Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 1




Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hành được thái sợi dưới tay của Sở Ninh Dực thì xác nhận một lần nữa rằng, kỹ thuật xắt rau của anh Sở còn cao thâm hơn cả ba của anh.

“Nhưng tại sao?” Thủy An Lạc tiếp tục đưa gừng cho Sở Ninh Dực để anh xắt sợi.

“Anh cũng không biết, thế nên ngày mai chúng ta mới cần nhanh chân đến xem cái viện dưỡng lão đó có cái gì.”

“Được rồi, để mai em bảo anh ta, kỳ thực trường tiểu học mới cũng không chuyển đi đâu xa, nói là chuyển qua phía Nam nhưng thực chất chỉ cách một dãy phố thôi, từ tòa nhà phía bắc đổi sang tòa nhà phía nam.” Thủy An Lạc thấy anh đã ướp cá xong liền lấy nồi cơm điện ra để nấu cháo gạo rang.

Sở Ninh Dực ướp cả, sau đó bắt đầu xào rau: “Có thời gian thì anh với em đi đến trường tiểu học, còn ngày mai cứ tới viện dưỡng lão trước, nhất định trong đấy sẽ có cái gì đó.”

“Có thể có cái gì chứ? Bọn em cũng chỉ học tiểu học ở đó thôi mà.” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực dường như đang muốn nói gì đó, thế nhưng anh nghĩ một hồi lại thôi.

“Em không hiểu.” Cuối cùng, Sở Ninh Dực quăng ra một câu trả lời như vậy. Đây gọi là em không hiểu đấy~

Thủy An Lạc bĩu môi rồi bước qua, ôm lấy anh: “Quả thực em chẳng hiểu nổi cái thế giới biến thái của bọn anh!”

“Em nói ai biến thái hả?” Sở Ninh Dực khẽ cười.

“Anh nói xem, người ta có lỗi gì với anh hả?” Thủy An Lạc tựa đầu vào lưng anh, thật ấm áp.

“Ba, mẹ, con về rồi!” Thanh âm của Tiểu Bảo Bối từ bên ngoài truyền vào.

Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy cầm lấy xẻng xào rau trong tay Sở Ninh Dực: “Anh mau đi ra ngoài đi, lát nữa là Tiểu Bảo Bối vào đấy!”

Sở Ninh Dực hôn lên má cô một cái: “Anh bắt đầu có cảm giác như đang đánh du kích với con trai của mình rối đó!” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người ngồi xuống xe đẩy, anh vừa mới mở cửa thì vừa hay Tiểu Bảo Bối cũng đi vào.

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt nhìn ba rồi lại nhìn mẹ: “Ba, hai người đang làm gì thế?” Tại sao lại còn đóng cửa thế?

“Dạy mẹ con xào rau.” Sở Ninh Dực nói điêu mặt không biến sắc.

Tiểu Bảo Bối tỏ vẻ như thế thật tốt: “Thế tại sao lại đóng cửa ạ?”

“Bí mật gia truyền!” Sở Ninh Dực tiếp tục nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Ba à, tạm thời chưa tính hai đứa em chưa được ba tuổi còn chưa nói sõi, thế nhưng mà có là gia truyền thì bọn nhóc cũng có quyền biết mà. Liệu ba có thể chăm chút cho lời nói dối của mình một tý được không?

Thái độ của Sở Ninh Dực rất rõ ràng, đương nhiên là không có ý chăm chút rồi, lý do đấy tin hay không thì tùy.

Sau bữa cơm tối, Tiểu Bảo Bối lại một lần nữa trịnh trọng nói với ba mẹ mình chuyện nhảy lớp.

Thủy An Lạc đang ôm con trai xem tivi, hừ lạnh một tiếng: “Mẹ bỏ phiếu phản đối thì có tác dụng gì không?”

“Đương nhiên là vô dụng thôi, nhưng mà con vẫn hy vọng mẹ có thể đồng ý!” Tiểu Bảo Bối vùi trong lòng của Thủy An Lạc, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô.

Sở Ninh Dực đang xem tài liệu, không ngẩng đầu lên, đây là chuyện giữa hai mẹ con họ.

“Con trai, con biết mẹ muốn con lớn lên một cách bình thường, dù sao ba của con...”

“Mẹ, mẹ biết điều đó là không thể mà!” Tiểu Bảo Bối thở dài nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Chuyện mẹ có tán thành con hay không quan trọng như vậy sao?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ.

Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu một cái, so với ba thì mẹ càng quan trọng với nhóc hơn, đây vẫn luôn là tôn chỉ của Tiểu Bảo Bối từ trước đến giờ.

“Được, nếu con đã có quyết định thì mẹ ủng hộ con.” Thủy An Lạc vuốt ve gương mặt của Tiểu Bảo Bối: “Con lớn rồi, biết tự quyết định rồi, nhưng mà mẹ cảm thấy mất mát lắm.”

Con nhà người ta lúc năm, sáu tuổi đang làm gì cô không biết, thế nhưng con của cô lại chỉ có một câu: Trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.