Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 68: Chương 68




"Cảm ơn dì nhiều lắm, dì Hạ", Lâm Khanh hít hít cái mũi, cậu đột nhiên vươn hai tay ôm Hạ Nhược Tâm: "Dì Hạ, dì yên tâm, con cũng quả nhi nhất định sẽ thực ngoan, chúng con sẽ chăm sóc Tiểu Vũ Điểm thật tốt, cũng sẽ đi học thật tốt, sẽ không làm cho dì nhọc lòng."

Hạ Nhược Tâm lại bởi vì Lâm Thanh hiểu chuyện mà có chút khổ sở.

Cô kì thật cũng hi vọng đứa nhỏ này trẻ con một ít, ngốc đi một ít, bởi vì cậu vẫn là một đứa trẻ, những chuyện lớn trong cuộc sống, chúng cũng không cần phải quản nhiều, chỉ cần chúng lớn lên khỏe mạnh là được.

Nhưng, có đôi khi, được sống và lớn lên đối với ai đó cũng là một thứ xa xỉ.

Hạ Nhược Tâm an ủi vỗ về bả vai của Lâm Thanh, đột nhiên cô cảm giác chính mình thật sự đã già, cô nheo hai mắt lại, ánh sáng nhu hòa bên ngoài dừng trên đôi mắt.

Viện trưởng bên kia còn đang làm thủ tục, nhưng cũng không phải dễ dàng bởi vì Hạ Nhược Tâm còn có một đứa con gái, cô lại là mẹ đơn thân, hơn nữa cái phiền toái nhất lại chính là Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ Điểm lại không phải là người trong nước, liên quan đến điều đó thì thủ tục sẽ hơi lằng nhằng một tí, nhưng cũng không phải là việc quá khó, chỉ cần một ít thời gian là được.

Lâm Thanh cùng Quả Nhi cũng đã dọn tới nhà của Hạ Nhược Tâm,  nhà của Hạ Nhược Tâm hiện tại cũng rất lớn, đủ cho bốn người họ mỗi người một gian, không kể đến việc Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, bé lại muốn cũng ngủ chung với mẹ.

Lâm Thanh cũng Quả Nhi thực sự rất thích căn phòng mới của mình, đứa ở giường trên đứa ở giường dưới. Hai đứa từ nhỏ đã không tách nhau ra, về sau cũng sẽ không tachsra, đương nhiên đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói, sau này cả ba người có thể cùng nhau chơi, bé đương nhiên là rất vui vẻ.

Nhưng trong nhà đột nhiên có thêm hai đứa nhỏ, nói thật đối với Hạ Nhược Tâm quả thật có chút quá sức, Lâm Thanh thì tốt, cậu đã đi học, nhưng ngược lại Quả Nhi lại là người cần phải được chăm sóc, chân của bé không tiện, có một số việc cũng không thể tự mình làm được. Cho nên Hạ Nhược Tâm luôn mang theo bé đi làm, tự mình dạy bé cách viết chữ, về sau nếu có cơ hội thì lại đưa bé đi đến trường, sinh hoạt giống như một đứa trẻ bình thường.

Nhưng là, tính tình của Quả Nhi quả thật không hợp, ít nhất hiện tại là thế. Bé so với những đứa trẻ khác đều rất dễ mẫn cảm nên có chút tự ti với các bạn khác.

Bây giờ là như thế nhưng có lẽ đến một lúc nào đó khi trưởng thành, đến lúc bé có thể nhìn thẳng vào sự thật mình chỉ có một chân, hoặc có lẽ chờ đến khi bé có thể mang chân giả, có thể tự mình đi lại.

Quả thật mỗi ngày đối với cô đều rất mệt, phải đi làm, chăm sóc cho Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm, còn phải nấu cơm cho mấy đứa nhỏ ăn, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nhưng không thể không nói, cô bận như thế lại khiến cô quên đi rất nhiều việc, bận như thế mới có thể mới nằm xuống liền ngủ được, ngay cả ác mộng cũng không thể nào tới.

Người vui mừng nhất không ai khác chính là Tiểu Vũ Điểm, bé thực sự rất thích Lâm Thanh cùng Quả Nhi. Rõ ràng bây giờ tính tình của bé ngày càng cởi mở hơn nhiều, cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau Lâm Thanh, mà Lâm Thanh cũng lại chăm sóc hai đứa nhỏ này, có khi Nhược Tâm về trễ, cũng là cậu chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm, trời mưa cũng đón bé từ nhà trẻ về, đường khó đi, cũng cõng bé trên lưng.

Quả thật cậu cũng không lớn lắm nhưng cậu luôn cố gắng trở thành một người anh tốt của cả Quả Nhi và Tiểu Vũ Điểm.

Hôm nay Hạ Nhược Tâm đem theo Quả Nhi cùng Tiểu Vũ Điểm đi Cô nhi viện, Quả Nhi muốn phơi nắng, Hạ Nhược Tâm suy nghĩ một chút, để cho Quả Nhi ngồi trên xe lăn, để cho bé tự mình đi, nơi này đều là nơi đã lớn lên cùng Quả Nhi và Lâm Thanh, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều y tá, không cần lo lắng đứa nhỏ sẽ gặp chuyện. Từ khi trải qua chuyện của Tống Uyển, Cô nhi viện đã không cho phép người lạ vào và cũng không cho phép ai mang trẻ dưới tám tuổi ra khỏi viện.

Chính là sợ lại có người như Tống Uyển vậy, sẽ làm những chuyện không tốt, ví như lấy nội tạng của bọn trẻ.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không đi, Tiểu Vũ Điểm muốn ở lại chơi với chị Quả Nhi", Tiểu Vũ Điểm kiễng chân tóm vào áo mẹ.

"Được rồi", Hạ Nhược Tâm ngồi xổm mình xuống, gõ gõ cái trán con gái,

"Tiểu Vũ Điểm phải nhớ chăm sóc cho chị thật tốt, không được cho chị đi lung tung, có biết chưa?"

"Dạ", Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, sau đó vỗ vỗ lên cái ngực nhỏ của mình, nhất định Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời mẹ. 

Được con gái bảo đảm, Hạ Nhược Tâm lúc này mới đứng lên, chuẩn bị hướng về phía phòng tranh, chỉ là không biết vì cái gì, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Quả Nhi đang ngồi trên xe lăn phơi nắng. 

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở trong tán lá cây, rơi xuống mặt đất là hình ảnh những tia nắng loang lổ. Quả Nhi đem cái tay nhỏ hứng ánh nắng trước mặt mình, ấm áp, ánh nắng rơi xuống thật ấm áp.

"Thật ấm áp", bé nheo hai mắt lại, đôi mi nho nhỏ cũng dần rạng rỡ.

Tiểu Vũ Điểm đang ở trong vườn ngắt hoa dại, vừa hái một bông lại đưa cho chị.

Một hồi như thế, bé lại hái được một đống, sau đó lại chạy tới. Đặt ở trên lòng bàn tay nhỏ của Quá Nhi.

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi nơi khác chơi được không?"

Quả Nhi mở mắt, kéo lấy bàn tay nhỏ của của Tiểu Vũ Điểm nói.

Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, "Mẹ không cho."

Quả Nhi, "Chúng ta lén đi, một chút rồi lại trở về, dì sẽ không biết."

Mà cuối cùng hai đứa nhỏ thương lượng một lúc lại quyết định sẽ lén đi chơi.

Không lâu sau:

"Chị, chúng ta trở về đi, mẹ biết sẽ rất tức giận đó." Tiểu Vũ Điểm cố gắng đẩy xe lăn đi, nhưng sức lực ủa bé nhỏ quá, không đẩy được xe lăn di chuyển. Đừng nói trên xe còn có một người ngồi, ngay cả một cái xe không có lẽ bé cũng chưa thể đẩy đi được.

Xe lăn là Quả Nhi tự mình đẩy, bé đã ngồi lâu trên xe lăn, đã sớm thành thói quen nên bé biết cách tự mình làm cho xe chạy được, vốn dĩ vừa rồi hai đứa vừa ở trong sân nhưng bây giờ lại ra được tận đây, tuy rằng cũng là hoa viên, cũng, cũng có rất nhiều loài hoa, nhưng là, không phải là khoảng sân vừa rồi, mẹ đã nói không được cho chị rời khỏi chỗ đó.

Tiểu Vũ Điểm xoa cái mông nhỏ của mình, tựa hồ có thể cảm giác được tay mẹ đang phết vào mông, tuy rằng mẹ không thường đánh bé nhưng có khi cũng sẽ đánh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.