Lão Phu Lão Khi

Chương 39: Ám đấu




Một tuần sau, rốt cuộc mẹ của Đổng Dịch là Ông Hoài Mạn và chồng của bà cũng từ nước ngoài trở về. Người lớn hai nhà bàn bạc với nhau, tìm hết một vòng, cuối cùng đặt một phòng bao ở Đình Hoa Cúc tụ họp một lần.

“Không cần khẩn trương, mẹ của anh rất dễ ở chung, chồng mới của mẹ anh, William cũng là một người rất tốt.” Đổng Dịch giúp Lưu Khoa sửa lại tóc mái, cúi đầu hôn lên trán cậu, tâm trạng rất tốt nói, “Sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

Lưu Khoa nhìn hai mắt dịu dàng mang ý cười của Đổng Dịch, vòng tay ôm thắt lưng hắn, ngửa đầu hôn hắn một cái, cười nói, “Nói bậy, rõ ràng rất lâu trước kia anh đã là người nhà họ Lưu, họ Trình và họ Mục.”

“Ừ, đã là người của em.” Đổng Dịch cũng cười, cúi đầu chạm trán hai người vào nhau, nhỏ giọng nói, “Vậy em định khi nào thì thành người của anh lần nữa.”

Giọng nói ái muội, không khí quá ngọt ngào, câu nói làm người ta có suy nghĩ kỳ quái.

Quan hệ của hai người đã gặp qua người lớn, quả thật Đổng Dịch cũng nhịn rất lâu rồi, mặc dù đối với lời như thế Lưu Khoa còn thẹn thùng, nhưng nhìn hai mắt dịu dàng của Đổng Dịch, cuối cùng cậu cố lấy dũng khí, nói ra câu trả lời ấp ủ đã lâu.

“Mấy hôm trước lão trưởng thôn gọi điện thoại cho em, nói phương án cụ thể truy thu khu đất đã quyết định xuống, muốn em trở về xử lý.” Lưu Khoa nhẫn nhịn hai lỗ tai dần đỏ lên và cảm giác xấu hổ, nhỏ giọng nói.

Đổng Dịch không nghe được nghĩa bóng trong câu nói của cậu, cho là cậu xấu hổ muốn nói sang chuyện khác, nhớ đến người nhà ở bên ngoài, sợ chọc cậu tức giận bèn nói theo, “Thủ tục trưng thu khu đất có phiền toái sao? Nếu không dẫn Liễu Kim theo? Năng lực xử lý loại chuyện này của hắn không tồi.”

Tên khốn! Bình thường đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hiện tại sao lại ngây thơ như vậy!

Lưu Khoa nâng cánh tay còn đang vòng sau lưng hắn vỗ một phát lên lưng, chịu đựng xấu hổ giải thích, “Em đã nói với ba và anh trai, chuyện trưng thu đất lần này tự em đi làm là được, bọn họ còn đang vội lo chuyện chôn cất cho mẹ lần nữa, cũng không cần bọn họ đi theo với em qua lại… Thế nên, anh có thời gian theo giúp em không… Chúng ta hai người… Nếu anh muốn làm cái gì, ba và anh trai sẽ không lại quấy rầy anh…”

Nói trắng ra đến vậy, còn không rõ thì chính là đồ ngốc!

“Khi nào thì đi?” Đổng Dịch rất nhanh nói tiếp, cánh tay siết chặt, ánh mắt sáng như mắt sói, bàn tay ái muội lên xuống, “Ngày mai đi liền đi, chúng ta ở đó thêm vài ngày, bên kia ấm áp hơn thành phố B, không phải em sợ lạnh sao?”

Sợ cái quỷ! Rét tháng ba đã qua, đều là lấy cớ! Đúng là một tên nói gió là mưa!

Lưu Khoa giơ tay che ánh mắt hắn, cố ý chọc tức nói, “Sao có thể ngày mai liền đi, còn nhiều việc phải sắp xếp! Không phải anh nói muốn dẫn Liễu Kim theo sao, được thôi, chúng ta lập tức gọi điện thoại cho hắn.”

“Không dẫn theo!” Đổng Dịch để mặc cậu che mắt, bàn tay hướng lên sờ soạn ôm mặt cậu, cúi đầu hôn xuống, hàm hồ nói, “Chúng ta ai cũng không dẫn theo, tự chúng ta đi, chỉ có em và anh.”

Kích động và vui vẻ trong giọng nói của hắn không chút nào che dấu, lông mi Lưu Khoa run rẩy, mềm lòng buông tay ra, nhắm mắt lại ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn.

Hai người ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi ngây người một lúc lâu, đến lúc người lớn đã đến gần đông đủ mới đi ra. Đổng Dịch tìm được vị trí của mẹ hắn trong đám đông, dẫn Lưu Khoa đi qua giới thiệu với hai người… Sau đó bị mẹ hắn tàn nhẫn đuổi đi.

“Chúng ta không cần hắn ở đây chướng mắt. Tiểu Khoa, bác đi báo cáo hạng mục hàng năm cho một tổ chức y tế thế giới, chạy tới chạy lui theo bọn họ, không có thời gian trở về, lỡ mất lần đầu tiên con đến thăm nhà, con đừng trách bác.” Mẹ của Đổng Dịch, Ông Hoài Mạn là một phụ nữ đẹp, tóc ngắn, cao gầy, ngôn ngữ hành vi đều rất lưu loát sảng khoái, là một hình tượng nữ cường tinh anh, mày liễu không nhường mày râu. Sau khi đuổi Đổng Dịch đi, bà nắm chặt tay Lưu Khoa, lấy một bao lì xì nhét vào tay cậu, thái độ rất thân thiết, không có vẻ kênh kiệu của bậc cha chú chút nào, “Bác để trống lịch làm việc năm nay, yên tâm, hôn lễ của các con bác tuyệt đối không vắng mặt.”

“Cám ơn bác gái.” Trước đó Lưu Khoa chỉ biết mẹ Đổng Dịch là một bác sĩ, nhưng không biết đối phương thế mà là một thành viên của tổ chức cứu trợ quốc tế, đối với việc bà luôn không có thời gian rảnh cũng hiểu thêm được vài phần, trong lòng có chút kính nể.

Ông Hoài Mạn thấy dáng vẻ cậu dễ nhìn, xử sự cũng khiêm tốn lễ phép, ánh mắt trong sáng ôn hòa, không có vẻ gì phù phiếm khoa trương, nên càng cảm thấy vừa lòng với cậu, nhớ tới những ngày lo lắng vì tính hướng của con trai, trong lòng dần kiên định.

Bà liếc nhìn Đổng Dịch đang nói chuyện với William, nhỏ giọng từ từ nói, “Tiểu Khoa, bác và ba của Đổng Dịch lúc còn trẻ đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, làm Tiểu Dịch có cuộc sống thật khổ sở… Bác nhìn ra được, Tiểu Dịch thật thích con, hiện tại thoạt nhìn nó sáng sủa hạnh phúc hơn nhiều so với trước kia. Cám ơn con, nếu không có con, Tiểu Dịch đứa bé kia không chừng đã bị bác và ba nó làm hỏng rồi.”

Lưu Khoa vội lắc đầu trấn an nói, “Bác gái không cần quá tự trách, bây giờ Đổng Dịch tốt lắm, sau này cũng sẽ tốt như vậy, là con nên cám ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, con mới là người hủy diệt bản thân.”

“Không thể nói như vậy, con và Tiểu Dịch đều là con ngoan, phải hạnh phúc.” Ông Hoài Mạn lại vỗ vỗ hắn, trong mắt mang theo chút cảm khái, “Các con hạnh phúc, chúng ta làm cha mẹ mới yên lòng.”

Đây là kỳ vọng bản năng nhất của người mẹ, Lưu Khoa nghe vậy rất cảm động, gật đầu trả lời, “Dạ, bác gái cứ yên tâm.”

Thức ăn dọn lên bàn, mọi người tỏa ra xung quanh phòng bao trò chuyện tề tụ lại, Đổng Bân và Ông Hoài Mạn khách sáo chào hỏi nhau, sau đó vì tránh hiểu làm nên rất ít nói chuyện với nhau, đây là tôn trọng bạn đời của mỗi người và để cho họ có cảm giác an toàn.

“Mẹ đã nói gì với em?” Đổng Dịch đeo bao tay giúp Lưu Khoa lột tôm, quan tâm hỏi.

“Nói anh lúc còn bé luôn xụ mặt, không để ý đến người khác, không đáng yêu chút nào.” Lưu Khoa cũng nhỏ giọng theo, hỏi lại, “Không phải anh nói bác gái đã sinh em gái cho anh sao, lần này không trở về à?”

Đổng Dịch rất ít khi tiếp xúc với người mới của ba mẹ hắn, vả lại hắn cũng không hiểu rõ lắm đứa em gái nhỏ hơn rất nhiều tuổi luôn sống ở nước ngoài này, chỉ biết sơ sơ tình hình, trả lời cậu, “Liliane mới bốn tuổi, ngồi may bay về quá lâu không tốt cho nó, bèn để lại với cha mẹ của William.”

“Con lai a, thật muốn gặp.” Lưu Khoa liếc nhìn William tóc vàng mắt xanh, hai mắt cậu trở nên sáng như sao, “Em gái anh lớn lên giống mẹ, hay là giống ba hơn?”

“Giống ba.” Đổng Dịch buồn cười nhìn cậu, lại ái muội liếc xuống bụng cậu, đến gần nói, “Thích trẻ con như vậy, em sinh một đứa cho anh đi?”

Người này không lúc nào nghiêm chỉnh!

“Em đã có con của mình!” Lưu Khoa cố ý chọc tức hắn, cầm điện thoại bấm tấm ảnh thiết kế nhân vật sơn thần, dùng sức hôn một cái, “Con ruột của em thật đẹp trai! David nói chuẩn bị làm tiếp một bộ Q bản tính cách thiết lập, đến lúc nó con em chắc chắn đáng yêu đến chết!”

Loảng xoảng, chén đĩa rơi xuống đất, Lam Thấm đột nhiên che miệng chạy ra khỏi phòng bao.

Đổng Bân lo lắng chạy theo.

Mọi người đang ngồi đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là bà ngoại Ông lên tiếng trước, “Đây là bị sao vậy? Tiểu Mạn, con đi cùng xem có chuyện gì, đừng nói là ăn nhằm thứ gì bị phá bụng.”

Ông Hoài Mạn nghe lời đứng dậy đi theo.

Ông Đổng rung chuông gọi nhân viên phục vụ đến, nhờ bọn họ lấy một bộ bát đũa mới cho Lam Thấm, thuận tiện dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất.

Lưu Khoa giúp nhân viên phục vụ chuyển khăn mặt, tầm mắt dừng lại trên thức ăn thừa và mảnh vỡ bát đĩa trong túi đựng rác, lại chú ý nhìn thức ăn đặt ở chỗ Lam Thấm ngồi, nhớ lại dáng vẻ của Lam Thấm lúc chạy ra ngoài, trong lòng dần dần nhảy ra một suy đoán, quay đầu nhìn Đổng Dịch.

Đổng Dịch mới vừa thừa dịp cậu không chú ý đoạt lấy di động, đang tính hủy thi diệt tích tấm ảnh thiết kế nhân vật này, thấy cậu nhìn qua, hắn dừng lại yên lặng thu hồi ngón tay, trả điện thoại cho cậu xụ mặt nói, “Cho dù là hình vẽ cũng không cho hôn nữa.”

“Đổng Dịch.” Vẻ mặt Lưu Khoa hơi xoắn xuýt nhìn hắn.

“Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, còn có lần sau dứt khoát xóa hình.”  Đổng Dịch giơ tay xoa đầu cậu một cái, vẫn cố ý xụ mặt.

Lưu Khoa nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh một Đổng Dịch thu nhỏ, không nhịn được vươn tay nhéo mặt của hắn, cười híp mắt, “Đổng tiểu Dịch, anh có thể, có khả năng, có lẽ… sắp làm anh…”

“Anh vốn là anh trai.” Đổng Dịch kéo tay cậu xuống gặm một cái, xoay mặt cậu đối diện bàn ăn, “Ăn cơm thật ngon, không cho ngứa da.”

Lưu Khoa nghe lời cầm đũa, trong lòng có chút kích động kỳ quái. Bình thường dì Lam rất chú trọng thức ăn, thức ăn ở Đình Hoa Cúc chắn chắn không có vấn đề, vậy phản ứng vừa rồi có thể là…

Mấy phút đồng hồ sau, vẻ mặt Ông Hoài Mạn tràn đầy ý cười đẩy cửa phòng bao, chờ tất cả mọi người nhìn qua, bà nói như đang tuyên bố đại sự, “Đổng Bân dẫn Lam Thấm lên phòng khám trên lầu.”

“Đi phòng khám?” Hai bà nội ngoại nghe vậy sốt ruột, “Tình huống thế nào, sao nghiêm trọng đến nỗi đi phòng khám bệnh?”

William cũng chính là bác sĩ, rất hiểu vợ của ông, thấy bà như vậy liền biết không phải xảy ra chuyện gì không hay, đầu óc vừa động liền hiểu được tình huống, trên mặt không tự giác cũng mang ý cười.

Lưu Khoa thấy thế trong lòng vui vẻ, trong đầu lại nhảy ra dáng vẻ Đổng Dịch thu nhỏ lần nữa, kìm lòng không được vươn tay níu cánh tay Đổng Dịch.

Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, cho là cậu quá lo lắng, vội trấn an nói, “Đừng lo lắng, không đi bệnh viện chứng tỏ không có vấn đề gì lớn.”

Dưới sự thúc giục của bạn già, ông Đổng chuẩn bị đứng dậy tự mình đi xem tình hình.

“Mọi người đừng nóng vội, là chuyện tốt.” Ông Hoài Mạn không hề thừa nước đục thả câu, cười nhìn ông Đổng nói, “Ngài đừng oán giận cơm dưỡng sinh không thể ăn nữa, chăm cháu trai là việc tốn sức, ngài nên dưỡng thân thể cho tốt.”

Ông Đổng nhất thời không kịp phản ứng, nghe vậy trực giác nhìn về phía Đổng Dịch, “Tiểu Dịch đã lớn như vậy, còn muốn tôi chăm, cơm dưỡng sinh thỉnh thoảng ăn còn được, ăn mỗi ngày thật khó, ”

“Trời đất, đầu óc ông hỏng rồi!” Bà Đổng đã hiểu ý tứ của Ông Hoài Mạn, kích động đứng lên vỗ ông Đổng một cái, vội la lên, “Còn ngồi đây làm gì, mau mau, chúng ta cùng đi xem Tiểu Thấm.”

Ông Đổng không hiểu ra sao, “Bà gấp cái gì, không phải đang chuẩn bị đi đó sao.”

“Sao có thể không gấp! Tiểu Thấm chờ mong nhiều năm như vậy, đều đã hết hy vọng, bây giờ cuối cùng, cuối cùng…” Nói đến một nửa bà lại sợ bản thân hiểu lầm, nhìn Ông Hoài Mạn xác nhận, “Mạn Mạn, có phải Tiểu Thấm… mang thai không?”

Ông Hoài Mạn gật đầu, “Tám chín phần mười.”

Suy đoán được chứng thực, bà Đổng mừng rỡ vỗ đùi, vỗ xong lại vỗ ông Đổng, “Tốt tốt tốt, đây chính là đại hỷ sự, ông già mau tránh ra, tôi nhanh chân đi xem Tiểu Thấm!”

Ông Đổng đã muốn choáng váng.

Hai ông bà Ông cũng phản ứng lại, vội chúc mừng bọn họ.

Bạn chí cốt lại có con trai, trên mặt Mục Tu cũng mang ý cười, nhịn không được nhìn Lưu Khoa, rồi nhìn Đổng Dịch bên cạnh, dừng một chút, lại nhìn Trình Thiên ngồi cạnh ông, tươi cười còn chưa kịp sâu, ông nghĩ đến gì đó, lại chậm rãi cau mày. Không biết Thiên Thiên thích nam hay là nữ? Nếu cũng là nam, vậy… Lông mày ông nhanh chóng dãn ra, lại lắc lắc đầu, đứng dậy đuổi kịp mấy người lớn kích động rời đi kia.

Thôi, con cháu có phúc của con cháu, tất cả không thể cưỡng cầu.

Phòng khám bệnh trong Đình Hoa Cúc có đầy đủ tất cả thiết bị, tất nhiên là có thiết bị kiểm tra mang thai. Lam Thấm kiểm tra bốn lần, tất cả đều là hai vạch, choáng váng ngay tại chỗ. Đổng Bân biết được kết quả kìm lòng không được kích động ôm Lam Thấm lên khỏi mặt đất, giọng nói hơi khàn khàn, “Để xem sau này ai còn dám nói luyên thuyên trước mặt em, câm miệng hết đi!”

Lam Thấm hoàn hồn, cười vỗ ông một cái, “Cái tính tình thối nát của anh, ai dám nói em, đừng kích động, đều cả bó tuổi rồi.”

Mấy người nhà lục tục đến thấy thế ăn ý rời khỏi phòng khám, trên mặt đều mang ý cười không kìm nén được.

“Đổng tiểu Dịch, anh thật sự sắp làm anh trai rồi.” Lưu Khoa nắm tay Đổng Dịch, giọng nói khó nén được kích động, “Dì Lam cũng rất đẹp, đứa trẻ chắc chắn cũng xinh đẹp, không biết sẽ là em trai hay em gái đây.”

Đổng Dịch nhìn người nhà ai cũng vui vẻ, trong lòng áy náy vì không thể kéo dài huyết thống nhà họ Đổng dần dần tiêu tán, ánh mắt cũng mang ý cười, cầm tay Lưu Khoa nói, “Chỉ cần người một nhà cùng nhau, em trai hay em gái đều được.”

Lưu Khoa nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được não bổ dáng vẻ Đổng Dịch phiên bản nữ, chịu không nổi bật cười.

Không, có lẽ không giống, nếu như là em gái, lớn lên nên giống dì Lam vẫn tốt hơn. Buổi tụ họp vì chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn mà kết thúc, Lưu Khoa tạm biệt người nhà họ Đổng, ngồi lên xe đi về nhà.

“Rất vui sao?” Trình Thiên liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu.

Lưu Khoa gật đầu, “Vui a, em thích trẻ con.” Nói xong cậu nghĩ đến chuyện gì đó, vịn lưng ghế dựa, thử thăm dò nói, “Anh, anh có thích không, anh đẹp trai như vậy, sinh đứa nhỏ chắc chắn cũng đẹp.”

Mục Tu nghe vậy nhìn qua, vấn đề này rất quan trọng.

Trình Thiên không nghe ra ý thăm dò trong câu nói của Lưu Khoa, trả lời, “Không có, có lẽ anh sẽ không có con.”

“Tại sao?” Lưu Khoa nghĩ đến gì đó, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ anh cũng là…”

Trình Thiên từ chối cho ý kiến, nổ máy xe. Huyết thống nhà họ Hứa không cần kéo dài nữa, nên cái gì mà con cái, đời này không có khả năng sẽ có. Nếu sau này Tiểu Khoa đồng ý thuê người mang thai hộ đứa nhỏ, vậy con của Tiểu Khoa cũng là con của hắn, sẽ là người thừa kế của Trình Ký Trà Hành.

Lưu Khoa cho là Trình Thiên ngầm thừa nhận, trong lòng hơi tiếc nuối vì không thể nhìn thấy đứa trẻ anh trai sinh ra, sau khi tiếc nuối cậu lại lo lắng nhìn về phía Mục Tu. Ba thật lòng xem anh trai như con ruột, hiện giờ hai đứa con trai đều thích đàn ông, không biết ba sẽ có suy nghĩ gì… Không được hưởng thụ niềm vui quây quần bên con cháu gì đó…

“Tiểu Khoa đã ổn định cuộc sống, con là anh trai không thể lại tiếp tục trì hoãn.” Vẻ mặt Mục Tu bình tĩnh, giống như mấy người lớn muốn tìm đối tượng cho con cháu, lải nhải nói, “Một mình sống qua ngày thì giống cái gì, gặp ai thích thì theo đuổi, nam hay nữ cũng được. Còn chuyện con cái, sau này con muốn có con, có thể đến cô nhi viện hay viện phúc lợi tìm một đứa hợp mắt có duyên nhận nuôi, ba giúp con chăm sóc.”

Lưu Khoa nghe vậy yên lòng, vội vàng phụ họa, đồng thời yên lặng thề trong lòng phải giúp anh trai sớm ngày thoát kiếp độc thân.

Đến cuối tuần, Đổng Dịch tập trung xử lý xong công việc trong văn phòng, lòng đầy chờ mong cùng Lưu Khoa đi đến sân bay.

“Về sớm một chút, đã chọn ngày hôn cất mẹ rồi, em nhớ về sớm chuẩn bị.” Trình Thiên kéo Lưu Khoa dặn dò, thỉnh thoảng cho Đổng Dịch một ánh mắt sắc như dao.

Đổng Dịch vờ như không thấy, gắt gao nắm chặt tay kia của Lưu Khoa. Anh vợ muốn phóng ánh mắt như dao thì cứ phóng, lúc anh vợ kiên trì muốn đưa hai người đến sân bay hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng ánh mắt như dao phóng tới, ăn thịt vẫn quan trọng hơn.

Dưới không khí quỷ dị của anh trai và người yêu, Lưu Khoa như ngồi trên chông, nghe vậy vội gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng cam đoan sẽ không ngốc ở đó lâu, xong xuôi mọi việc sẽ lập tức trở về.

Trình Thiên thấy cậu ngoan ngoãn dạ thưa, càng nhìn Đổng Dịch không vừa mắt, biết lần này phỏng chừng cải trắng được che chở nhà mình thật sự muốn vào miệng cọp, cuối cùng vẫn nhịn không được giật dây một phen, “Chiều cao không thể quyết định tất cả, anh đã chuẩn bị cho em vài thứ, đặt trong ngăn kéo hai lớp trong va li, nhớ dùng.”

Anh vợ dụng tâm hiểm ác, Đổng Dịch bày tỏ không thể tiếp tục trầm mặc, nói xen vào, “Sắp trễ giờ rồi, anh xem…”

Trình Thiên u ám nhìn qua, lại vỗ bả vai Lưu Khoa, cuối cùng buông tay Lưu Khoa ra.

Lên máy bay, xuống máy bay, gọi xe đến khách sạn, làm thủ tục nhận phòng có giường lớn… Toàn bộ quá trình mặt mày Đổng Dịch rất đứng đắn, giống như chỉ đến đây đi công tác bình thường.

Thang máy dừng lại, đi vào hành lang.

Càng đến gần phòng khách sạn, gương mặt Lưu Khoa càng đỏ, đã từng trải qua đau đớn bi thảm hoa cúc tàn hiện ra trong đầu cậu lần nữa, cậu nhịn không được kéo Đổng Dịch dừng lại, ánh mắt né tránh nói, “Thời gian còn sớm, em, chúng ta đi dạo bên ngoài trước đi, sau đó ăn cơm chiều, ăn xong tiếp tục chuyển…”

Đổng Dịch xoay người nhìn cậu, giơ tay vuốt lỗ tai cậu, “Tiểu Khoa, sao lỗ tai em đỏ vậy, có phải…”

“Không, không phải!” Lưu Khoa giống như mèo bị đạp phải đuôi dùng sức gạt tay hắn xuống, giọng nói hơi lớn, “Em có hơi đói, đúng, em hơi đói, muốn ra ngoài ăn chút gì đi!”

Đổng Dịch nghi hoặc nhìn cậu, sau đó nở nụ cười, “Thì ra là vậy, thật ta anh cũng đói bụng, đi thôi, cất hành lý xong anh dẫn em đi ăn cơm, không phải em muốn ăn thức ăn quê nhà đã lâu rồi sao?”

Ôi chao?

“Nhìn mặt em đỏ rần kìa, rất nóng sao?” Đổng Dịch nắm tay cậu, quan tâm nói, “Tỉnh A ấm áp hơn thành phố B rất nhiều, về phòng thay quần áo trước đi, quá nóng dễ mất khẩu vị không tốt, gần đây em ăn ít quá, phải chú ý.”

Nghiêm trang chững chạc như vậy… Giống như thật sự quan tâm đơn thuần.

Lưu Khoa nhìn gương mặt đứng đắn không thể đứng đắn hơn của Đổng Dịch, yên lặng sám hối vì sự không trong sáng của bản thân… Đúng rồi, Đổng tiểu Dịch cũng không phải thanh niên mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể vì cuối cùng ăn được thịt mà vừa xuống máy bay liền…

“Vậy, vậy về phòng thay quần áo trước đi.” Lưu Khoa chủ động xách hành lý, xấu hổ né tránh tầm mắt của Đổng Dịch.

Quẹt thẻ khách sạn, cửa phòng mở ra, Đổng Dịch nhường Lưu Khoa đi vào trước, sau đó xách toàn bộ hành lý vào, đóng cửa lại rồi nói, “Em đi rửa mặt thay quần áo trước, anh sửa soạn hành lý một chút, sau đó ra ngoài ăn cơm.”

Lưu Khoa vào phòng liền không tự giác căng cứng cơ thể, nghe vậy hoàn toàn thả lỏng, cười lên tiếng, tiến lên hôn Đổng Dịch một cái, lấy trong hành lý một bộ quần áo mỏng hơn vừa hát vừa vào phòng tắm.

Sau khi Đổng Dịch xác nhận cửa phòng tắm đã đóng lại, vẻ mặt bình tĩnh đứng đắn hoàn toàn biến mất, kéo hành lý của Lưu Khoa mở ngăn kéo hai lớp, thấy trong đó có một bọc nhỏ màu đen, hắn cầm lên mở ra, nở nụ cười.

Anh vợ thật tri kỷ, chuẩn bị đầy đủ hết.

Rửa mặt thay quần áo xong, Lưu Khoa mở cửa bước ra, vừa để quần áo thay ra lên ghế vừa nói, “Đổng Dịch, anh cũng nên rửa mặt thay quần áo đi, còn hành lý để đó em soạn… A, sao tấm rèm lại kéo lại?”

Thắt lưng bị ôm chặt, cơ thể đột nhiên bay lên không, sau đó tầm mắt xoay tròn, cơ thể ngã xuống giường. Lưu Khoa kinh hô một tiếng, trái tim suýt chút nữa sợ đến mức nhảy ra ngoài lồng ngực, tức giận nói, “Đổng Dịch, anh làm gì vậy!”

Đổng Dịch đã cởi quần áo mặc áo choàng tắm, hắn đi đến bên giường, cơ thể chen vào giữa hai chân Lưu Khoa, quỳ lên giường chống lên cơ thể cậu, giơ tay kéo cổ áo cậu, mỉm cười nói, “Tiểu Khoa, anh nói rồi, anh đói bụng.”

Tình huống không đúng!

Lưu Khoa vội giơ tay đè ngực hắn, không dám nổi giận, ấp úng nói, “Đói bụng cũng đi thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm, anh, anh kéo màn lại làm chi?”

“Em sẽ nhanh biết để làm gì.” Đổng Dịch nắm tay cậu lại, thả lỏng cánh tay đang chống đỡ cơ thể, hoàn toàn đè lên người cậu, cúi đầu hôn xuống.

“Ưm ưm… Anh khốn nạn!” Thì ra đứng đắn của đối phương trước lúc vào cửa toàn bộ đều là giả vờ, đều là lừa cậu vào tròng!

Đổng Dịch cạy mở hàm răng cắn chặt của cậu, hôn ngày càng sâu, vươn tay cởi quần áo của cậu, còn thỉnh thoảng khiêu khích vuốt ve và ấn lên mấy điểm mẫn cảm của cậu, hàm hồ nói, “Tiểu Khoa, yên tâm, anh sẽ cẩn thận, không đau.”

Dựa vào kỹ thuật thối nát của anh, cẩn thận thì có ích gì! Chắc chắn sẽ đau! Lưu Khoa tức giận duỗi chân, sau đó bị Đổng Dịch nắm lấy vòng qua eo hắn.

Quần áo trên người ngày càng ít, cảm giác da thịt dán vào nhau thật ái muội và kích thích, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập. Lưu Khoa cảm nhận được kích động của đối phương, khẽ cắn môi, cố sức ôm lại hắn, bắt đầu lung tung đáp lại.

Thôi, chết sớm chết muộn cũng là chết, chết sớm đầu thai sớm!

Trong mắt Đổng Dịch lóe lên một tia ý cười khi đạt được ý xấu, ôm cậu trở mình một cái, kéo cái áo cuối cùng trên người cậu.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lưu Khoa nằm úp sấp trên giường tức giận.

Sự thật chứng minh, Đổng Dịch đã không phải là Đổng Dịch mười năm trước, sau khi kiên nhẫn học tập xem tài liệu, tuy rằng kỹ thuật Đổng Dịch vẫn trúc trắc như cũ, nhưng cuối cùng cũng không có làm người bị thương thành cúc hoa tàn đầy đất. Càng về sau dần tốt hơn, hai người chậm rãi tìm được cảm giác… Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Đổng Dịch có thể làm xong một lần rồi lại một lần! Ngủ thẳng đến nửa đêm còn một lần! Sáng sớm lại một lần nữa! Mặt sau không thể liền dùng tay, ngay cả cơm cũng không cho cậu ăn!

Khốn nạn! Chu lột da! Ma quỷ! Đồ lưu manh khoác túi da đứng đắn!

“Thắt lưng còn đau không?” Đổng Dịch buông bát cháo, giúp cậu massage phần eo.

Lưu Khoa âm u nhìn hắn, nghiến răng nói, “Cầm thú!”

Cậu càng mắng Đổng Dịch càng muốn cười, sợ cậu tức giận hắn, vội nhỏ giọng ho một tiếng đè nén ý cười, ôm lấy cậu, vừa giúp massage phần eo vừa hôn lên trán cậu, dỗ dành nói, “Lần sau không dày vò em như vậy nữa, cho ngươi ngủ say, được không?”

“Được cái rắm!” Lưu Khoa nhịn không được bùng nổ thô tục, tức giận đến nỗi muốn cắn hắn, “Anh xem dấu vết trên cổ em, ngày mai làm sao đi gặp trưởng thôn! Thời tiết nóng như vậy anh đừng bảo em mặc áo cao cổ, em muốn đánh chết anh!”

Xem ra đã tức giận, Đổng Dịch cúi đầu dán mặt vào cậu, tiếp tục dỗ dành, “Lát nữa anh đi mua đồ che khuyết điểm cho em được không?”

Lưu Khoa càng muốn đánh chết hắn, tức giận xoay người qua bên kia giường, muốn cách xa hắn ra. Đổng Dịch đương nhiên không có khả năng để cậu một mình giận dỗi, vội ôm cậu quay lại.

Một người muốn xoay người kia, một người không đồng ý, cọ tới cọ lui như vậy, Đổng Dịch không khống chế được lại có phản ứng.

“Anh!” Cơ thể Lưu Khoa cứng lại, đấm xuống giường nói, “Anh là đồ cầm thú! Đừng nghĩ chuyện kết hôn nữa, em không cần sống chung hợp pháp với anh, em không cần!”

Đổng Dịch cố sức ôm lấy cậu, hôn hôn lên cổ nói, “Không được, trở về liền kết hôn, nhà số 68 đã trang hoàng xong rồi.”

Lưu Khoa đá hắn, “Em không kết hôn! Anh có thể kết hôn với Cục Ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.