Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 49: Chương 49




Chính Nam đang đánh cuộc. Hắn cố ý kéo dài thời gian lại mấy ngày sau vì hắn cần thời gian lên cấp.

Chỉ cần đột phá tới Hòa Hợp Kỳ thì thiên phú của hắn sẽ mở ra cấp 5, đồng nghĩa với việc nghề Luyện Dược Sư có thể tăng lên cấp 5, hắn sẽ trở thành một tên 18 tuổi Dược Vương, qua đó chiếm được Trần gia xem trọng. Nếu Tú Anh phú bà đồng ý ra mặt, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

“Khốn kiếp! Đều do mình quá yếu. Người ta tới tận nhà muốn cướp bạn gái mình mà mình chỉ có thể đặt hi vọng vào người khác. Fvck!” - Chính Nam trong lòng gào thét, cảm giác này hắn không thích một chút nào.

Tự mình xuống bếp nấu món canh mà Gia Như phú bà thích nhất rồi mang qua phòng cô, Chính Nam đứng ngoài cửa phòng, khẽ gọi: “Gia Như, là anh đây. Anh vào được không?”

Trong phòng không có tiếng động, Chính Nam cũng là bất đắc dĩ. Hắn trực tiếp đẩy cửa vào.

Không giống như trong tưởng tượng của Chính Nam là 1 trận mưa đồ đạc bay ra chào đón, hoặc là Gia Như phú bà cuộn mình trên giường khóc thút thít, hoặc ít nhất hắn đã nghĩ đến cô đang gom quần áo chuẩn bị trốn đi.

Gia Như phú bà đang ngồi bình tĩnh trên bàn, trước mặt cô là giấy tờ, sổ sách của Lý gia. Cô đang xử lý Lý gia sự vụ, như mọi ngày bình thường vậy: “Anh tới có chuyện gì không? Em đang bận, không muốn chơi với anh.”

Chính Nam nhìn Gia Như phú bà đôi mắt đỏ hồng, mấy cây bút đã gãy làm nhiều mảnh trong sọt rác, hắn cười lắc đầu.

Cô nàng này cũng không bình tĩnh như mặt ngoài như vậy a!

Đặt xuống chén canh trên bàn, Chính Nam tới phía sau Gia Như phú bà, một tay xoa đầu cô, nhìn xuống sổ sách, nói: “Em để sổ ngược như vậy làm sao làm?” - 60 độ thiện cảm cho phép hắn đối với cô làm một số hành động nhẹ nhàng, nhất là trong hoàn cảnh cô cần an ủi như hiện tại thì càng dễ dàng.

Gia Như phú bà mặt hơi hồng, cô đập tay xuống bàn làm chén canh rung lạch cạch, giận dữ quát: “Em thích như vậy đó! Anh quản em?”

Chính Nam sửa lại nắp chén canh cho nó khớp lại rồi cầm lấy tay Gia Như phú bà, vừa xoa lòng bàn tay vừa nói: “Anh tất nhiên là phải quản. Em là Đại tiểu thư, anh là gia đinh. Em trả lương cho anh đó a.”

Gia Như phú bà bị hắn cử chỉ ôn nhu làm cho có chút cảm động, nhưng nghe lời hắn nói cô chỉ muốn cắn cái tên tiểu bạch kiểm khốn nạn này một cái.

Rút bàn tay mình trở về, Gia Như phú bà mặt không cảm xúc, nói: “Anh đi về đi, em tranh thủ mấy ngày này giúp cha xử lý bớt sự vụ trước. Dù sao mấy ngày sau cũng là “Vợ người ta” rồi, muốn giúp cũng không giúp được.” - Ba chữ “Vợ người ta” cắn đặc biệt nặng.

Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười ma mãnh, hắn đứng phía sau Gia Như phú bà rồi nhanh tay điểm hai cái. Không chờ cô nàng kịp lên tiếng, hắn nhanh tay bế cô lên rồi đi thẳng tới phía giường ngủ.

“Anh… anh làm gì thế! Tại sao lại điểm huyệt em! Tại sao lại bế em lên giường! Mau thả em ra!” - Gia Như phú bà muốn giãy dụa nhưng toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể lớn tiếng la hét.

Chính Nam đặt Gia Như phú bà xuống giường, vẻ mặt sắc mị mị nhìn cô, thủ thỉ: “Chú Tuấn nói là chúng ta tranh thủ gạo nấu thành cơm đi, như vậy có thể đảm bảo em sẽ không bị gả ra ngoài.”

Gia Như phú bà mộng bức: “Cái gì!? Cha nói như vậy sao? Cha tại sao lại như vậy a!?”

Chính Nam giọng cực kỳ bá đạo, tuyên bố chủ quyền: “Bởi vì chú Tuấn là thuộc hạ của anh, Lý gia là của anh, em… cũng là của anh!” - Hắn cúi đầu xuống, dần áp sát bờ môi đỏ mọng, non mềm đang có chút run rẩy của Gia Như phú bà.

Gia Như phú bà nghiêng đầu qua 1 bên, nhắm nghiền hai mắt, hai dòng thanh lệ từ khóe mắt trào ra.



Chờ mãi không thấy có chuyện gì xảy ra, Gia Như phú bà đánh bạo hé ra hai mắt nhìn. Chỉ thấy Chính Nam cười như không cười dùng ánh mắt hài hước nhìn cô, khuôn mặt gần sát mặt cô nhưng không có tiến thêm.

Gia Như phú bà đỏ bừng cả mặt, hơi thở cũng nóng hầm hập. Cô không biết mình nên làm gì, nên nói gì hay đối mặt Chính Nam như thế nào nên lại nhắm mắt, mặc kệ mọi chuyện đến đâu thì đến.

Chính Nam nhìn biểu tình ngại ngùng của Gia Như phú bà thì càng cảm thấy thú vị, thế nhưng chính sự vẫn là phải làm a. Hắn khẽ hôn nhẹ vào môi của cô rồi đứng thẳng dậy, nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Nho hái xanh không ngọt.”

Mặc dù Lý Anh Tuấn cho phép và Gia Như phú bà trước sau cũng là của hắn nhưng Chính Nam không phải là một tên hiếp dâm, chuyện gì nên rồi cũng đến sẽ đến, không vội.

Nhưng mà chút lợi ích thu được thì vẫn nên thu, hắc hắc.

“Khốn kiếp! Cưỡng hôn bản tiểu thư rồi còn dám nói nho hái xanh không ngọt. Bản tiểu thư chỗ nào không ngọt!?” - Gia Như phú bà trong lòng chửi bới nhưng ngoài mặt lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ giết anh, nhất định!”

“Giết anh!?” - Chính Nam cười như không cười giải huyệt cho Gia Như phú bà, nghiền ngẫm nói: “Trừ khi em thật sự muốn trở thành vợ của Ngô Đức Văn, nếu không, anh là cách duy nhất để em có thể thoát ra khỏi chuyện này… nguyên vẹn.”

Gia Như phú bà không nói gì mà lạnh lùng đứng dậy, đi tới bên bàn, cầm lấy chén canh rồi tạt vào mặt Chính Nam.

Nước canh, xương, rau, hành… văng tung tóe trên mặt, Chính Nam chỉ cười rồi tan thành một làn khói. Bản thể hắn từ một nơi khác bước ra, mỉm cười: “Phát tiết xong rồi chứ, chúng ta nói chính sự được chưa?”

Gia Như phú bà mặt vẫn lạnh như tiền quay đầu lại, ném luôn chén canh trong tay về phía Chính Nam.

Chính Nam bắt lấy cái chén rồi thả luôn vào balo, ngán ngẩm nói: “Được rồi mà, không phải là hôn nhẹ một cái sao, tức tối như vậy?”

“Anh còn dám nói!” - Gia Như phú bà vốn đã nguôi giận, bị hắn nói như vậy lập tức xù lông: “Anh lợi dụng lúc người khác không phòng bị giở trò đồi bại, còn dám nói chỉ là hôn nhẹ một cái. Đó là lần đầu tiên của tôi a…”

Gia Như phú bà lập tức đưa tay lên che miệng, hai mắt trợn lớn, biểu tình cực kỳ hài hước.

Chính Nam mỉm cười, nói: “Đó cũng là lần đầu của anh, chúng ta huề nhau chứ?”

“Hừ! Quỷ mới tin đó là lần đầu của anh.” - Gia Như phú bà hậm hực nhưng trong lòng không hiểu nhẹ nhõm: “Cũng là lần đầu sao, coi như… không lỗ.”

“Được rồi, nói chính sự.” - Chính Nam không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, hắn có chuyện cần bàn bạc cùng Gia Như phú bà đây: “Anh đã có kế hoạch để ngăn cản mối hôn sự này nhưng cần thêm thời gian, vì thế anh mới hẹn Ngô Đức Chung 10 ngày sau trong buổi đấu giá trả lời họ.”

“Kế hoạch?” - Gia Như phú bà cau mày: “Chuyện ảnh hưởng tới tương lai cả đời tôi, anh không bàn bạc chút nào mà tự mình quyết định như vậy. Rồi lỡ “kế hoạch” của anh không thành công, không phải là tôi trở thành nạn nhân duy nhất rồi hả?”

“Tình huống lúc đó em cũng thấy, anh có thời gian đâu mà bàn bạc với em chứ.” - Chính Nam thở dài: “Vả lại, amj cũng đã đề phòng tình huống xấu nhất nên mới hẹn họ tại cửa hàng Phúc Đạt a.”

Gia Như phú bà là người thông minh, cô lập tức nhận ra ý đồ của Chính Nam: “Ý anh là nói… “Tu La” Tú Anh?”

“Không sai.” - Chính Nam gật đầu: “Anh và “Tu La” Tú Anh còn có chút giao tình, trường hợp xấu nhất, anh hi sinh cái mặt mo này cũng sẽ cầu cô ấy ra mặt một lần, em yên tâm.”

Chính Nam đã đánh tốt bàn tính, nếu như mọi chuyện không theo đúng kế hoạch, hắn vẫn còn một con bài tẩy có thể mang ra sử dụng là cấp 3 hoàn mỹ đan dược.

Chỉ cần cấp 3 hoàn mỹ đan dược xuất hiện, hắn không tin là Tú Anh phú bà có thể ngó lơ, khi đó chỉ cần hắn đề nghị cô nhất định sẽ đứng ra từ chối mối hôn sự này dùm Gia Như phú bà.

Ngô gia có Thiên Đạo Tông quản sự chống lưng, thế nhưng Trần gia Đại tiểu thư ra mặt, Thiên Đạo Tông chắc chắn sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.

Gia Như phú bà trong lòng cảm động. Cô không biết Chính Nam có những con bài nào có thể lật cùng cửa hàng Phúc Đạt, nhưng cái giá chắc chắn sẽ không nhỏ. Muốn mời “Tu La” Tú Anh ra mặt, Chính Nam nhất định sẽ phải xuất huyết nhiều, vậy mà cô còn trách hắn.

“Vậy… kế hoạch của anh là gì?” - Giọng Gia Như phú bà mang theo áy náy, xấu hổ, còn có ngọt ngào.

“Tạm thời chưa thể nói cho em biết toàn bộ được.” - Không thể nói là muốn cô yêu hắn đi, Chính Nam chỉ có thể giả vờ thần bí: “Ngày mai, em tới Luyện Dược Sư công hội… ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.