Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 43: Chương 43




Về phần Chính Nam, sau khi rời khỏi phòng Tú Anh phú bà hắn cũng không có tâm trạng đi chơi tiếp nên qua loa nói tạm biệt với Lê Nhân Doanh rồi mang theo Gia Như phú bà và Ngọc Ngân trở về Lý gia.

Thấy Chính Nam sau khi gặp “Tu La” Tú Anh xong lại trở nên không vui, 1 bộ tâm sự chồng chất, Gia Như phú bà và Ngọc Ngân dù tò mò nhưng cũng không ai dám lên tiếng hỏi hắn.

Trở về tới Lý gia, Chính Nam tạm biệt 2 cô rồi đi luyện đan, hiện tại hắn rất, rất không vui: “Hừ, nói không nghe đúng không, vậy thì phải đánh cho nghe lời mới được.” - Chính Nam thì thầm 1 mình.

Hắn lo lắng cho sức khỏe của Tú Anh phú bà bởi vì trong lòng hắn cô chính là người phụ nữ của hắn rồi. Người phụ nữ của mình sức khỏe không tốt, nói lại không nghe lời, đặc biệt là còn có khả năng ảnh hưởng tới khả năng có con sau này, càng nghĩ Chính Nam càng bực bội.

Hắn muốn tu luyện!

Hiện tại đánh không lại Tú Anh phú bà cho nên chỉ có thể chịu đựng, chờ hắn đánh thắng cô, đè cô ra chữa trị không phải là dễ dàng rồi.

Luyện đan cho tới lúc có nô tỳ qua gọi hắn đi tập luyện Chính Nam mới ngừng lại, không biết đã luyện bao nhiêu lò đan dược.

Gia Như phú bà niết hôm nay tâm trạng Chính Nam không tốt nên cô cũng không muốn cùng hắn so chiêu, thay vào đó những bài tập luyện thể cơ bản. Chủ yếu là cô muốn cùng hắn trò chuyện thêm để đào bớt 1 số bí mật của hắn.

Gia Như phú bà lúc này đang duỗi thẳng 2 chân trên mặt đất, lưng tựa vào lưng Chính Nam cũng đang duỗi thẳng 2 chân, 2 tay cô vòng ra phía sau móc 2 khuỷu tay vào khuỷu tay hắn rồi 2 người làm động tác vặn mình, cực kỳ ăn ý và đều đặn, chứng tỏ không phải là lần 1, lần 2 làm như vậy.

Vừa tập cô vừa nói: “Này, tu vi của anh là gì thế? Sao tôi nhìn không thấy tu vi của anh nhỉ?”

Chính Nam biết trước sau cũng có người hỏi nên hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu: “Độc môn bí pháp che giấu tu vi, chỉ có người nào cao hơn tôi 3 đại đẳng cấp mới thấy được tu vi của tôi.”

Gia Như phú bà gật gù: “Lợi hại, vậy ít nhất phải Không Minh Kỳ mới biết được sao, Hà thành cũng không có mấy cái Không Minh kỳ a.”

Chính Nam không muốn nói thêm vấn đề này nên tranh tủ tổ lái qua đề tài khác. Hắn hỏi: “Cô đi học ở Thiên Hà thư viện có bạn trai chưa? Đại tiểu thư của chúng ta không những xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi, nói chuyện ngọt ngào, hẳn là bị rất nhiều người theo đuổi a?”

Gia như phú bà hơi sững sờ, sau đó cao ngạo trả lời: “Cũng không nhiều lắm, đủ để xếp hàng 2 vòng quanh Hà thành mà thôi.”

Chính Nam gật gù, tiếp tục hỏi: “Như cô nói, Thiên Hà thư viện chia thành nhiều phân viện như đan viện, võ viện, khí viện,... vậy 1 người có được theo học nhiều phân viện không?”

Thấy Chính Nam không có thái độ gì, Gia Như phú bà trong lòng hơi thất lạc, cô trả lời: “Chỉ cần anh có thể sắp xếp thời gian và tinh lực để theo học nhiều viện thì trên lý thuyết là có thể, nhưng hầu hết học sinh chỉ theo học 2 viện, có rất ít người học nhiều hơn.”

Chính Nam hứng thú: “Rất ít? Vậy là vẫn có sao?”

Gia Như phú bà gật đầu: “Theo giáo viên của võ viện nói thì có nhưng là ai thì không được nhắc tên, có lẽ gia tộc người ta cũng không muốn thiên tài nhà họ bị người khác để mắt.”

Chính Nam cũng đồng ý với giải thích này, mặc dù nói tốt khoe xấu che nhưng nếu bị kẻ thù hoặc gia tộc đối địch biết được có cái thiên tài đang từng ngày lớn lên đe dọa họ, vậy thì không ổn rồi.

“Lại nói, Thiên Hà thư viện nằm trong Thiên Đạo thành cùng với Thiên Đạo Tông đại bản doanh, vậy giáo viên trong Thiên Hà thư viện toàn là người của Thiên Đạo tông hay sao?” - Chính Nam tiếp tục hỏi.

Gia Như phú bà lắc đầu: “Không phải như vậy. Hầu hết học sinh là đến từ khắp nơi trên đại lục, tốt nghiệp xong họ sẽ trở về tông môn hoặc gia tộc của mình. Số khác thì ở lại đăng ký làm giáo viên thực tập, nếu có vị trí trống sẽ được xét duyệt để đưa lên. Nhưng Thiên Đạo Tông với lợi thế sân nhà cũng thường xuyên chiêu mộ các thiên tài mới tốt nghiệp về tông môn của mình, trường hợp Ngô Đức Võ chính là ví dụ điển hình.”

Chính Nam cảm thấy Thiên Đạo tông tính toán rất tốt a.

Đầu tiên là cho phép Thiên Hà thư viện chiêu thu đệ tử ngay cạnh mình rồi giảng dạy, đào tạo thành tài, sau đó chỉ việc ném ra cành ô-liu kéo thiên tài đệ tử vào tông, cái gì cũng không cần lo lắng. Mặc dù có thể không đảm bảo về độ trung thành của đệ tử nhưng ai cũng không dám phản bội Thiên Đạo Tông, làm mất mặt Thiên Hà thư viện.

Cứ như vậy Thiên Đạo Tông và Thiên Hà thư viện tuy 2 mà cuối cùng lại thành 1, theo quan hệ cộng sinh dần lớn mạnh thành đại lục đệ nhất học viện và đại lục đệ nhất tông môn.

“Vậy hiện tại trong học viện ai là người có danh tiếng lớn nhất?” - Cái này đối với Chính Nam rất quan trọng.

Gia Như phú bà trầm ngâm 1 lát rồi trả lời: “Nam là Thiên Đạo Tông thánh tử, Trịnh gia đại thiếu gia Trịnh Thành Công, đồn đại là năm nay 20 tuổi tu vi đã tới Không Minh trung kỳ, có dư điều kiện tốt nghiệp nhưng vẫn còn tên trong thư viện. Nữ thì có nhiều hơn, nhưng danh khí cao nhất là Nguyễn gia Đại tiểu thư Nguyễn Thùy Chi.”

“Trịnh Thành Công, Tân Tinh Bảng đệ nhất, chỉ là.... Nguyễn Thùy Chi, làm sao nghe quen quen…” - Chính Nam cau mày lẩm bẩm, cái tên này rất quen a.

“Tất nhiên là quen rồi, chính là đại lục đệ nhất tài nữ Nguyễn Thùy Chi. Cô gái này tu vi không được, nhưng thiên phú cầm, kỳ, thi, họa có thể nói là vô địch cổ kim a.” - Gia Như phú bà liếc xéo Chính Nam.

Chính Nam vỗ trán: “À đúng, đại lục đệ nhất tài nữ Nguyễn Thùy Chi, thứ 10 Tân Tinh Bảng. Cô nói tu vi không được? Tu vi không được làm sao đứng thứ 10 Tân Tinh Bảng?”

Gia Như phú bà cũng không lạ lùng gì câu hỏi này: “Tân Tinh Bảng là do Thiên Đạo tông soạn, mà Nguyễn gia cùng với Trịnh gia là 2 gia tộc lớn nhất trong Thiên Đạo tông, anh cứ nói đi?”

Chính Nam bừng tỉnh: “Ha, hiểu được. Mà cũng đúng, người ta xuất thân xuất sắc, lại có tiếng khắp đại lục, cho cái vị trí thứ 10 cũng không sai. Ai không phục cứ tới khiêu chiến chiếm vị trí, để xem thử hôm sau có còn sống hay không, haha.”

Lại cùng trò chuyện và tập luyện thêm 1 lúc, 2 người tách ra trở về phòng của mình.

Chính Nam cũng không tiếp tục dày vò mà ăn uống nghỉ ngơi, 1 ngày không yên bình nhưng cũng chậm rãi trôi qua.

Sáng hôm sau, toàn bộ Hà thành chấn động khi Phúc Đạt tuyên bố hạn chế số lượng bán ra cấp 2 hoàn mỹ đan dược, thay vào đó là sẽ định kỳ bán theo lô dưới hình thức bán đấu giá. Lần bán đấu giá đầu tiên sẽ diễn ra vào 2 tuần sau.

Nghe được tin tức này, Gia Như phú bà lập tức chạy tới phòng Chính Nam, thấy hắn còn đang ngủ ngon lành, cô tới gần lay hắn: “Anh Nam! Mau dậy đi, ra đại sự rồi. Mau dậy đi!”

Chính Nam bị Gia Như phú bà lay muốn rụng cánh tay, hắn không thể không tỉnh dậy. Lấy 2 tay dụi dụi mắt, Chính Nam uể oải nói: “Có chuyện gì sáng sớm đã ồn ào như vậy a? Đại sự gì?”

Gia Như phú bà nói liên thanh: “Phúc Đạt thông báo sẽ hạn chế số lượng cấp 2 hoàn mỹ đan dược bán ra, thay vào đó là tổ chức đấu giá định kỳ theo lô. Chuyện này anh biết chưa?”

Chính Nam nghe xong lại nằm lăn ra giường, kéo lấy chăn mền trùm qua đầu rồi trả lời: “Có gì đặc biệt, đây chính là ý của tôi. Không có gì mới thì để tôi ngủ thêm chút đi, đừng gọi nữa nha.”

Gia Như phú bà tiếp tục lay nhưng Chính Nam không thèm phản ứng cô. Cắn răng,cô leo lên người Chính Nam, dùng cả 2 tay cầm lấy chăn mền kéo, miệng vẫn liên tục nói: “Anh có dậy hay không? Tại sao làm ăn lớn như vậy mà anh không bàn bạc với tôi. Cha nói...” - Đang nói nửa chừng bỗng nhiên cô dừng lại, bởi vì bên dưới có thứ gì đó cứng cứng đang chống vào mông cô.

“Thứ gì cứng ngắc vậy nhỉ, anh đi ngủ mang theo cây gậy làm gì thế?” - Gia Như phú bà bị “cây gậy cứng ngắc” kia chống vào vị trí hiểm yếu nên cảm thấy khó chịu, cô thò tay xuống nắm lấy nó, muốn lấy nó ra khỏi mông của mình.

Chỉ là vừa nắm vào “cây gậy” Gia Như phú bà lại nghe Chính Nam hít 1 hơi, “cây gậy” trong tay cô cũng giật nhẹ 1 cái, còn tỏa hơi ấm. Vẫn còn hậu tri hậu giác Gia Như phú bà nắn nắn 1 chút “cây gậy”, cảm nhận được nó vừa mềm, vừa cứng, còn nghe Chính Nam nhỏ giọng rên rỉ, cô cuối cùng cũng biết là mình đang nắm vào cái gì rồi.

Một tiếng la thất thanh từ phòng Chính Nam phát ra làm chim chóc bay tán loạn, đang bận bịu đám gia đinh, nô tỳ cũng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng la. Lý Anh Tuấn thì gật gù đắc ý: “Tuổi trẻ thật tốt!”

Gia Như phú bà khuôn mặt đỏ như trái cà chua, nhắm nghiền 2 mắt, 2 nắm tay siết chặt vẫn nhưng há miệng hét. Chết ở chỗ là tay phải cô vẫn đang nắm lấy “tiểu Chính Nam” chưa có buông ra.

Chính Nam vừa sung sướng vừa đau khổ ngồi bật dậy, 1 cái động tác xoay người đè Gia Như phú bà xuống giường, 1 tay bịt miệng cô, nhỏ giọng cằn nhằn: “Cô còn la nữa có người chạy tới bây giờ.”

Gia Như phú bà bị Chính Nam ép xuống giường, cả người bị hắn hắn đè lên, 1 tay hắn còn đang bịt miệng cô, cái “cây gậy” kia vẫn còn trong lòng bàn tay cô khẽ co giật.

2 người 4 mắt nhìn nhau, nghe từng nhịp thở của nhau, cảm nhận da thịt kề vào nhau, thời gian giống như dừng lại.

Chính Nam bị mùi hương cơ thể Gia Như phú bà hấp dẫn, bất giác cúi thấp đầu xuống.

Gia Như phú bà nhắm mắt nghiêng đầu qua 1 bên, trong lòng vừa muốn chống cự nhưng lại chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.