Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 4: Tình địch, bạo tẩu đi!




Editor Quỳnh Nguyễn.

"Em nói đều không đúng?" Tiểu Thỏ đi theo phía sau Trình Chi Ngôn, nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

"Ừ." Trình CHi Ngôn nhàn nhạt gật đầu, đi tới trước bàn đọc sách, kéo chiếc ghế tựa ngồi xuống, thuận tay cầm lên một quyển sách mở ra nói:"Được rồi, em mau mau đi tắm đi, anh xem sách một chút."

"Nha......" Tiểu Thỏ gật gù, bước chân bước đi nhưng lại không hướng đến phòng vệ sinh.

Vẻ mặt cười gian xảo đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn, anh chưa kịp phản ứng lại, một đôi tay mảnh khảnh đã vươn tới chiếc cổ dài, không nói lời nào, đem bờ môi khắc lên trên da của anh.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn ngẩn ra, theo bản năng như muốn đẩy tay của cô ra.

Đôi tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ mặc dù lực không lớn, nhưng đã được chuẩn bị kỹ càng, nên giờ khắc này ôm chặt lấy cổ Trình Chi Ngôn, nên mặc dù anh ra sức nhưng vẫn không đẩy ra được.

"Không làm gì, chỉ là em thử nghiệm một hồi!" Môi Tiểu Thỏ rời khỏi cổ của Trình Chi Ngôn, trong âm thanh mang một tia giễu cợt hướng về anh nói:" Anh, anh cũng đừng lộn xộn, không cẩn thận em liền cắn anh!"

"......."

Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, mắt thấy Tiểu Thỏ như cây ôm chặt chẽ trên người, gỡ mai không ra, không hiểu tại sao, trong lòng bất chợt có một dự cảm không tốt xuất hiện.

Và chuyện kế tiếp xảy ra, quả nhiên dự cảm của anh rất linh nghiệm.

Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, học theo dáng vẻ của anh, đôi môi hồng hào đi khắp cơ thể anh.

Đôi môi ngọt ngào, ấm áp, hôn khắp gò má, mang đến một chút ngứa khó chịu.

"Tiểu Thỏ đừng làm bậy!" Trình Chi Ngôn đưa hai tay đữ lấy eo nhỏ của Tiểu Thỏ, muốn đem cô đang trên người mình đẩy ra.

"Không được." Tiểu Thỏ một mặt kiên định, vẻ mặt nhìn thẳng vào cổ anh, ánh mắt sáng lên, nói:"Trả lễ lại, nhận mà ko trả, bất lịch sự, trả mà không nhận cũng không đúng lễ nghĩa. Vừa nãy anh đối với em như thế nào, bây giờ em muốn trả lại như thế."

"Tiểu Thỏ!" Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, âm thanh hơi nặng nề, kêu lớn một tiếng.

Nhưng mà Tiểu Thỏ làm bộ như không nghe thấy, nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Trình Chi Ngôn một cái, không hề khách sáo mà trực tiếp đưa đầu lưỡi liếm tới liếm lui.

"......"

Trình Chi Ngôn vừa cảm nhận cảm giác từ vành tai truyền tới, vừa cảm giác khuôn mặt mềm mại của Tiểu Thỏ đang trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt mình.

"Đừng nghịch!" Trình Chi Ngôn nghiêng nghiêng đầu hướng về Tiểu Thỏ, đang chuẩn bị đứng dậy, Tiểu Thỏ liền đưa cả người trực tiếp ngồi lên người anh.

"......"

"......"

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đưa bốn mắt trực tiếp nhìn nhau.

Chỉ một lát sau, Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười nhẹ một cái, sau đó hai tay đưa lên gò má của Trình Chi Ngôn, không nói lời nào, trực tiếp cúi xuống hôn lên bờ môi của anh.

"......"

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ chỉ biết trơ mắt nhìn cô.

Tiểu Thỏ chính là đang học theo bộ dáng của anh, trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của anh.

Làm sao, hàm răng của anh đang cắn chặt, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội nào thực hiện.

Tiểu Thỏ nhíu nhíu mày, mở trừng đôi mắt đen nhìn Trình Chi Ngôn một chút, sau đó thừa dịp anh không để ý, trực tiếp há miệng cắn một cái lên môi của anh.

"Ư ---- Em làm gì thế hả?" Trình Chi Ngôn bất ngờ bị cắn đau, liền mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.