Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 41-2




Mặc dù tôi đã ăn canh tê cay và thịt xiên rồi, nhưng lúc này ngửi thấy mùi canh thơm thế này, tôi vẫn không nhịn được khi thấy món ngon, dùng thìa xúc một muôi, cho vào trong miệng, ưm, thật sự ngon, thơm ngon đậm đà thuần mỹ, muỗng canh đó từ từ trôi xuống thực quản, cảm giác trong răng đều là mùi vị của món canh này.

Tôi lại nhịn không nổi ăn thêm mấy thìa nữa.

Thật sự quá thơm ngon, lại còn cực kỳ bổ dưỡng.

Tôi lại xúc thêm miếng thịt nữa, đưa vào trong miệng, miếng thịt cá đó cực kỳ tinh tế, ai za, thật sự quá là ngon, nuốt vào trong miệng lập tức giống như người say rượu.

Tôi ăn như hổ đói uống đến đáy bát canh đó.

Còn Lạc Mộ Thâm vừa ăn, vừa quan sát tôi.

“ Cô không phải ăn no rồi sao.” Anh ta nói.

“ Tôi là ăn no rồi, nhưng bát canh này thật sự quá ngon. Cho nên tôi nhịn không nổi.” Tôi vội vàng cười xoà nói.

“ Ồ, thế thì gọi thêm một phần nữa cho cô.” Lạc Mộ Thâm lại bình thản nói.

Còn chưa đợi tôi nói gì, anh ta đã gọi cô phục vụ đến, rất nhanh một bát canh thơm ngon lại được bưng lên.

Tôi vui vẻ lại ăn đến gần đáy bát canh đó, thật sự, tôi không phải là không phóng khoáng, nhưng tôi thực sự chưa uống qua bát canh nào ngon như thế này.

Sau này tôi cũng phải cố gắng học, nấu canh, nấu canh ngon như thế này cho bản thân, cho một nửa mà tôi yêu thương.

“ Lạc tổng, đây là cá gì, thật ngon, canh cũng rất ngon.” Tôi hết sức lưu luyến không muốn rời xa cho thìa canh cuối cùng vào miệng, hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Ồ, canh rắn.” Lạc Mộ Thâm giữ nguyên giọng điệu hết sức bình thản, nhân tiện cho một miếng Ốc sên Italy vào trong miệng.

“ Cái gì?” Tôi nghe không rõ, mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm.

“ Canh rắn.” Lạc Mộ Thâm nhấn mạnh ngữ khí.

Tôi lập tức cảm giác toàn thân nổi lên các nốt mụn, tôi trợn tròn mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi cảm giác miệng mình nhếch cho đến mang tai rồi: “ Anh là nói: rắn......”

“ Đúng thế, rắn, chính là con rắn ngoằn ngoèo uốn lượn đó.” Lạc Mộ Thâm có vẻ buồn cười nói, “ đây là dùng thịt rắn để hầm canh, rất bổ, đúng rồi, loại mà cô ăn đó là thịt mỡ, không phải thịt cá, là thịt rắn.”

Tôi cảm giác sao vàng nhảy loạn trước mắt, trong đầu, một con rắn uốn lượn với cái thân mềm oặt, hướng về phía tôi trườn lên.

Mẹ ơi......

Tôi lập tức nhảy lên, nhanh như chớp lao ra khỏi căn phòng đó, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, sau khi vào nhà vệ sinh, tôi ôm lấy bồn cầu mà nôn lấy nôn để, gần như sắp nôn cả mật đắng ra rồi.

Được thôi, không chỉ buổi tối ăn mấy bát canh rắn gì đó, mà đến canh tê cay với thịt xiên buổi chiều ăn đều nôn ra hết rồi.

Tôi nôn đến nỗi tối tăm trời đất, toàn thân yếu ớt, toát mồ hôi lạnh nửa buổi mới đứng vững nổi.

Được thôi, tôi bây giờ thật sự cảm thấy tên Lạc Mộ Thâm này tuyển tôi vào Lạc Thị chắc chắn không có ý tốt gì, anh ta tuyệt đối vì tôi chửi anh ta là hạ cấp, nửa thân là động vật không biết suy nghĩ, cho nên đâm nhát dao từ từ vào thịt, anh ta là cố ý hành hạ tôi, tôi quả thật muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt rồi.

Tôi đi đến trước chiếc gương xinh đẹp ở phòng vệ sinh, dự định chỉnh lại dung nhan của bản thân, khi mà tôi vừa rửa tay vừa chỉnh lại quần áo, kinh ngạc nhìn thấy đứng ở gương bên cạnh là một người phụ nữ cũng cùng bộ dạng.

Nhìn lại người phụ nữ này, tôi giật mình phát hiện, quen biết, vậy mà đó lại là người vừa bị Lạc Mộ Thâm đá, minh tinh buổi chiều vừa tranh cướp túi với tôi ở cửa hàng Hermes - - Trương Bích Đình.

Hừ, đúng là đời người ở đâu cũng có thể tương phùng à! Chúng tôi cũng thật có duyên phận quá?

Buổi chiều vừa cướp túi ở cửa hàng, ở trong điện thoại nói chuyện, bây giờ lại gặp ở nhà hàng rồi.

Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc tôi có duyên sâu thế nào với cái cô minh tinh này.

Tôi vốn dĩ không dự định để ý cô ta, rửa tay xong vội vàng đi rồi, ngược lại không ngờ đến người phụ nữ đó căm hận trừng mắt nhìn tôi.

Mắt của cô ta dường như mang theo gai, tôi hầu như bị mắt cô ta chọc xuyên rồi.

“ Này, cô làm cái gì thế?” tôi nhíu lông mày lạnh lùng nhìn cô ta.

“ Là cô à?” Trương Bích Đình đó lạnh lùng nhìn tôi.

“ Là tôi, thế thì sao nào?” Tôi đứng thẳng lưng, trước mặt người phụ nữ này tôi không muốn thể hiện yếu ớt, cô không phải diễn xuất dựa vào danh tiếng hở hang sao? Tôi xem cô có thể làm gì tôi nào?

“ Buổi chiều ở cửa hàng Hermes cướp túi với tôi, khiến tôi khó chịu, tôi đang nghĩ dạy dỗ cô thế nào, cô lại vừa may cũng lại không may như thế xuất hiện trước mặt tôi, cô xem tôi nên xử lý cô thế nào mới được?” Cô ta thâm độc nhìn tôi, đôi mắt to vẽ màu xám khói tinh xảo càng ánh lên vẻ gian ác.

“ Cô cho rằng cô là ai? Ai bảo cô không biết lễ phép, ai bảo cô mua không nổi? Làm cô khó xử thì làm sao nào? Buông tôi ra.” Tôi giật nhẹ tay ra, không ngờ Trương Bích Đình này mặc dù não to, nhưng sức lực lại yếu ớt, vậy mà tôi thoắt một cái làm cô ta ngã ra, suýt nữa ngã ra mặt đất, ai bảo cô ta đi đôi giày cao gót cao như thế, chân đương nhiên không vững rồi.

“ Cô...... Cô vậy mà lại dám động tay à? Cô đồ nha đầu thối này, tôi đã điều tra qua cô rồi, cô chỉ là nha đầu thối vừa mới vào Lạc Thị, tiêu hết tiền để dành để mua một chiếc túi Hermes, còn dám đứng trước mặt tôi ra vẻ ta đây à?” Trương Bích Đình đứng vững rồi, cô ta quay sang trước mặt tôi, căm hận nói: “ Vốn dĩ không ngờ hôm nay dạy dỗ cô, nhưng, cô nên trách bản thân thật sự đen đủi, hôm nay vào tay tôi ở đây, thế thì, cô xem tôi xử lý cô thế nào, cái đồ cô tiểu nha đầu thôi, vậy mà dám cướp đồ với tôi.”

Cô ta cười khẩy, lấy điện thoại trong tay gọi điện, giọng nũng nịu: “ Anh Hoàng à, không sai, em đang ở trong nhà vệ sinh, gặp phải con nha đầu thối ức hiếp em khiến em khó chịu, cô ta còn dám đánh em đẩy em, anh mau đến giúp em đi!”

A? Người phụ nữ này còn mang cả người giúp đỡ nữa?

Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý đó của Trương Bích Đình, suy nghĩ đầu tiên chính là hảo hán không phải nợ trước mắt, tôi muốn lập tức rời khỏi trước mắt cô ta, nhưng tôi còn chưa kịp đi, thì nghe thấy một giọng nói ồm ồm: “ Để tao xem nha đầu thối nào dám ức hiếp Đình Đình nhà chúng tao?”

Tôi vừa ngẩng đầu, chỉ nghe thấy một dáng vẻ cao lại to béo đứng trước mặt tôi, đầu trọc, phía sau cổ là ba nếp nhăn gáy, ngũ quan trên mặt nhỏ đến nỗi dường như chen chúc trong một cái bánh bao, trên cổ đeo chiếc dây chuyền vàng to, trên tay đeo chiếc đồng hồ vàng sáng lấp lánh, vừa nhìn là biết có tiền cũng là kiểu nhà giàu mới nổi không có tố chất.

“ Chính là cô ta, anh Hoàng.” Trương Bích Đình vừa nãy còn giống người đàn bà chanh chua, bây giờ lập tức biến thành con chim nhỏ dựa vào bên cạnh người đàn ông cao to thô béo đó, “ Chính là cô ta, còn dám ức hiếp em nữa!”

Tôi giật mình nhìn Trương Bích Đình đó, thì ra nữ minh tinh này rách nát thật, cô ta không những cùng Lạc Mộ Thâm, sợ rằng còn với rất nhiều người đàn ông nữa, đúng rồi, cô ta tại sao lại đến đây, không phải là vì công cụ kiếm cơm trong làng giải trí thịnh hành sao? Vài cô minh tinh nhỏ ca sĩ nhỏ, qua giới thiệu của người trung gian, đến ăn ngủ với mấy đại gia xa hoa lắm tiền mà thôi. Cho nên, mấy người này với ai cũng rất nồng nhiệt.

Nghĩ đến đây, tôi nhất thời quên mất bản thân đang trong lúc nguy hiểm, thậm chí bắt đầu thương tiếc cho Lạc Mộ Thâm, anh xem anh đẹp trai như thế, lại có tiền như thế, không tận tâm mà tìm một người con gái hẹn hò rồi yêu đương, anh cùng với loại nữ minh tinh không còn gì bê bết hơn này làm cái gì? Mấy loại nữ minh tinh này đằng sau có rất nhiều góc khuất, đều có người đứng sau đỡ, dự là không biết lên giường ngủ với biết bao nhiêu người rồi, anh còn mặn nồng với loại phụ nữ này. Tôi nói anh đi theo con đường chỉ là bộ máy biết đẻ, động vật bán thân không biết suy nghĩ, tôi coi rẻ anh rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi, chỉ thấy dáng vẻ to béo đó hung dữ nhìn tôi: “ Cái đồ nha đầu thối cô đến lông còn chưa mọc đủ, vậy mà dám ức hiếp bảo bối Đình Đình của tôi, thật không cần mạng rồi, mau quỳ xuống xin lỗi Đình Đình của tôi, cô có tin tôi tìm người chèn nát cô không?”

Trong mồm thô của anh ta mang đầy vẻ uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.