Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 17




Bên cạnh Giang Cửu Vĩ là ai ngồi, cho đến giờ chính cậu cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tìm hiểu. Dường như một người tới thì sẽ có một người đi (vô nghĩa…). Vào lúc bạn nói chuyện với cậu ta, cậu ta lại nhìn bạn giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, mắt nhìn chằm chằm không hề chớp, làm cho bạn cảm thấy cả người trở nên không tự nhiên. Sau đó cậu ta liền mở miệng nói chuyện.

“Có chuyện gì?”

À, vẫn là một người bình thường. Thật sự là dọa chết người.

Đôi mắt của cô gái xinh đẹp rốt cuộc cũng trở lại bình thường, đôi môi anh đào đỏ thắm khẽ nhoẻn một nụ cười tươi.

“Bắt đầu từ hôm nay, tớ chính là bạn cùng bàn với cậu nha, Giang Cửu Vĩ.”

Giang Cửu Vĩ nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt rất tinh xảo, màu da giống như trân châu… Quần áo rất đẹp, nhưng đẹp nhất chính là túi xách của cô, nó màu đen! Cậu vươn tay ra khẽ sờ vào chiếc túi kia, cô gái như có hơi giật mình nhìn lại cậu.

Không phải da. Quả nhiên là chiếc túi có chất liệu giống như của ác nhân, cũng là màu đen, thật sự rất đẹp.

Cô gái ngẩn người, trên mặt lại nở nụ cười ngạc nhiên không thua gì việc phát hiện ra một kỳ tích cấp thế giới. Cô vươn tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cậu. Hành động của cô khiến Giang Cửu Vĩ kinh ngạc nhìn.

“Thật đáng yêu.” Cô gái vẫy vẫy tay, “Cực kỳ cực kỳ lolita.”

Bên trái vang lên tiếng cười, dần dần tiếng cười lan sang cả bên phải. Giang Cửu Vĩ nhìn cô gái, thốt ra một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Cậu là ai?”

“Tớ ư? Tớ là bạn học Kiều Vi của cậu.” Kiều Vi kéo kéo túi xách sang một bên, làm cho nó trượt khỏi tay Giang Cửu Vĩ, “Phải nhớ kỹ nha, bằng không cậu đừng mơ sờ vào túi xách của tớ.”

Giang Cửu Vĩ nhớ kỹ. Bởi vì cái túi xách kia, bởi vì cô gái tên Kiều Vi kia.

Cậu không biết Kiều Vi là hoa khôi của khối, càng không biết cô ấy vì không muốn bị người ta làm phiền nên mới đến ngồi bên cạnh mình. Cậu chỉ biết, cô ấy là một cô gái đeo túi xách xinh đẹp, một cô gái dịu dàng.

“Giang Cửu Vĩ, đến lượt cậu quét rác.” Ủy viên trực nhật nói như vậy.

À, lại đến lượt cậu quét rác. Nhớ là hình như mới quét rồi mà. Không sao, quét thì quét thôi, cậu thích quét rác. Bởi vì như vậy có thể một mình im lặng đứng trong phòng học. Đúng rồi, là ai nói phải có hai người quét rác hả? Người đó nhất định là tên lừa đảo.

Quét, cảm giác khắp nơi đều là bụi, còn có… Một mùi hương. Khi hắt nước vào, lớp bụi kia sẽ tan đi một chút… Cảm thấy thú vị cực kỳ. Vì thế, lại hắt. Nước hắt xong rồi thì bụi cũng tan, sau đó thì không còn quét ra bụi được nữa, chỉ có một đống rác phải đổ. Vừa mới đổ rác xong, đột nhiên phía sau xông lên mấy người, chổi cùng hót rác trong tay Giang Cửu Vĩ bị gạt rơi, cậu thấy chúng bị rơi xuống đất, lăn đi thật xa, thật xa. Sau đó tay cậu bị bẻ ngoặt ra sau lưng, cả người bị đè xuống bàn.

“Thằng nhóc thối, mày nghe kỹ cho tao, tránh xa Kiều Vi ra, nếu không tao sẽ đánh cho mày thành tàn phế đấy!”

Giang Cửu Vĩ cảm thấy chỗ nào đó ẩn sâu trong cánh tay hơi đau. Nếu bọn họ dùng thêm chút sức nữa thì có lẽ cánh tay này sẽ bị gãy, điều đó dường như sẽ rất thảm đây… Nhưng không biết vì sao, cậu cảm thấy có như thế cũng không làm sao cả.

“Mày nghe rõ chưa?”

Mông bị đá một cái thật mạnh – có hơi đau. Như vậy cũng xem như là đau nhỉ, vì mình có hơi nhíu mày một cái mà.

Ngoài cửa có tiếng bước chân – có người đi vào. Tiếng bước chân kia rất vội, rất mạnh mẽ, nghe rất quen tai. A! Giang Cửu Vĩ như phản xạ theo điều kiện vội vàng quay đầu sang, đôi mắt trợn rất rất to. Quả nhiên là cậu ấy! Ác nhân! Hôm nay cậu ấy thay đổi quần áo!

Áo sơmi màu xạnh nhạt, làm cho người ta liên tưởng đến bầu trời thăm thẳm, lại càng dễ làm người ta nghĩ tới sóng biển, từng cơn sóng dập dờn xô vào bờ cát, rất mãnh liệt, cũng rất mỹ lệ. Lần đầu tiên nhìn thấy áo sơmi thẳng mặt, lồng ngực rộng lớn y như trong tưởng tượng, và ấm áp tựa chăn bông. Cậu ấy xắn tay áo, làn da ba màu vàng trắng đỏ đan xen kia hòa quyện vào cơ thể mạnh mẽ đầy sức sống, rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt mê mẩn. Cậu ấy bước tới, bước tới… Có một mùi hương, một mùi hương tôi chưa bao giờ ngửi qua, là của cậu ấy! Đúng vậy, nó tỏa ra từ trên người cậu ấy, có hơi thoang thoảng, có hơi mằn mặn, còn có hơi mê người… Mùi hương tôi thích nhất.

Ác nhân túm cổ nam sinh đang giữ người Giang Cửu Vĩ, hắn chỉ đẩy một cái đã làm tên kia bắn sang một bên. Một người khác sợ tới mức luống cuống, bàn tay hơi dùng chút lực, một tiếng vang nhỏ lọt vào lỗ tai mọi người, tất cả mọi người đều sửng sốt. Ác nhân cũng sửng sốt. Giang Cửu Vĩ thầm kêu một tiếng trong lòng, thảm rồi, tay bị gãy rồi, lại còn ở trước mặt cậu ấy nữa chứ, gãy rồi… Xong đời, xong đời… Cậu nhắm mắt lại, rất muốn nở một nụ cười, một nụ cười ít nhất cũng làm cho mọi người nghĩ rằng cậu không làm sao cả. Chỉ cần cười một cái thì tất cả mọi chuyện đều là không khí, chỉ cần cười…

‘Ác nhân’ giận dữ túm cổ áo tên nam sinh bẻ gãy tay Giang Cửu Vĩ, quát: “Đồ khốn nạn! Trái tim của mày là màu đen chứ đ*o phải màu đỏ nữa!” Một đấm vung ra, nam sinh kia ngã nhào vào góc tường, co rúm thành một cục.

Giọng nói thật vang dội! Nghe thấy giọng nói của cậu ấy rồi! Giọng nói mạnh mẽ của đàn ông, giọng nói chưa bao giờ được nghe! Năm ngón tay của cậu ấy gập lại, tay cậu ấy trở thành nắm đấm, sau đó – vung lên! Đường cong thật duyên dáng, sức lực thật mạnh! Tôi cảm giác dường như có gió lướt qua mặt mình, tất nhiên là ấm áp rồi! Cơn gió bắt nguồn từ cậu ấy luôn ấm áp! Đến cả trái tim của tôi cũng ấm áp như vậy!

“Dừng tay! Đừng đánh!” Một giọng nữ chói tai giống như kim đâm thủng màng nhĩ vang lên, Giang Cửu Vĩ ngẩn người. Giọng nói này dường như cũng đã nghe qua, là Kiều Vi ư? Không phải bạn ấy tan học về nhà rồi sao? Kiều Vi lao đến trước mặt ác nhân, chen giữa cậu ta và Giang Cửu Vĩ, gấp giọng nói: “Hàn Ba! Đừng đánh nữa!”

Ác nhân chậm rãi buông nắm tay, nhìn cô gái thật lâu không nói gì.

“Kiều Vi?”

“Đúng vậy, là tớ.”

Giọng nói của cậu ấy trở nên dịu dàng… Giống như một cơn gió mạnh mẽ, thổi vào lòng người tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái. Dường như cậu ấy quen Kiều Vi, Kiều Vi ngăn cản cậu ấy đánh bạn học cùng lớp, có lẽ bọn họ đều là người tốt. Nắm tay của cậu ấy buông lỏng, năm đầu ngón tay kia thật dài và rắn chắc.

“Hoa khôi của khối quả nhiên là danh bất hư truyền, rất xinh đẹp! Chẳng qua… Vì sao cậu lại ngăn cản tôi đánh mấy thằng vô nhân tính này?”Ác nhân lạnh lùng nói, “Tránh ra, tôi không muốn ra tay với con gái!”

“Chúng, chúng tớ không cố ý đâu!” Nam sinh bẻ gãy tay Giang Cửu Vĩ run rẩy phân bua, “Cậu ta, cậu ta nhìn không hề có vẻ đau, làm sao chúng tôi biết cậu ta lại như vậy…”

Kiều Vi nhấc tay lên tát cho cậu ta một cái thật mạnh, nam sinh kia lập tức bị đánh đến ngẩn người. Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Vi bởi vì tức giận mà trở nên trắng bệch, giọng nói cất lên the thé: “Các cậu sao xứng làm đàn ông con trai hả? Cậu ấy là đồ ngốc! Các cậu chỉ có mỗi bản lĩnh bắt nạt cậu ấy sao?”

Đồ ngốc?

Đồ ngốc!

Ác nhân ngây dại. Giang Cửu Vĩ cũng ngây dại. Mình là đồ ngốc ư? Sao lại thế được? Không phải, tôi không phải! Tôi rất bình thường, tôi nghe thấy các bạn đang nói gì, tôi nhìn thấy các bạn, sao có thể gọi là đồ ngốc chứ? Không có khả năng, không có khả năng… Sao đầu lại choáng thế này, có lẽ sau đó gọi là ngất xỉu thì phải…

Hàn Ba kinh hãi lắp bắp nhìn Kiều Vi, biểu tình của cô ấy không phải đang nói đùa. Hắn không biết làm gì đành phải lấy tay tự vò rối đầu mình, sau đó nghĩ thế nào lại bật cười: “Cậu ta là đồ ngốc? Có thể ư? Nếu thật sự là đồ ngốc mà cậu ta còn có thể học trung học được sao? Cậu đừng đùa với tôi.”

“Chỉ số thông minh của cậu ấy rất cao.” Kiều Vi nhíu mày, nói, “Mỗi kỳ thi đều có thể đạt tiêu chuẩn lên lớp, cũng không hề gây chuyện. Vì thế các thầy cô không có lý do gì để đuổi cậu ấy.”

“Một thằng ngốc có chỉ số thông minh rất cao ư?” Hàn Ba cười to, xoay người phẩy phẩy tay, “Tôi cũng không phải một người nhàn rỗi vô công rồi nghề đến mức trúng mưu của loại con gái như cậu!”

“Hàn Ba!” Kiều Vi tức giận nói, “Tớ biết cậu rất giỏi, nhưng khi nói chuyện xin cậu cũng nên tôn trọng người khác một chút! Tớ biết con người cậu không xấu, nếu không thì cậu sẽ không cứu cậu ấy!”

“Tôi không cứu thằng ngốc. Loại người như vậy nên bị bắt nạt, tốt nhất là bị bắt nạt đến chết luôn đi.” Hàn Ba ngồi phịch xuống ghế, thò tay vào túi rút ra một điếu thuốc. Kiều Vi nhìn thấy lập tức giật lại, thuận tay quăng luôn vào thùng rác. Hàn Ba trợn mắt với cô tỏ vẻ tức giận, nói: “Tiểu thư, đừng có chọc giận tôi.”

“Cậu là một thằng nhu nhược! Lúc cứu người cũng phải tìm lý do.” Kiều Vi dậm chân rất là căm giận, sau đó vung tay lên, “Cậu tránh xa ra một chút! Tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện!”

“Tính tình của cậu cũng không phải vừa đâu.” Hàn Ba cười nhạt rồi đứng lên, duỗi tay ôm lấy người Giang Cửu Vĩ sau đó lập tức bước thẳng ra ngoài. Kiều Vi giật mình, vừa đuổi theo hắn vừa gọi: “Cậu muốn làm gì hả?”

“Bị cậu nói tôi giống như một thằng máu lạnh, như vậy sao tôi có thể tiếp tục không biết xấu hổ nhìn một cô gái đưa một chàng trai đến bệnh viện chứ?” Hàn Ba trả lại một câu không nóng cũng không lạnh, “Cậu nói cậu ta là một thằng ngốc có chỉ số thông minh cao, tôi rất muốn biết điều đó có thật không.”

Kiều Vi do dự một lúc rồi mới nói: “Có lẽ vừa rồi cậu cũng thấy rồi, tay cậu ấy bị bẻ gẫy, nhưng trên mặt cậu ấy lại không hề có bất cứ biểu hiện nào, đau đớn không, khổ sở cũng không. Nếu thật sự là đồ ngốc, ít nhất lúc đau cũng phải biết mà kêu một tiếng, đằng này.”

Hàn Ba hừ một tiếng nhưng không hề cãi lại. Những lời này của Kiều Vi rất có lý. Lúc hắn lao vào cứu cậu ta, vốn nghĩ rằng cậu ta nhất định đang rất chật vật, nhưng không ngờ rằng ngay cả lúc bị bẻ gãy tay cậu ta vẫn như muốn cười – tuy là không cười được, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất giống như vậy. Thật sự rất ngốc… Làm cho người ta cảm thấy có gì đó không thoải mái, nói thẳng ra là có chút… Đau lòng.

Sớm biết vậy thì để cho cậu ta bị đánh chết luôn đi. Loại con trai yếu đuối thế này, chết đi đỡ làm mất mặt đội ngũ con trai. Khóe miệng Hàn Ba khẽ giật giật, đột nhiên ngoác miệng cười ha ha. Kiều Vi đang cố gắng bước cho kịp hắn, trong lòng cảm thấy bội phục vì hắn khiêng Giang Cửu Vĩ mà vẫn có thể đi nhanh như vậy, khi nghe thấy tiếng cười của hắn thì không tránh khỏi kỳ quái, lập tức mở miệng hỏi: “Cậu cười gì đấy?”

Hàn Ba cười ha ha thêm hai tiếng nữa rồi mới nói: “Bây giờ tôi mới hiểu ra, trên thế giới cần phải có những người như thế.”

Sức mạnh của đàn ông cần phải có thứ để so sánh thì mới có thể nổi bật, đây là chân lý của thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.