Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 40: Cám ơn vì có anh




Tôi đang ngẩn người ra, Lạc Mộ Thâm đã hút xong điếu thuốc, anh ta cắm điếu thuốc hết vào chiếc gạt tàn tao nhã, sau đó đứng dậy, hướng về phía tôi: “ Đi thôi!”

“ Cái đó, tiền của tôi......” Tôi ngơ ngác nói, tôi đến đây cùng Lạc Mộ Thâm không phải là để lấy tiền xe sao?

“ Còn tiền gì nữa, đi, tôi đưa cô về nhà.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ A?” tôi vội vàng xua tay giống như con mèo gọi thần tài đến vậy, “ không cần không cần đâu, Lạc Tổng, anh cho tôi 20 tệ, là tôi có thể bắt taxi về rồi.”

Lạc Mộ Thâm không kiên nhẫn được nữa, đôi mắt lạnh lùng đó nhìn tôi, giọng nói băng giá không gì tả nổi: “ Sao mà cô cứ phí lời nhiều thế? Bảo cô đi thì cô đi!”

“ A, vâng ạ.” Tôi lập tức không dám nói gì nữa, trước mặt vị hoàng đế nhân gian này, tôi còn dám nói gì, anh ta tự nguyện đưa tôi về mà!

Tôi vừa nghĩ đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra chiếc hộp Uy-xcon-xin đó, vội vàng cung kính hai tay đưa cho Lạc Mộ Thâm: “ Cái đó, Lạc Tổng, cái này, thứ mà anh cần tôi mua cho anh.”

Lạc Mộ Thâm chế giễu nhìn tôi, nhìn cũng chả thèm nhìn cầm đồ luôn, thoắt một cái vứt trên chiếc xo-pha da thật xa hoa lộng lẫy đó: “ cô mang đến thật đúng lúc à. Bây giờ cô bảo tôi dùng ở đâu?”

Tôi biết anh ta đang nói gì, lập tức mặt lại đỏ tía tai.

“ Tôi không phải vốn dĩ không chuẩn bị trước mà?” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Đưa cô xe bảo cô lái, cô làm cái gì thế? Sau này làm chậm trễ việc của tôi, tôi xé vụn cô.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên lấy đầu ngón tay trỏ, tàn nhẫn gõ vào đầu tôi, lực của anh ta khoẻ như thế, tôi suýt chút bị anh ta cốc cho ngã rồi, chân còn loạng choạng, ý thức được ôm lấy chiếc bình sứ Thanh Hoa bên cạnh, kết quả chiếc bình Thanh Hoa đổ ra mặt đất, vỡ thành hai nửa.

Ôi? Lại gặp rắc rối rồi.

Tôi nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa trên mặt đất, quả thật khóc không ra nước mắt, sao mà tôi lại đen đủi thế này?

Một người thông minh như tôi, ở trước mặt tên Lạc Mộ Thâm này, tại sao lúc nào cũng rơi vào trạng thái này?

Lạc Mộ Thâm hung dữ trừng mắt nhìn tôi, gần như lăng trì tùng xẻo tôi rồi.

“ Xin lỗi xin lỗi, Lạc tổng, tôi không cố ý, tôi đền, tôi đền, từ lương của tôi trừ đi là được rồi.” Tôi lúng túng nói.

“ Được thôi, thế thì phiền cô tính cho, giá trị bình sứ Thanh Hoa thời Minh 500 vạn, cô dùng tiền lương bao nhiêu năm mới có thể đền được.” Lạc Mộ Thâm thâm hiểm nói.

“ A?” Tôi sững sờ người, 500 vạn? Mẹ ơi, tại sao mà bình sứ Thanh Hoa thời Minh lại đắt thế này? Kể cả là đem 200 vạn trả cho Lạc Mộ Thâm, tôi vẫn còn nợ 300 vạn nữa, 300 vạn này, tôi đi làm mấy đời, cũng không trả được hết!

“ Tôi......đền không nổi.” Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng thâm sâu của Lạc Mộ Thâm nói, cảm giác bản thân bất lực như thế.

“ Thế thì đừng có to mồm nữa.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Anh ta cũng không thèm nhìn chiếc bình hoa đó, đã cầm chìa khoá xe đi ra cửa.

Tôi đành phải đi theo anh ta ra ngoài.

Đi theo Lạc Mộ Thâm xuống dưới hầm để xe, tôi cảm giác giống như đi lạc vào triễn lãm xe xa hoa, mắt không đủ để nhìn nữa rồi, toàn bộ hầu như tôi đều gọi không nổi tên của những chiếc xe đắt tiền nữa, ở đây, đến BMW đều trở thành xe rẻ tiền nhất rồi, đây đều là xe của Lạc Mộ Thâm sao? Ôi trời ơi, anh ta có mấy cái mông để ngồi đây?

Lạc Mộ Thâm ấn vào chiếc chìa khóa trong tay, một chiếc Lamborghini màu bạc sang trọng đẹp đẽ sáng lên, hai bên cánh cửa như càng cua nhẹ nhàng nâng lên, Lạc Mộ Thâm ngồi vào vị trí lái xe, sau đó hất hàm hướng về phía tôi: “ Lên xe.”

Tôi đành phải lên xe, mặc dù tôi rất không thích ngồi xe của Lạc Mộ Thâm, tại vì anh ta lái xe nhanh quá, mỗi lần ngồi xe của anh ta, đều có cảm giác say tàu say xe, cái cảm giác đó ấy à, cực kì không tốt.

Nhưng, tôi lại không dám trái ý, chỉ sợ sếp lớn này nói tôi cho sướng mà không biết đường hưởng.

Tôi run cầm cập ì ạch mất nửa ngày, mới tìm thấy dây an toàn ở đâu, lại run rẩy thắt dây xong, khi ngẩng đầu lên, mặt của Lạc Mộ Thâm giống như đã thành một tầng băng đá rồi.

“ tôi chưa gặp qua người con gái nào rắc rối như cô.” Anh ta lạnh lùng nói.

Tôi quả thực có vẻ tức quá, không kiềm được vì bản thân mà biện minh: “ Đó là vì Lạc Tổng anh chưa gặp những người con gái như chúng tôi, người mà anh qua lại giao thiệp đều là đại minh tinh, người mẫu, ca sĩ, các loại xe người ta đều ngồi quen rồi, tôi chỉ là người con gái bình thường xuất thân từ gia đình bình dân, tôi từ trước đến nay đều chưa nhìn thấy những chiếc xe đắt đỏ thế này, tôi đương nhiên không tìm thấy dây an toàn ở đâu, tôi có thể tìm thấy đã là rất giỏi rồi.”

Lạc Mộ Thâm mặc dù đã đeo chiếc kính râm rồi, nhưng tôi vẫn cảm giác thấy ánh mắt băng đá đó qua chiếc kính râm đó tàn nhẫn cho tôi mất nhát dao rồi.

“ Chính là cái mồm cũng không biết sợ là gì.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Tôi cũng chỉ là vì bản thân phân rõ một chút, tôi không muốn bị người khác đổ oan.” Tôi giận dỗi nói.

Âm thanh của chữ cuối cùng vừa dứt, chiếc Lamborghini đã khởi động cái “vút”, mà tim của tôi vẫn theo quán tính đang ở một chỗ, mẹ ơi, cái cảm giác này, quả thực khó chịu quá, tôi vội vàng ngậm chặt mồm lại, ông chủ của tôi, anh không thể lái chậm một chút được sao?

Đây lại không phải nhanh chóng đi đầu thai lần nữa.

Lạc Mộ Thâm dường như ý thức được bộ dạng khác thường của tôi, anh ta giảm tốc độ xe xuống.

“ Loại con gái như cô thật là phiền phức.” Anh ta lạnh lùng nói.

Tôi thề, nếu không phải anh ta là sếp của tôi, tôi thật rất muốn cho anh ta một quả đấm, cái gì mà gọi tôi là loại con gái thật phiền phức?

Loại người phụ nữ như tôi là loại phụ nữ gì?

Tôi dùng ánh mắt căm giận trừng mắt liếc anh ta, lại sợ bị anh ta phát hiện.

Lúc này, điện thoại của Lạc Mộ Thâm vang lên, anh ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn, rút điện thoại ra, ném lên trên đùi tôi, rồi nói: “ Cô nghe đi!”

“ Tôi?” tôi kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại nạm kim cương không ngừng vang lên trên đùi. Bên trên không hiển thị tên người gọi, chỉ là một dãy những con số.

“ Cô không phải là thư ký của tôi sao?” Lạc Mộ Thâm nói.

Anh ta nói như thế, tôi mới thật sự kích động, anh ta thật sự muốn thăng chức cho tôi thành thư ký của anh ta sao?

Thế thì, thư ký nghe điện thoại cho sếp là nên làm rồi.

Tôi vội vàng nghe điện thoại của anh ta, còn chưa kịp nói gì, một giọng phụ nữ nói nũng nịu từ bên trong chuyển đến: “ Mộ Thâm......”

Ôi mẹ ơi, giọng nói đó ngọt ngào quá, đến cấp độ cao rồi.

Có điều giọng nói này sao mà quen thế không biết?

Tôi chớp chớp mắt, giọng nhẹ nhàng: “ Xin hỏi cô là ai thế?”

Giọng nữ trong điện thoại hiện rõ vẻ ngập ngừng một chút: “ Đây không phải là điện thoại của Lạc Mộ Thâm sao?”

“ Đúng rồi, Lạc Tổng đang lái xe.” Tôi thật thà nói.

“ Thế cô là ai?” Giọng nữ đó mang đầy vẻ cảnh giác và cố ý.

“ A, tôi là thư ký của anh ấy.” Tôi đành phải nói như thế, vừa nói, vừa liếc sang Lạc Mộ Thâm đang lái xe bên cạnh, khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không một chút biểu cảm đó.

“ Ồ, cô thư ký, phiền cô để Lạc Mộ Thâm nghe điện thoại một chút.” Giọng nữ đó nhẹ nhàng nói, thái độ đối với tôi có vẻ dịu dàng xuống.

“ Xin lỗi, Lạc Tổng đang lái xe, không thể nghe được điện thoại.” Tôi vội vàng nói.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi.

“ Thế thì phiền cô chuyển lời lát nữa nhờ Lạc Tổng gọi lại giúp tôi, được không?” Giọng nữ nhẹ nhàng điềm đạm đó nói.

“ Được rồi, xin hỏi xưng hô với cô thế nào?” tôi lễ phép hỏi.

“ Tôi là Trương Bích Đình.” Giọng nói đó đáp.

Trương Bích Đình?

Nếu không phải có dây an toàn kéo lại, tôi suýt chút nữa từ vị trí ghế phụ nhảy lên, đầu đập lên nóc xe rồi.

Trương Bích Đình này, minh tinh Trương Bích Đình này, buổi chiều còn ở cửa hàng chuyên bán đồ Hermes tranh cướp túi với tôi, bây giờ, vậy mà cô ta dùng giọng nói dịu dàng nói qua điện thoại với tôi? Tôi quả thật không dám tin vào tai của mình nữa rồi.

Lạc Mộ Thâm rõ ràng nghe thấy rồi, anh ta lạnh lùng nói: “ Nói với cô ta, tôi sẽ không gọi điện cho cô ta, chúng tôi chia tay rồi.”

“ A?” Tôi quả thật không biết nói thế nào với Trương Bích Đình, tôi bây giờ biết đó là, đại minh tinh ngông cuồng tự cao tự đại này bị Lạc Mộ Thâm đá rồi.

Tên Lạc Mộ Thâm biệt danh lạnh lùng phong lưu này thật sự tàn nhẫn à, vài ngày trước còn truyền ra ngoài vụ tai tiếng tình dục với Trương Bích Đình, hai người còn tình cảm ngọt ngào, bị bọn chó săn tin chụp lúc thuê phòng ra vào khách sạn xa hoa, vậy mà bây giờ anh ta lạnh lùng ném bỏ người đẹp này như thế, giống như vứt bỏ một miếng giẻ lau vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.