Lão Công, Đừng Như Vậy Mà

Chương 16




Amy ngồi xuống. Hắn hằn học đứng bật dậy nói:

- Đi về!!!

Bước từng bước hùng hổ ra xe. Amy chạy đuổi theo.

- Đợi em với!!!!

Ngồi vào trong xe, mặt hắn hầm hầm như đi đưa đám. Chỉ cần nghĩ đến có một người đàn ông nào đó chung đụng chăn gối với nó là hắn lại không kìm chế nổi. Amy chạy đến xe hắn, cô chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng một người con gái vừa lướt xẹt qua mình, cô ngoái lại nhìn theo. Đó chẳng phải là nó sao? Sao nó vẫn còn sống? Bên cạnh nó còn là một đứa bé. Bây giờ thì Amy cũng đã hiểu tại sao vừa rồi hắn lại tỏ thái độ bực mình vậy rồi. Trong suốt 5 năm qua, hắn vẫn chưa thể quên được hình bóng nó. Vậy là cô đã tự nhầm tưởng rồi. Bước vào xe ngồi, mắt cô cụp xuống nhưng rồi ngay lập tức ánh lên một cái nhìn sắc lạnh. Không thể được, Steven phải là của mình, nhất định là như vậy!

Alissa….. xin lỗi nhé! Tôi cũng không muốn làm thế này đâu…… Nhưng vì Steven tôi có thể làm tất cả mọi việc……

Hắn nhấn ga hết cỡ, phóng đi.

Ở bên trong đại sảnh:

- Hắc xì! – nó dụi dụi mũi – hình như có ai vừa nhắc đến mình thì phải.

Nó quay lại chỗ ngồi cũ. Không thấy hắn đâu. Nó nhếch môi cười nhạt. Lần trước cuộc hẹn với bên C.F nó không đi mà chỉ cử thư kí đến làm việc cùng. Cũng không ngờ là hắn lại không hề nghi ngờ gì. Nó ngồi xuống bàn, nâng cốc mời các vị tổng giám đốc khác.

Nó lúc này cũng đã ngà ngà say, mặt đỏ như gấc, nhìn sang mấy vị khác đều đã gục hết rồi. Laura nhìn đống bia rượu trên bàn, lắc đầu ngán ngẩm. Laura gọi Joe đưa nó về nhưng cũng nản nốt vì Joe cũng chả khác gì tình trạng của nó như bây giờ. Cô đành nhờ người bảo vệ đưa nó về. Cô ghi địa chỉ nhà nó ra giấy rồi đưa cho người bảo vệ kèm theo một tờ 500k. Người bảo vệ kia vui vẻ gật đầu rồi đỡ nó ra xe.

+++++

Nó tỉnh dậy, thấy đầu mình đau như búa bổ, cổ họng thì như có lửa nóng ran. Nó bước xuống nhà lấy nước uống, chợt giật mình khi nhìn thấy hắn đang ngồi ở ghế sa lông. Nó nhìn quanh ngôi nhà, không phải nhà mình. Bất giác nó tự cười khẩy chính mình, 5 năm qua nó vẫn cứ ngỡ mình đang sống trong ngôi nhà này.

- Em tỉnh rồi à? – hắn bất chợt lên tiếng hỏi.

- Ừm – dù sao thì cũng lộ tẩy rồi, chả còn gì mà cần phải giấu giếm nữa cả.

Hắn cười cười nhìn nó. Nó nhíu mày không hiểu hắn đang cười cái gì. Ở cùng người con trai này gần hai tháng, nó vẫn không thể hiểu hết được những tính cách của hắn. Có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

- Tỉnh rồi thì đi chơi không? – dường như cứ nhìn thấy nó là hắn quên luôn chuyện đứa bé kia.

- Hả?

Chưa kịp để nó trả lời hắn đã kéo tuột tay nó đi.

Hắn dẫn nó đi hết chỗ này đến chỗ khác, đầu tiên là đến hàng lưu niệm. Nó và hắn cùng mua mũ đôi, nhẫn đôi,….. Nhìn nụ cười của nó hắn quên hết mọi chuyện, chỉ ước rằng sẽ mãi được ở bên nó thế này. Nó đưa một chiếc vòng ra trước mặt hắn, lúc lắc lúc lắc.

- Cái này được không? Tôi mua cho anh đấy.

Hắn nhìn chiếc vòng, không hề hợp với hắn.

- Sao lại là cái này?

Nó nhún vai, bình thản nói:

- Sao vậy? Tôi thấy nó đẹp mà.

Nó cười rồi đeo chiếc vòng vào tay hắn. Thấy vẻ mặt hạnh phúc của nó, hắn cũng không biết làm gì hơn là phải chấp nhận cái vòng.

“Ọt……”. Bụng nó sôi lên sùng sục vì đói, từ sáng đến giờ lượn hết chỗ này sang chỗ nọ, nó đã kịp ăn gì đâu. Nhìn vẻ mặt đói sắp chết của nó hắn bật cười thành tiếng.

- Steven! Anh ăn mí ý không?

- Em làm?

Nó gật gật đầu rồi kéo tay hắn đi.

++++++

Loay hoay trong bếp một hồi lâu, cuối cùng món mì ý của nó cũng ra lò. Hắn nhìn bát mì ý trước mặt.

- Cái này….. ăn được không đấy?

Nó lườm hắn một cái sắc lẹm.

- Ý anh là sao hả?

- À à không có gì.

- Đợi đấy, tôi lấy bát đã!

Nó định đứng lên thì bị hắn kéo xuống.

- Không cần lấy! Ăn chung đi, đỡ phải rửa nhiều.

Nói thì nói là vậy nhưng chủ ý của hắn là muốn hai người được gần gũi hơn.

Có lẽ vì đang đói quá mà nó cũng chẳng quan tâm nữa, ngồi xuống cầm đũa ăn. Hắn nhìn nó ăn.

- Xem kìa! Con gái con đứa mà thế à!

Vừa nói hắn vừa chỉ vào mép nó. Nó định lấy tay lau đi thì bị hắn giữ lại.

- Aish~! Bẩn quá! Lại đây!

Nó theo phản xạ cũng đưa mặt về phía hắn. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó. Nó tròn mắt, không dám tin vào mắt mình nữa.

Dời môi, hắn lấy khăn lau miệng. Nó cố tránh ánh mắt của hắn bằng cách cắm đầu cắm cổ vào ăn. Hắn cũng cảm thấy hơi khó xử, đứng bật dậy.

- Tôi no rồi, em ăn xong thì dọn đi – hắn bước nhanh lên lầu.

Nó cũng chả còn tâm trạng đâu mà ăn nữa. Nó đứng dậy dọn bát đũa.

Bước vào phòng. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như vậy. Không có một bụi bẩn nào cả. Hình như trong 5 năm qua hắn chưa hề thay đổi gì căn phòng này. Đưa mắt nhìn lên tường, nó thấy ảnh của nó được phóng to treo giữa tường. Cười nhạt, nó nằm xuống giường, quay mặt về phía cửa sổ. Cũng không biết là từ lúc nào nó lại thay đổi được như vậy. Bỗng một vòng tay từ phía sau ôm lấy nó, hơi thở của hắn phả vào cổ nó. Nó giật mình định ngồi dậy thì hắn ôm siết lấy nó.

- Đừng đi đâu cả….. chỉ một chút thôi! Tôi thực sự rất mệt mỏi, em biết không?

Giọng nói hắn nhỏ dần, nửa như van xin, nửa như đề nghị làm nó có chút dao động. Nó nằm yên để hắn ôm. Nhẹ cười, hắn tự cảm thấy nó và hắn lúc này như vợ chồng mới cưới vậy. Không biết là do thời tiết khá đẹp hay là do quá hạnh phúc mà cả hắn và nó đều ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy, nó không thấy hắn đâu cả. Hình như nó ngủ khá lâu rồi thì phải, nhìn đồng hồ đã là 7h tối.

Nó làm vệ sinh cá nhân xong nhanh chóng bước xuống nhà. Đi đến nửa cầu thang, nó nghe giọng hắn vang lên, hình như hắn đang nói chuyện với ai đó.

- Nhất định phải bắt họ từ bỏ cái ý nghĩ đấy đi!

- ……

- Nếu anh không làm được việc cỏn con đấy thì đừng hòng làm việc ở cái công ty này nữa!!!

Hắn dập máy, hình như có việc gì ở công ty thì phải. Nó đi lên phòng, nó không muốn làm phiền hắn lúc này. Vừa bước vào phòng nó đã có điện thoại từ thư kí.

- Giám đốc! Nguy to rồi! Các vị cổ đông đang kéo đến dưới đại sảnh công ty, họ đòi rút hết cổ phần đầu tư.

- Cô tìm cách làm dịu họ đi, tôi sẽ đến ngay!

Cúp máy, mặt nó sa sẩm lại. Không thể nào, chẳng lẽ họ đã biết công ty đang bị lỗ vốn sao. Rõ ràng nó đã cố gắng để tăng lãi xuất cho công ty, không lẽ…… Nó nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy của hắn. Đứng dậy, vớ lấy cái áo, nó chạy thẳng xuống nhà. Hắn giật mình khi thấy khuôn mặt nó.

+++++

Đánh xe đến công ty. Bên ngoài cổng công ty, mấy vị cổ đông đề đang tụ tập hết ở đây. Nó vội vàng xuống xe. Vừa thấy nó, các vị tổng giám đốc đã chạy lại quanh nó.

- Cô Aliss! Chuyện này là sao? Cô mau giải thích đi chứ? Sao công ty bị lỗ vốn mà cô không báo cho chúng tôi.

Một bà tầm khoảng 50 bước lên nói hùng hổ. Được thể mấ vị khác cũng nháo nhào ào vào hỏi nó. Đầu óc nó cảm thấy choáng váng.

- Các vị cổ đông! – cuối cùng không chịu được nó phải hét lên – chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này, mong các vị đợi thêm một thời gian nữa.

Mấy vị nghe nó nói thế thì cũng đành chịu. Đợi đến lúc họ bỏ về hết nó mới vào văn phòng.

Chuyện này là sao chứ? Tại sao mấy người đó lại biết công ty đang bị lỗ vốn? Nó đã giấu kín lắm rồi mà. Chỉ có thể là có người đang muốn hãm hại nó. Cuộc nói chuyện của hắn lúc nãy vẫn ám ảnh nó. Không lẽ…. đúng là hắn? Không thể nào, nó phải điều tra mới được.

- Cô mau điều tra cho tôi người này!

Cúp máy, nó đan hai tay vào nhau.

Steven…. cầu mong đó không phải là anh……

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.