Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 9




“Anh nói dối, Kiều Nhã Nguyễn đã thay thế cô ấy đấy thôi.” Hạ Lăng đột nhiên mở miệng nói.

An Phong Dương đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống mặt cô ta, trong mắt là ý cười lạnh như băng, “Cô Hạ, tôi thấy cô hiểu lầm rồi. Kiều Nhã Nguyễn là Kiều Nhã Nguyễn, con bé trước nay chưa từng thay thế cho bất cứ ai. Em gái tôi là con gái của An gia, Kiều Nhã Nguyễn là con nuôi của An gia. Đối với Phong Phong mà nói, tình yêu lại càng không thể dùng từ thay thế được, bởi vì Kiều Nhã Nguyễn và em gái tôi là hai sự tồn tại khác nhau, không hề có sự thay thế mà cô nói.”

An Phong Dương thu lại vẻ bỡn cợt trên khuôn mặt, mỗi một câu nói đều như đánh thẳng vào mặt, vào tim của Hạ Lăng.

“Nếu như em không còn ôm hy vọng gì với Phong Phong, có phải anh sẽ không chán ghét vào em như vậy không, em chỉ...”

“Cô Hạ, cô không hiểu những gì tôi nói à? Đối mặt với cô, mẹ tôi chỉ có thể nhớ đến em gái tôi, như thế chỉ khiến bà đau lòng hơn thôi.” An Phong Dương trầm giọng.

Trên khuôn mặt của Hạ Lăng lộ ra vẻ đau thương, “Từ nhỏ em đã không có ba không có mẹ, em chỉ muốn có một người mẹ thôi, lẽ nào em làm sai một lần sẽ không có cơ hội nào nữa sao?” Hạ Lăng vừa dứt lời, nước mắt đã ròng ròng chảy xuống.

Hai hàng lông mày của An Phong Dương càng nhíu chặt, người phụ nữ này đi cải tạo lại xong lẽ nào thay đổi cả chiến thuật luôn à?

Nếu như không biết cô ta là người cải tạo gen, có lẽ thời khắc này anh đã mềm lòng rồi.

“Cô Hạ, có nhiều lúc, không phải vấn đề đúng hay sai mà căn bản nó vốn đã là sai lầm.” An Phong Dương trầm trầm đáp lời. “Tôi vẫn còn việc phải làm, nếu cô Hạ đây không còn việc gì khác thì xin mời về cho.”

Lần này Hạ Lăng không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ tủi tủi hờn hờn rơi nước mắt rời đi.

An Phong Dương khoanh tay trước ngực nhìn cô ta ra khỏi phòng làm việc, một lát sau mới ngồi xuống, sau đó lại mở máy tính ra. Chấm đỏ trên màn hình đã dừng lại, vị trí hiện tại là ở vùng ngoại ô. An Phong Dương phóng to vị trí lên, cuối cùng liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Sở Ninh Dực.

[Xác định vị trí, biệt thự số ba, khu biệt thự ở ngoại thành.]

Sở Ninh Dực đang trên xe về nhà, là chú Sở đến đón hai người.

Nhìn thấy tin nhắn gửi đến, Sở Ninh Dực ngẫm một hồi rồi gửi một tin nhắn trả lời.

[Tối nay chuẩn bị, đào hang ổ của hắn.]

Khi con người ta rơi vào trạng thái bi thương đến cực điểm, chuyện đầu tiên có thể làm chính là quay về nơi khiến hắn sợ hãi nhất, cũng là nơi khiến hắn thấy yên tâm nhất.

Mà căn biệt thự này, chính là nơi như vậy.

Thủy An Lạc lúc này đang nhắn tin với Kiều Nhã Nguyễn, báo cho cô ấy biết rằng họ đang trên đường về nhà.

[Lão Phật Gia: Cơm trưa mày nấu nhé, tao lười.]

[Tiểu Lạc Tử: Tao khinh, nói cứ như mày từng nấu cơm bao giờ ấy.]

[Lão Phật Gia: Biết thế là tốt, còn bao lâu nữa, tao đói gần chết rồi, hai người này làm sao mà lại cự nự nhau rồi.]

[Tiểu Lạc Tử: Ài, cự chứ sao không, chẳng lẽ mày còn mong sao Hỏa với Trái Đất yêu thương lẫn nhau nữa à? Đâm vào nhau gọi là tai họa đấy.]

Lão Phật Gia:...]

Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa nhìn Sở Ninh Dực, tò mò hỏi anh, “Anh làm gì thế?”

“Hạ Lăng quay lại rồi, hôm nay cô ta tới tìm An Tam.”

“Hả?” Bàn tay của Thủy An Lạc hơi run lên, “Tới tìm Anh Xinh Trai làm gì thế?”

“Tìm sự thông cảm, muốn có được tình thương của mẹ, em biết đấy, lần trước An Tam chỉ cần một câu đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ của cô ta với An gia mà.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cất điện thoại đi.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, đúng là đáng đời, đáng đời cô ta tự tìm chỗ chết, không thể trách người khác được.

“Anh Xinh Trai đồng ý rồi hả?”

“Không, nên Hạ Lăng đi rồi.” Sở Ninh Dực nói, ở một vị trí mà chú Sở không thấy được, anh khẽ động đậy chân mình, “Chúng ta lại chờ vở diễn sắp tới của Hạ Lăng thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.