiên cùng nhau nấu cơm, Đổng Dịch ở bên cạnh giúp đỡ, Kutch chơi với Cục Ngốc, Mục Tu vừa xem ti vi vừa lật báo, chờ cơm gần xong gọi Kutch cùng đi dọn bát đũa.

Sau khi bữa tối náo nhiệt kết thúc, Lưu Khoa và Đổng Dịch trở lại nhà số 68, Cục Ngốc sống chết muốn theo.

“Không, hôm nay mày ngủ với ba.” Đổng Dịch nắm móng vuốt nhỏ của Cục Ngốc, nghiêm trang chững chạc nói.

Cục Ngốc liếm tay hắn, lắc lắc đuôi.

Mục Tu thản nhiên nhìn Đổng Dịch, không nói lời nào.

Trình Thiên kín đáo đưa cho Lưu Khoa một túi trà hoa cúc giải nhiệt hạ hỏa.

Kutch ngốc ngốc ôm Cục Ngốc, cười nói, “Cục Ngốc đáng yêu như vậy, hôm nay ở lại đây đi, ngày mai tôi dắt nó đi dạo.”

Cục Ngốc rất thích mùi trên người Kutch, lắc đuôi càng mạnh.

Trình Thiên nhướng mày, thay đổi ánh mắt lăng trì Đổng Dịch.

Đổng Dịch lôi kéo Lưu Khoa bỏ chạy, hoàn toàn không cho Kutch cơ hội đổi ý.

Tám giờ tối, Lưu Khoa mở trực tiếp trong thư phòng, Đổng Dịch ngồi bên phải cách tấm màn mở bản thảo ra.

Một người phát game, một người viết sách, không ai quấy rầy ai, rồi lại vô cùng hòa hợp.

Đổng Dịch nghe tiếng Lưu Khoa giải thích trò chơi từ bên kia truyền đến, mạch suy nghĩ như chảy ra. Lưu Khoa nghe tiếng gõ bàn phím bên kia, giọng nói không tự giác mang theo ý cười.

Quản trị kênh Mềm Mại: Cảnh tượng game kinh dị lần này rất hay, tôi thích!

Bong bóng nhỏ: Hôm nay không có tiếng kêu của Cục Ngốc làm phông nền, trống vắng.

Thiên Lương Vương Phá: Tất cả game kinh dị đến chỗ Tiểu Khoa đột nhiên trở nên không hề kinh dị, nhưng loại không khí ngọt ngào vô hình này thật ra rất kinh dị đối với chó độc thân… Cầu thoát kiếp độc thân a a a!

Tôi đại khái bị mù: Tháng sau bản bảo bảo kết hôn, mọi người chúc phúc tôi đi ha ha ha ha.

Tôi yêu trồng hoa: Lầu trên phỏng chừng muốn kéo cừu hận, nhưng mà chúc phúc cô. [ hoa tươi ]

Quản trị kênh Mềm Mại: Chúc phúc chúc phúc. [ hoa tươi ]

Thiên Lương Vương Phá: Ghen tỵ chúc phúc, rốt cuộc bạn trai của tôi đang ở đâu…

Bát quái con chó nhỏ: Đây này đây này, cô xem tôi thế nào. [đỏ mặt ]

Trái tim sỏi đá: Hình như tôi phát hiện cái gì…

Cỏ xanh bên bờ sông: Tôi cũng…

Bong bóng nhỏ: Không! Tôi không muốn là chó độc thân cuối cùng trong kênh trực tiếp! Tôi không muốn!

Lưu Khoa bị bình luận chọc cười, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Đổng Dịch, thấy đối phương tập trung nhìn màn hình máy tính, cậu híp mắt cười cười, sau đó quay đầu lại tiếp tục giải thích trò chơi. Sau khi cậu dời tầm mắt, bàn tay gõ bàn phím của Đổng Dịch dừng lại, nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cậu, mỉm cười đẩy nội dung sách mới lên một đoạn cao trào khác.

Mười giờ rưỡi, hai người đồng thời tắt máy tính, hôn nhau một chút, trở về phòng chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

“Không được xằng bậy.” Lưu Khoa kéo chăn, cảnh cáo nhìn Đổng Dịch.

Đổng Dịch cười hôn cậu một cái, tắt đèn lớn, “Không làm loạn, biết em sáng nay mệt rồi.”

Lưu Khoa đỏ mặt, chui vào chăn rồi dịch qua bên kia giường chừa chỗ cho hắn.

Ánh đèn bàn màu vàng ấm áp nhu hòa chiếu lên hai cái gối song song trên giường, Đổng Dịch xốc chăn nằm xuống cạnh Lưu Khoa, kéo cậu lại ôm vào lòng, xoa đầu cậu một cái nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, cuối tuần hẹn bọn Liễu Kim đến chơi, hai ngày này không làm em.”

“Thật sự?” Lưu Khoa nâng cánh tay khoác lên eo hắn, chóp mũi cọ lên xương quai xanh, “Đổng tiểu Dịch, hình như anh gầy đi, bộ phim còn chưa bàn bạc xong sao?”

“Bàn xong rồi, đừng lo lắng.” Đổng Dịch hôn lên trán cậu, thỏa mãn cảm thán, “Tháng sau mẹ dẫn Liliane về chơi, dì Lam về quê bái tổ cũng trở lại, định mang Cá nhỏ đến xem chúng ta, bọn nhỏ đều rất nhớ em.”

Lưu Khoa nghe vậy trở nên kích động, ngửa đầu hỏi, “Thật không? Sau khi tốt nghiệp trở về em chưa gặp qua Liliane, lần này Cá nhỏ đi tế tổ cũng hơn nửa tháng rồi, em cũng rất nhớ bọn nhỏ.”

“Thật.” Đổng Dịch nhìn cặp mắt xinh đẹp vui sướng của cậu, nhịn không được cúi đầu hôn một cái, bàn tay tiến vào trong áo ngủ của cậu, “Tiểu Khoa, em thật đáng yêu…”

Đàn ông hơn ba mươi sao có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả! Lưu Khoa oán thầm, sau đó đẩy tay hắn ra, xụ mặt nói, “Không phải đã nói hai ngày này không làm em sao? Đổi ý là chó con.”

Đổng Dịch cọ xuống hôn cổ cậu, giọng nói ái muội hàm hồ, “Không làm em, chỉ hôn hôn em.”

Lời này một chút thành ý đều không có!

Lưu Khoa giãy dụa, Đổng Dịch đổi hôn thành sờ mó.

Vì thế hôn hôn, vuốt vuốt, quần áo trên người ngày càng ít đi.

Mười phút sau.

Lưu Khoa: “Không phải nói chỉ hôn một chút sao? Đi ra ngoài!”

Đổng Dịch: “Ý anh là dùng cơ thể của anh xâm nhập hôn em.”

Lưu Khoa: “Đồ lưu manh! A…”

Nhà số 69, lầu ba đã sửa chữa lại, Trình Thiên mặt không thay đổi mở cửa phòng, rũ mắt nhìn Cục Ngốc vô tội nhìn qua, uy hiếp nói, “Tịch thu toàn bộ thức ăn chó, hoặc là câm miệng, tự mày chọn.”

Cục Ngốc lắc đuôi, “Ẳng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.