Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 41: Cùng tình địch tỏ rõ lập trường




Hai người ở bãi sông nói chuyện phiếm. Đến gần giữa trưa, mặt trời nhô lên cao, mặt nước trong suốt giống như được dát thêm một lớp vàng óng ánh. Sóng vỗ bờ, mấy con cò trắng thong thả vùng vẫy trong nước, trông cực kì nhởn nhơ tự tại.

Ân Nhược Nhàn cố tình kéo dài thời gian của Trì Trọng Lâu. Hắn đem tất cả kĩ xảo của mình phát huy hết mức, miệng lưỡi lưu loát nói từ phong tục Câu Bình đến tình hình thiên hạ.

Trì Trọng Lâu từ khi rời khỏi Xích Ly, chưa từng có ai cùng y nói chuyện phiếm giải sầu, thế nên khi nghe Ân Nhược Nhàn kể cũng cực kì chăm chú, đến tận lúc bụng phát ra âm thanh mới phát giác mình đói bụng.

Hai người trước khi xuất phát không mang theo đồ ăn, Ân Nhược Nhàn cũng muốn mượn cơ hội này khoe khoang tài nghệ của mình chiếm lấy chút hảo cảm của Trì Trọng Lâu, hắn lôi ra trường kiếm đeo sau lưng:

“Trọng Lâu huynh, không bằng ta đi bắt cò trắng, cho huynh nếm thử đồ ăn dân dã.”

Cổ tay rung lên, trường kiếm đã hóa thành một đạo bạch hồng bay vút, tức khắc đâm xuyên qua thân thể cò trắng, lại từ trên không trung quay vài vòng sau đó mang cò trắng trở về, cắm thẳng vào bãi bùn gần sát chân hai người, cả thân kiếm rung rung.

“Hảo kiếm thuật!” Trì Trọng Lâu từ đáy lòng tán thưởng.

Y không học võ, nhưng nhị đệ tam đệ y đều thân thủ bất phàm ngày ngày cùng thị vệ luận bàn vũ kỹ, nên y nhận ra công phu của Ân Nhuợc Nhàn không khổ luyện nhiều năm thì khó có thể đạt được.

“Trọng Lâu huynh quá khen.”

Ân Nhược Nhàn đắc ý khiêu mi, đưa tay rút kiếm. Bỗng nhiên hắn rụt tay lại kêu một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.

Một con rắn nhỏ hoa văn diễm lệ chẳng biết từ lúc nào đã quấn quanh thân kiếm, đang gắt gao cắn cổ tay Ân Nhược Nhàn. Đồng tử mãnh liệt co rút, trên đời này hắn sợ nhất là xà, kinh hãi khiến cơ thể không giám nhúc nhích.

“Tam bộ hoa hoàn!” Trì Trọng Lâu cũng thay đổi sắc mặt, y vươn tay lấy tốc độ cực nhanh nắm lấy tiểu xà ném đến tảng đá, đầu rắn nứt ra, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong y thư y đọc có viết đến loại rắn này, cơ thể nhỏ, đối với mùi máu cực kì mẫn cảm, hơn nữa độc tính vô cùng mãnh liệt, trong đấy từng nói có người bị loài này cắn ba bước đã chết. Con rắn này chắc ở trong hang bùn bên bờ sông ngủ đông, lại thấy máu cò trắng nhiễm vào nước thế nên bò ra.

Vừa nhìn đến cổ tay phải Ân Nhược Nhàn, trên đó lưu lại hai vết răng nhỏ. Trì Trọng Lâu không châm trễ chút nào nắm lấy tay hắn, hút một hơi máu độc, nhổ trên đất, sau đó lại hút lại. Sau khi liên tiếp nhổ ra bảy tám lần máu độc, máu ở vết thương cũng dần chuyển thành đỏ tươi.

Ân Nhược Nhàn lúc này như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Trì Trọng Lâu nói không ra lời. Cái này… đại điện hạ hút độc xà ngay cả mí mắt y cũng không chớp.

“Ngươi định làm gì?” Ân Nhược Nhàn thay đổi giọng điệu.

Trì Trọng Lâu nhảy lên Yên chi mã, cười nói:

“Độc xà này phải cần đến rượu thuốc, trừ bỏ lưu thông máu, tác dụng còn có rất nhiều, chờ ta làm xong, ngươi cũng trở lại bình thường.”

Mặt Ân Nhược Nhàn xám ngắt, nhưng lại không muốn Trì Trọng Lâu phát hiện ra việc hắn sợ rắn, khó khăn cười hai tiếng: “Nhất định nhất định…”
Hai người trở lại vương phủ, Ân Nhược Nhàn gọi đại phu trong phủ tới thanh trừ nốt dư độc.

Đại phu nhìn tiểu xà trên tay Trì Trọng Lâu, luôn miệng nói may mắn, nhìn y nói:

“Nhờ có công tử cơ trí, lập tức hút hết máu độc trong người nhị hoàng tử, bằng không nhị hoàng tử còn chưa kịp trở về vương phủ cũng đã bị độc khí công tâm.”

Trì Trọng Lâu cười một tiếng, còn chưa trả lời đã nghe thấy bên ngoài hỗn loạn. Năm sáu thiếu niên tuấn tú phục sức hoa lệ chen vào, y trông thấy Phượng Vũ cũng ở trong đó.

Các thiếu niên đều được tôi tớ bẩm báo, biết nhị hoàng tử bị rắn độc cắn, tất cả vây quanh bên người Ân Nhược Nhàn hỏi han, đem Trì Trọng Lâu đẩy ra ngoài. Đây đều là nam sủng của Ân Nhược Nhàn.

Trì Trọng Lâu liếc nhìn xung quanh hắn còn có thiếu niên cùng đại phu, biết mình cũng không nên ở đây lâu liền đem tử xà trở lại căn nhà gỗ nhỏ.

Sau khi đi trù phòng dùng qua cơm nước, y lại gặp Thanh Không nói cần một vò rượu để pha chế, rửa sạch tử xà, mổ bụng lấy ra túi mật, lại bận rộn một hồi. Vừa ngâm vào bình rượu, nghe được có người hướng phía nhà gỗ đi tới. Y ngẩng đầu, thấy hai nam nhân lạ mặt bước vào, cung kính hướng y khom người hành lễ, nói:

“Trì công tử, tiểu nhân được lệnh nhị hoàng tử tới dẫn đường cho công tử, thỉnh Trì công tử sắp xếp đồ đạc đến chỗ ở mới.”

Trì Trọng Lâu cũng từng nghĩ đến việc này, nếu như Ân Nhược Nhàn đã tra thân phận của y, đương nhiên cũng sẽ không để y ở chỗ đơn sơn cho hạ nhân. Y ôm lấy bình rượu thuốc, cùng hai nam phó rời khỏi nhà gỗ nhỏ.
Đi qua đồng cỏ héo vàng, màu sắc xuất hiện trước mắt càng ngày càng rực rỡ, là một đình viện rộng lớn.

Mặc dù hiện tại là trời đông giá rét, thế nhưng trong viện hoa thơm cỏ lạ trước sau đều đua nhau khoe sắc, không ít kì hoa dị thảo Trì Trọng Lâu chưa từng trông thấy.

Đình đài lầu các được bố trí phong cách cổ xưa, lịch sự tao nhã. Bóng cây khóm hoa chằng chịt ẩn hiện.

Hai nam phó đưa Trì Trọng Lâu đến trước biệt viện tinh xảo, tươi cười nói:

“Trì công tử, đây chính là khách xá nhị hoàng tử chuẩn bị cho ngài.”

Trì Trọng Lâu thích yên tĩnh, thấy biệt viện này thanh u trang nhã, cực kì vui vẻ, nhìn hai nam phó nhàn nhạt cười nói tiếng cám ơn, bước qua nguyệt động môn

Trong tiểu viện lác đác lá khô. Một tiểu nha hoàn đang quét dọn, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, ngẩn người, sau đó vui mừng bỏ lại cây chổi chạy vội tới kêu “Công tử!”.

“Lâm Nhi?”

Cuối cùng cũng thấy một người quen, Trì Trọng Lâu vừa mừng vừa sợ:

“Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Sáng hôm nay Lâm Nhi bị đưa đến nơi này. Lang tổng quản nói Hầu gia đem Lâm nhi cho nhị hoàng tử. Thì ra công tử cũng ở đây a! Vậy sau này Lâm nhi có bạn rồi!” Lâm nhi nắm lấy tay Áo Trì Trọng Lâu, càng nói càng vui vẻ:

“A! Ta còn mang theo tiểu Cẩu, chân nó đã tốt hơn nhiều lắm, Lâm Nhi dẫn công tử đi xem!”

Nàng hoạt bát chạy đến sương phòng.

Trì Trọng Lâu từ đầu đến cuối không chen lời vào, nhịn không được lắc đầu cười.

Bả vai bỗng nhiên bị người vỗ một cái, y giật mình quay đầu, đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn tú của Ân Nhược Nhàn đang mỉm cười.

“Trọng Lâu huynh, biệt viện này huynh có hài lòng không?”

Ân Nhược Nhàn nhìn Lâm nhi ôm tiểu Hắc Cẩu đi ra từ sương phòng, cười nói:

“Nhược Nhàn biết Trọng Lâu huynh trước đó còn ở Hầu phủ, bên cạnh có nha đầu kia hầu hạ mọi việc hằng ngày. Sáng nay liền viết thư cho Vệ ứng hầu đem nha đầu ấy đến chiếu cố huynh.”

Trì Trọng Lâu từ đáy lòng nói tiếng cám ơn, thoáng nhìn qua cổ tay Ân Nhược Nhàn được băng vải trắng:

“Miệng vết thương của ngươi không có gì đáng ngại chứ?”

Khuôn mặt Ân Nhược Nhàn ửng đỏ, cười ha ha nói:

“Vết thương ấy có đáng gì. Trọng Lâu huynh ngươi không cần lo lắng cho ta.”

Hắn không muốn nhớ lại việc bản thân mình bị rắn cắn, càng muốn dấu diếm Trì Trọng Lâu vết thương ở tay, vừa đi đến phòng ngủ vừa ân cần:

“Trọng Lâu huynh xem thử bài trí có vừa ý ngươi hay không?’’

Hắn biết rõ những thứ tầm thường khẳng định không được vị đại hoàng tử Xích Ly này để vào mắt. Vì muốn lấy lòng Trì Trọng Lâu, hắn sai người dùng những thứ thượng đẳng nhất bố trí biệt viện.

Trì Trọng Lâu dĩ nhiên không thích phô trương, nhưng thấy bên trong từ đèn đuốc đến bức họa cũng tốn không ít tâm tư, đủ thấy Ân Nhược Nhàn đối với y coi trọng. Cảm tình đối với nhị hoàng tử cũng tăng thêm ba phần.

Trên giường để vài món đồ thủ công tinh tế cùng áo đơn bằng tơ lụa và mấy bộ xiêm y vừa vặn. Xung quanh còn có mấy mảnh ngọc khuyết cùng vật sức.

Ân Nhược Nhàn cầm lên một trường bào tím nhạt, so sánh với dáng người Trì Trọng Lâu, nghiêm mặt nói:

“Trọng Lâu huynh, đều là Nhược Nhàn ta lơ là. Đến bây giờ vẫn để huynh mặc vải thô, thực sự đáng đánh. Để Nhược Nhàn ta tự mình thay cho huynh, coi như là  bồi tội.”

“Tự ta mặc được rồi, không dám làm phiền nhị hoàng tử…” Trì Trọng Lâu còn chưa dứt lời đã bị tiếng cười khẽ của Ân Nhược Nhàn cắt ngang.

“Đã nói qua, huynh cứ gọi Nhược Nhàn là được. Trọng Lâu huynh sao ngươi luôn cùng ta khách sáo?”

Thanh âm hắn càng nói càng dịu dàng, con mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, vô hình tỏa ra mị hoặc:

“Huynh là Xích Ly đại hoàng tử, Nhược Nhàn thay y phục giúp huynh cũng coi như là không bất đồng thân phận. Trọng Lâu, huynh đừng từ chối nữa.”

Bị một nam nhân tuấn mỹ hơn người nhìn tha thiết, Trì Trọng Lâu nói không lên lời cự tuyệt, lúng ta lúng túng gật đầu, đưa tay cởi vạt áo.

“Để ta làm.”

Ân Nhược Nhàn tất nhiên không bỏ qua cơ hội thân cận Trì Trọng Lâu, bỏ xuống trường bào tím nhạt, ngược lại sờ lên vòng eo Trì Trọng Lâu.

Hông đại hoàng tử cùng với tưởng tượng của hắn đồng dạng mềm dẻo hữu lực. Ân Nhược Nhàn thỏa mãn mỉm cười, hai tay linh hoạt cởi vạt áo Trì Trọng Lâu.

Động tác của hắn vừa thong thả vừa khiêu khích, nhẹ nhàng phất một chút liền chạm đến chỗ khác, không lộ dấu vết.

Mặt Trì Trọng Lâu cũng đã hơi phiếm hồng. Đến khi cởi ra áo ngoài thô ráp, y đè tay Ân Nhược Nhàn xuống, thấp giọng nói:

“Vẫn là để ta tự mặc đi.”

Ân Nhược Nhàn cười một cái, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy eo Trì Trọng Lâu.

“Ngươi?”

Trì Trọng Lâu theo bản năng giãy dụa một chút, hai tay Ân Nhược Nhàn lại tăng thêm lực, cằm đặt trên đầu vai y, hơi thở thổi qua lỗ tai mang theo xạ hương đặc biệt của nam tử, nóng rực liêu nhân.

Da đầu Trì Trọng Lâu run lên, tê dại. Tránh không được Ân Nhược Nhàn vây quanh, y cố gắng giữ bình tĩnh nói:

“Nhược Nhàn, ngươi buông ra.”

Người phía sau không trả lời, hai tay đang ôm hông y không có dấu hiệu buông ra, trái lại hạ thân hắn lại càng hướng sát vào.

Lúc đầu vốn là trêu đùa, nhưng càng tới gần Trì Trọng Lâu, mùi dược thảo nhàn nhạt càng rõ ràng, khiến bụng dưới Ân Nhược Nhàn nhộn nhạo thức dậy.

Cách lớp quần áo, Trì Trọng Lâu cũng cảm nhận thứ dưới quần nam nhân nhô lên, nhất thời cứng đờ. Y biết Ân Nhược Nhàn yêu thích nam sắc, nhưng dung mạo của y thựa sự cùng với mỹ thiếu niên càng không hơn.

“Trọng Lâu huynh…”

Người phía sau ngực chạm vào lưng y, nhẹ nhàng liếm, thanh âm so với lúc nãy càng lộ vẻ trầm thấp, mang theo vài phần mê người.

Tình cảnh này khiến Trì Trọng Lâu không biết nên làm sao, cũng rõ ràng Ân Nhược Nhàn muốn cái gì. Đầu óc y rối bời, như bị người lấp một đống cỏ dại. Nếu như Ân Nhược Nhàn giống như đêm đó khinh bạc, y tự nhiên sẽ không do dự cho hắn cái tát.

Nhưng sau ngày hôm nay xuất phủ, y đối với Ân Nhược Nhàn có ấn tượng tốt, trong chốc lát khuôn mặt cũng không lộ được vẻ trách cứ.

Khóe miệng Ân Nhược Nhàn chậm rãi toát ra độ cung hoàn mỹ đắc ý. Dán lại bên tai Trì Trọng Lâu nhẹ giọng nói:

“Trọng Lâu huynh, ta có thể hôn tai ngươi không?”

Bị tình dục nhuốm đậm, âm sắc vô cùng mị hoặc. Trì Trọng Lâu chưa từng trải qua chuyện này, tim không khống chế được đập nhanh, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Thấy bên trên lỗ tai Trì Trọng Lâu hiện lên một tầng mỏng đỏ ửng, Ân Nhược Nhàn cười khẽ, vén tóc Trì Trọng Lâu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai y.

Toàn thân Trì Trọng Lâu như bị sét đánh, hơi run rẩy:

“Ngươi đừng làm càn!” Lời ra khỏi miệng mang theo chút thanh âm khàn khàn, ngay cả chính y cũng giật mình.

Ân Nhược Nhàn lui lại hai bước, trong mắt hiện lên thần tình bi thương, cuối cùng nhìn Trì Trọng Lâu thành khẩn: “Trọng Lâu, ta là thật tâm tích huynh, tuyệt không đùa giỡn!”

Trì Trọng Lâu bị ánh mắt Ân Nhược Nhàn làm cho thay đổi, thấp giọng nói:

“Nhược Nhàn, ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi cũng đừng trêu đùa ta.”

“Trọng Lâu huynh, ngươi coi Ân Nhược Nhàn ta là loại người chỉ quan tâm hời hợt thôi sao?”

Ân Nhược Nhàn đi đến trước người Trì Trọng Lâu, khẽ vuốt hai gò má y, tình ý dạt dào:

“Trọng Lâu, từ nhỏ đến lớn chưa từng ai nói cho ngươi biết khí khái chính là thứ đẹp nhất của ngươi sao?”

“Cái gì khí khái? Ta tới bây giờ đều là một người bình thường, ngươi không cần nói vậy an ủi ta.”

Trì Trọng Lâu xưa nay ôn nhuận hòa nhã, rốt cuộc trong mắt cũng toát ra chút ảm đạm. Nữ hoàng có bốn nhi tử, trong đó tướng mạo y bình thường nhất. Tuy nói hoàng mẫu đối với y không tệ, cũng thương yêu y từ chỏ mất cha, nhưng chung quy vẫn không giống sự sủng ái với tam đệ. Mà quần thần Xích Ly dường như cũng bỏ quên một đại điện hạ quanh năm làm bạn với thảo dược là y này.

Cho dù Trì Trọng Lâu trời sinh không màng danh lợi, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Chính mình đang âm thầm thương cảm, trên vai bỗng  thấy mềm mại, trường bào tím nhạt phủ lên hai vai.

Ân Nhược Nhàn nhẹ nhàng khoác lên hai vai Trì Trọng Lâu, ngay sau đó buông ra, mỉm cười nói:

“Ở trong mắt ta, Trọng Lâu huynh là đẹp nhất, Nhược Hàn không động tâm cũng khó…”

Những lời đường mật chính là sở trường diễn kịch của hắn, nói như nước chảy mây trôi, mắt cũng chớp một cái. Trì Trọng Lâu tâm loạn như ma, túm lấy áo choàng chẳng biết nói gì cho đúng.

Biết rằng dừng lại đúng mực, dục tốc bất đạt, Ân Nhược Nhàn ho khan một tiếng:

“Trọng Lâu huynh ngày hôm nay xuất du, ngươi có lẽ cũng mệt mỏi. Nhược Nhàn lui trước, không quấy rầy huynh nghỉ ngơi nữa.”

Trì Trọng Lâu tùy tiện gật đầu, nhìn Ân Nhược Nhàn tiêu sái ra khỏi viện. Y ngồi dựa vào ghế, ngẩn người nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, tựa lưng vào ghế nhắm mắt.

Khóe môi cũng từ từ cong lên dáng tươi cười nhàn nhạt.
Đêm nay Trì Trọng Lâu mất ngủ, gần sáng mới mơ mơ màng màng chợp mắt, thế nhung lại mơ thấy mình và Ân Nhược Nhàn cưỡi ngựa cười nói rong ruổi ở nơi thanh sơn lục thủy. Ân Nhược Nhàn cười tủm tỉm đưa tay chạm mặt y, y muốn trốn tránh, kết quả từ trên lưng ngựa ngã xuống…

Trì Trọng Lâu giật mình tỉnh giấc, nhận ra chỉ là nằm mơ, bật cười, trong lòng lại cảm thấy hoang mang. Chỉ là quang cảnh ngắn ngủi, thế nhưng Ân Nhược Nhàn lại xuất hiện trong giấc mơ của y.

“Công tử, Lâm Nhi mang nước nóng đến đây.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm giòn giã của tiểu nha hoàn.

Trì Trọng Lâu lấy lại bình tĩnh, rời giường mở cửa phòng, rửa mặt chải đầu sau đó ăn canh tùng nhân  Lâm Nhi mang tới. Mùi vị thơm mát cùng với cháo y nhận ở trù phòng vài ngày trước đúng là khác xa một trời một vực.

Mới uống xong hơn nửa chén canh, tôi tớ ngày hôm qua dẫn y đến nơi này bước nhanh đến gần cửa phòng, hướng Trì Trọng Lâu thỉnh an, cười nói:

“Trì công tử, nhị hoàng tử nói công tử muốn xem y thư, căn dặn tiểu nhân dẫn công tử đến Tàng thư lâu..”

Trì Trọng Lâu cảm thán một tiếng, cũng nhớ ra hôm qua Ân Nhược Nhàn đồng ý cho y đến Tàng thư lâu xem sách, trong lòng vui vẻ, hai ba thìa đã đem chén canh còn dư lại uống xong. Y phục thô xơ hôm qua đã được Lâm nhi ôm đi giặt sạch, y suy nghĩ một chút, lấy trường bào tím nhạt kia mặc vào.

Tự bản thân y cũng không rõ được mình bị làm sao, nhưng chính là không tự chủ được chọn trường bào Ân Nhược Nhàn từng phủ lên…
Tàng thư lâu cách viện lạc của y cũng không xa. Gọi là Thư Lâu nhưng thực chất nó là thạch tháp cao bảy tầng. Gió thổi qua, chuông đồng trên mái cong vang lên, làm kinh động đến mấy con chim Tước gần đó.

Nam phó kia đưa Trì Trọng Lâu đi về phía sau thạch tháp, kính cẩn nói:

“Tất cả thư y đều ở tầng thứ tư, Trì công tử nếu như đói bụng thì phân phó hạ nhân. Tiểu nhân hiện tại không thể ở lại đây bồi công tử.”

Trì Trọng Lâu nóng lòng đi lên, đến tầng thứ tư quả thật thấy thấy giá sách bằng gỗ trầm hương được sắp xếp chỉnh tề, tất cả đều là sách cổ về y học. Y chọn lấy một quyển, ngồi lên ghế gỗ giữa phòng chậm rãi xem.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một đôi tay từ sau vươn đến, che lại hai mắt y:

“Xem nửa canh giờ rồi, huynh nghỉ ngơi chút đi.”

Trì Trọng Lâu đột nhiên kinh hãi, thoáng nghe thanh âm của người nọ mới thả lỏng thân thể, có chút ngượng ngùng nói:

“Ngươi đã sớm ở đây sao? Ta cũng không phát hiện.”

“Có y thư, cho dù có kẻ nào đứng bên cạnh huynh, huynh cũng không phát hiện đi?”

Ân Nhược Nhàn nửa thật nửa giả oán trách, xoay tới trước mặt Trì Trọng Lâu, quan sắt từ trên xuống dưới, dùng đôi mắt ôn nhu như  nước ẩn tình đưa tình nhìn chăm chú Trì Trọng Lâu, cười nói:

“Trọng Lâu, huynh mặc y phục tím nhạt này, thực sự rất xinh đẹp.”

Mặt Trì Trọng Lâu từ từ phiếm hồng.

Ân Nhược Nhàn cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn, ghé vào bên tai Trì Trọng Lâu thấp giọng cười:

“Bộ này thực vừa người, xem ra ta dặn may nhỏ lại không sai.”

Trì Trọng Lâu chớp mắt, cảm giác cái ôm của Ân Nhược Nhàn ngày hôm qua lặp lại lần nữa, da mặt y tựa hồ nóng như lửa. Nín thở, mắt thấy dung nhan tuấn mỹ của Ân Nhược Nhàn càng ngày càng gần, hầu như chiếm hết toàn bộ tầm nhìn. Thân thể y cứng đờ, bỗng dưng từ sâu trong ngực thở một hơi dài, nhắm mắt.

Xúc cảm mềm nhẹ như lông vũ rơi trên môi y, từng chút từng chút hướng lên chóp mũi, mi mắt, lông mày, đến trán…

Mỗi một lần chạm nhẹ, đều phảng phất như hoa tuyết bay khắp nơi trong lòng, rơi lại rơi…  cuối cùng dừng lại trên bờ môi y.

Lần này, không giống như ngập ngừng, Ân Nhược Nhàn ngậm vào đôi môi cánh hoa của Trì Trọng Lâu, nhẹ nhàng mút vào, như đang nhấm nháp mật ngọt…

‘’Bộp!”

Sách trong tay Trì Trọng Lâu rơi xuống đất,  hai người vẫn quấn quýt trong tiếng hít thở trầm thấp, thanh âm này căn bản nhỏ bé không đáng kể.

“Hừ…”

Chưa bao giờ nhận thức được cảm giác tê dại kì dị giống như ma túy, khoái cảm từ đầu lưỡi tiến vào dò xét không ngừng tăng lên, hoàn toàn khiến Trì Trọng Lâu quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ có thể ngẩng cổ hôn môi Ân Nhược Nhàn.

Âm thanh khe khẽ thoát ra mang theo mát lạnh, lại vẫn như cũ không cách nào khiến nóng bỏng trong lòng hạ thấp…

Dường như, chỉ cần một cử chỉ ôn nhu thì trái tim y được vuốt ve, tận trong xương truyền đếm cảm giác ngứa ngáy khó nhịn… Y mơ hồ có cảm giác mình không nên sa vào, nhưng trái ngược với ý thức, y lại ôm lấy cổ Ân Nhược Nhàn.

Dục vọng nguyên thủy nhất của con người một khi bị đánh thức liền giống như thủy triều che lấp ý trí Trì Trọng Lâu. Y ôm Ân Nhược Nhàn thật chặt.

Sau khi hôn Trì Trọng Lâu đến ý loạn tình mê, hai người tách khỏi, một sợi chỉ bạc ở giữa môi hiện ra ái muội, lấp loáng.

Cuối cùng Trì Trọng Lâu cũng từ trong mê loạn tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn còn ôm lấy Ân Nhược Nhàn, y cảm thấy xấu hổ không chịu được, vội vàng rút hai tay về.

“Ha ha..”

Ân Nhược Nhàn không nhịn được cười, lần thứ hai cúi đầu liếm nước bọt trên khóe miệng Trì Trọng Lâu, sau đó than thở, ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ của người kia, giọng khàn khàn:

“Trọng Lâu, ta thực sự rất thích huynh. Còn huynh?”

Hơi thở Trì Trọng Lâu rất trầm, không nói gì, lại một lần nữa vươn hai tay ôm lấy vai Ân Nhược Nhàn, ngây ngô hôn hắn.

Hết thảy, cũng không cần nói rõ.

Chuông đồng ngoài cửa sổ, lay động mất trật tự.

Nụ hôn này thật lâu, lưu luyến không muốn rời. Ân Nhược Nhàn nhặt lên y thư trên đất, đưa cho Trì Trọng Lâu:

“Thực sự xin lỗi, phá mất tâm tình đọc sách của huynh. Huynh tiếp tục xem đi, ta cũng phải vào trong cung cùng hoàng huynh thương nghị sự tình.”

Trì Trọng Lâu cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây, đỏ mặt cầm lên y thư, ép buộc tâm tình mình lặng xuống.

Nhìn Ân Nhược Nhàn xuống lầu, đi xa. Mặc dù trong lòng y tuyệt đối không nguyện thừa nhận, nhưng quả thực vẫn có tia mất mát vụt qua.

Hóa ra, ngoài khát vọng hôn môi, y lại càng muốn thân mật hơn…
Lại một lần nữa ngẩng đầu khỏi trang sách, Trì Trọng Lâu duỗi người, trông thấy ngoài cửa sổ hoàng hôn đã muốn bao trùm, y mỉm cười đem y thư đặt ở chỗ cũ, ra khỏi Tàng thư lâu.

Phong cách cổ xưa, trong vương phủ chằng chịt hoa đăng cùng bùa bình an. Sắp đến giao thừa, tôi tớ ở phủ đi lại bận rộn.

Đây là lần đầu tiên Trì Trọng Lâu ở Câu Bình đón năm mới. Hơn mười ngày qua, y đều ở Tàng thư lâu giết thời gian, bỗng cảm thấy ngày trôi qua thật nhanh.

Ân Nhược Nhàn mỗi ngày lại tới Tàng thư lâu làm bạn với y, tình ý giữa hai người càng ngày càng nhiều thêm, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở lời nói quan tâm ôn tồn.

Mỗi khi Trì Trọng Lâu khó khăn kiềm chế muốn tiến thêm một bước tiếp xúc thì Ân Nhược Nhàn lại dừng lại, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của y, thâm tình nhìn, sau đó cười khẽ…

Hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên được người khác cưng chiều quý trọng, chính bản thân cũng y từng nghĩ đây chỉ là mộng.

Chỉ là khi nghĩ đến dung nhan tuấn mỹ cùng tình ý trong mắt Ân Nhược Nhàn, đáy lòng Trì Trọng Lâu không nhịn được mà run rẩy, y càng không ý thức được khóe miệng mình tươi cười càng sâu.

“Trì công tử.” Mấy người tôi tớ đi qua, trông thấy y liền hành lễ.

Trì Trọng Lâu ổn định lại tâm tình, nhìn bóng đêm đang lặng lẽ phủ xuống, y bước nhanh về phòng.
Lâm Nhi đã dọn sẵn một bàn rượu và thức ăn phong phú, chờ y trở về.

Trì Trọng Lâu trước nay luôn chú trọng đến sức khỏe, không thích dầu mỡ, chỉ chọn mấy món ăn thanh đạm tinh xảo gắp vài đũa liền kêu Lâm nhi dọn xuống. Thong thả lấy nước nóng tắm rửa, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Ngủ chẳng biết bao lâu, y mơ màng nghe thấy động tĩnh trong phòng, tức khắc tình lại, trông thấy Ân Nhược Nhàn đứng bên bàn thắp nến.

Trên người Ân Nhược Nhàn vẫn còn mặc triều phục, thấy Trì Trọng Lâu tỉnh, hắn cười tủm tỉm ngồi vào mép giường:

“Sớm như vậy đã ngủ? Ta từ trong cung về sớm muốn cùng huynh uống mấy chén đón giao thừa đây.”

Trì Trọng Lâu quay đầu, quả nhiên trên bàn đặt  một bầu rượu cùng hai chiếc chén, y không đành lòng để Ân Nhược Nhàn mất hứng, liền ngồi dậy cùng hắn uống rượu.

“Chú ý đừng để bị lạnh.”

Ân Nhược Nhàn thay y phủ thêm áo khoác, rót hai chén rượu rồi trở lại bên giường, đưa một chén cho Trì Trọng Lâu.

“Rượu uống như thế này mới đúng.”

Ân Nhược Nhàn cười đưa tay vòng qua cánh tay Trì Trọng Lâu, nhấp một miếng.

Cái này… chẳng phải là giống như phu thê uống rượu giao bôi sao…

Mặt Trì Trọng Lâu nóng ran, chỉ cảm thấy không khí trong phòng trở nên mờ ám không nói rõ được, nhưng vẫn đỏ mặt uống hết chén rượu trong tay mình.

Mùi rượu ngọt ngào, sau đó thấm vào cơ thể tác dụng mười phần. Trì Trọng Lâu bình thường chỉ để môi chạm vào rượu, ở Xích Ly tham dự cung yến đều là giơ ly rượu lên trước sau cùng một dạng đầy ắp, giờ phút này y uống hết vào bụng, dạ dày lập tức nóng lên, ý nghĩ cũng theo đó mà chếch choáng.

Ân Nhược Nhàn vẫn ngưng mắt nhìn Trì Trọng Lâu mỉm cười, chậm rãi lại gần, đặt lên cánh môi Trì Trọng Lâu bị rượu làm cho trơn bóng.

Hương rượu, ở đầu lưỡi hai người tỏa ra…

Bị Ân Nhược Nhàn hôn môi đã thành thói quen, Trì Trọng Lâu tự nhiên ôm lấy eo hắn, nhắm mắt lại theo đuổi cảm xúc vô cùng quen thuộc trong quá khứ.

Đầu lưỡi mềm nhẹ lưu luyến trong miệng y rời khỏi, sau đó nhanh chóng khe khẽ cắn lấy rái tai. Thanh âm Ân Nhược Nhàn lúc nào cũng mang vẻ khàn khàn, giờ đây đổi lại càng mị hoặc:

“Trọng Lâu, đêm nay ta muốn huynh, có được hay không? Trọng Lâu…”

Tay bị Ân Nhược Nhàn kéo qua, thấy được bộ vị nam tính trọng yếu giữa hai đùi, Trì Trọng Lâu cả người đứng dậy, run rẩy… Cho dù là cách một lớp quần áo, y vẫn cảm giác được khí quan đang phấn khởi cứng rắn. Bàn tay nhỏ nhắn của y hơi nhúc nhích, toàn thân truyền ra nhiệt độ kinh người.

“Có được hay không?…”

Ân Nhược Nhàn hơi thở nóng rực, ở bên tai Trì Trọng Lâu nỉ non hỏi lại một lần, trong lời nói toát ra dục vọng trần trụi, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai… Lại càng không cách nào cự tuyệt.

Cổ họng Trì Trọng Lâu, cũng bởi vì khẩn trương cùng khát cầu nguyên thủy nhất, khép mở không phát ra thanh âm. Y khép lại mi mắt, sau một lúc lâu, khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.