Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 6




An Phong Dương ở đầu bên kia cứ lảm nhảm mãi, không biết là Sở Ninh Dực nghe vào tai được mấy câu hay có lẽ một câu cũng không nghe lọt.

Thủy An Lạc với Cố Minh Hạo quay lại rất nhanh, bọn họ mua một ít thuốc bổ ở siêu thị gần đây, thế nhưng cả quá trình Thủy An Lạc đều không làm gì cả, đều do Cố Minh Hạo tự chọn rồi tự trả tiền.

Thủy An Lạc chỉ đi cùng thôi, với lại cô cũng không mang tiền.

Sau khi quay lại, Sở Ninh Dực đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa để tránh ánh nắng mặt trời chói chang.

Thủy An Lạc đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh anh: “Anh ở đây làm gì thế? Nóng à?” Thế nhưng cô sắp chết rét tới nơi rồi này.

Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô một cái: “Bên kia có bậc thang, em với anh Cố vào xem một chút đi, anh không vào đâu, phiền lắm.”

Thủy An Lạc quay đầu lại thì quả nhiên liền thấy bậc tam cấp.

“Được rồi, vậy một lát nữa bọn em sẽ ra.” Thủy An Lạc nói rồi kéo cái thảm đang phủ trên chân của Sở Ninh Dực một cái, sau đó mới đứng dậy.

Sở Ninh Dực nhìn hai người họ đi vào, sau đó lấy di động ra để xem hình cảnh phóng đại mà An Phong Dương gửi tới, bên dưới còn có thêm một dòng: Chúc mừng, cậu đoán trúng rồi! Vị trí hiện tại của cậu chính là vị trí phòng học năm lớp hai của Em Đẹp Gái đó.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, một lần nữa xác định được suy nghĩ của mình.

[Sở Ninh Dực: Cố Minh Hạo bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, nếu như tôi đoán không nhầm thì người bên trong chính là mẹ của hắn.

An Phong Dương: What?

An Phong Dương: Đùa nhau à? Tối qua cậu bảo Hinh Nhi điều tra chuyện của mẹ Cố Minh Hạo là vì chuyện này sao?

Sở Ninh Dực: Chứ không thì sao? Tôi rảnh quá chắc?

An Phong Dương:...

An Phong Dương: Vậy nên kết quả là, Cố Minh Hạo vì mẹ của mình mà xây nên cái viện dưỡng lão này, mà căn phòng của mẹ hắn chính là phòng học năm xưa mà hắn đã học chung với Em Đẹp Gái! Hắn muốn mượn chuyện này để ảo tưởng như thể mẹ của hắn cũng có được sống trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn.

Sở Ninh Dực: Mẹ của hắn cũng có bệnh tâm thần giống hắn, có lẽ có liên quan đến người cha của hắn năm xưa, chỉ là Cố Minh Hạo đã hết thuốc chữa rồi thôi.

An Phong Dương: Tôi cảm thấy nói cậu biến thái thì càng phù hợp hơn đấy, dù sao thì bên cạnh cậu cũng chỉ có biến thái tồn tại thôi.

Sở Ninh Dực:...

Sở Ninh Dực: Cậu đang nhắc nhở tôi rằng cậu là tên biến thái cực phẩm đấy hả?

An Phong Dương: Tôi còn có việc, gặp sau!]

Sở Ninh Dực cất di động đi, khóe miệng của anh khẽ cong lên, thế nhưng khi anh ngẩng đầu thì ý cười trong mắt đã hoàn toàn biến mất.

Trong phòng, Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ đang ngẩn người ôm búp bê ngồi trên giường. Người phụ nữ này gầy như que củi, như thể cả người của bà ấy không có lấy nổi một lạng thịt, xương gò má gồ lên trông rất đáng sợ.

Thế nhưng Thủy An Lạc lại nghĩ, trước đây người phụ nữ này chắc chắn là một mỹ nhân.

Cố Minh Hạo đặt thuốc bổ lên trên bàn. Hắn nhìn người phụ nữ kia, chỉ có điều đôi mắt của hắn mang theo thâm ý khiến người khác không hiểu được.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con búp bê cũ nát trong tay của bà ta. Cô thầm đoán có lẽ bà ấy phát điên là vì đứa con của bà ấy.

“Cô ơi, cháu chào cô.” Thủy An Lạc khẽ chào hỏi.

Người phụ nữ vừa ngâm nga hát bài hát thiếu nhi vừa nhìn ra bên ngoài, như thể không hề nghe thấy Thủy An Lạc nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Cố Minh Hạo: “Chắc không phải là không nghe thấy chứ?!”

“Có lẽ là bà ấy đang ở trong thế giới của mình rồi.” Cố Minh Hạo nhìn người phụ nữa kia không chớp mắt, thế nhưng lại không tới gần, mắt hắn phẳng lặng khiến người khác không hiểu nổi sự sâu xa trong đó.

Thủy An Lạc khẽ thở dài một cái: “Thật đáng thương, người ở đây không chăm sóc tốt cho bà ấy à? Bà ấy gầy quá.” Thủy An Lạc nói rồi lại nhìn về phía người phụ nữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.