Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 35: Tử tước Robert




“ Đương nhiên có thể quy đổi, chỉ có điều, tại vì số tiền quá lớn, nếu như đổi thành tiền mặt thì hôm nay không đổi được, tôi có thể hẹn trước giúp cô, ngày mai cô có thể đến rút tiền mặt, nếu như cô cần thẻ ngân hàng, hôm nay tôi có thể làm giúp cô, như thế tiền của cô sẽ để dành trong thẻ ngân hàng, cô tuỳ ý có thể quẹt thẻ sử dụng.” Thái độ của cô phục vụ càng nhiệt tình hơn.

Tôi quả thật không dám tin vào tai của mình nữa rồi, tấm séc đó là có thật, là có thật.

Tôi suýt chút nữa gào thét lên.

“ Còn tấm này, cô xem giúp tôi.” Tôi lại bỏ một tấm séc khác ra, đưa cho cô nhân viên ngân hàng.

Nhân viên ngân hàng giám định tỉ mỉ, sau đó lại nói với tôi: “ Tấm séc này với tấm sec vừa nãy giống nhau. Đều có thể đổi được.”

Tôi gần như sắp ngất rồi, mẹ ơi, hạnh phúc này đến đột ngột quá, tôi thật sự đón nhận không nổi rồi.

Tôi bây giờ biến thành tiểu nhà giàu có hai trăm vạn trong tay rồi sao?

Cô nhân viên ngân hàng đó nhìn tôi bằng hai con mắt trực diện, dáng vẻ ngây ngô, cô ta cười nói: “ Xin hỏi, cô có cần hẹn trước hay làm thẻ ngân hàng.”

“......,” Tôi lúc này mới phản ứng lại, “ Giúp tôi làm thẻ ngân hàng là được rồi. Đều dự trữ trong thẻ.”

“ Được rồi, cô đợt một chút.” Cô nhân viên ngân hàng lập tức nhanh gọn giúp tôi làm thẻ ngân hàng, cười tươi sáng sủa đưa giao vào tay tôi thẻ ngân hàng, “ Thưa cô, lần sau khi cô đến, không cần đến quầy xếp hàng, cô có thể đi thẳng đến phòng Vip bên kia làm thủ tục nghiệp vụ. Trong phòng còn có cà phê nước hoa quả..., rất thoải mái.”

Thuận theo hướng tay chỉ của cô ta, tôi nhìn thấy quả nhiên phía đó có một phòng bày trí rất đẹp đẽ, ngoài cửa có biển hiệu là khu vực VIP.

Tôi không kiềm chế được trong lòng chửi một câu: Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà có nhiều tiền lại có thể đến khu vực VIP đó uống cà phê nước hoa quả rồi làm thủ tục, còn người dân thường lại phải xếp hàng dài, rốt cuộc đây là thế giới kiểu gì nữa?

Tôi từ tay cô nhân viên ngân hàng nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng vàng rực rỡ, quả thật không biết ra khỏi ngân hàng thế nào.

Bên trong tấm thẻ này có hai trăm vạn tệ, tôi có thể quẹt thẻ mua đồ mà mình muốn sao?

Nói như thế, tôi cũng có thể giống như mấy cô người đẹp nổi tiếng thời thượng mua LV, mua HERMES, mua CHANEL?

Ai da, không sai nói không chừng tôi còn có thể mua được chiếc ô tô nữa kìa?

Tôi tiếp tục giống như bà lão toàn thân run rẩy đi vào một cửa hàng chuyên đồ Hermes, nhìn thấy tôi mặc quần áo đơn giản giá rẻ, nhân viên bán hàng của cửa hàng Hermes đến nhìn cũng không buồn nhìn tôi.

Nếu không phải người ta nói những cô nhân viên bán hàng xa xỉ phẩm là kẻ nịnh hót nhất đồng thời cũng chính là ánh mắt nham hiểm nhất, bọn họ cũng có thể trong thời gian ngắn nhất có thể nhìn ra một người có thực lực kinh tế để có thể mua được sản phẩm của họ hay không, bọn họ sẽ không dành thời gian và lãng phí sinh lực để ở bên cạnh người phụ nữa mà không mua nổi được túi của bọn họ.

Đặc biết là kiểu người như tôi, vừa nhìn là biết học sinh nghèo rồi.

Thật là mắt chó xem người nghèo, trong lòng tôi ra sức chửi bới.

Không còn cách nào, đây là thế giới của tiền bạc cao nhất mà!

Tôi ở bên trong xem hết một lượt, không ngừng chép miệng: Ông trời ơi, ở trong này bất cứ cái túi nào cũng trên một vạn tệ, mười mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn, cướp tiền à? Cướp ngân hàng cũng không thể cướp được nhiều như thế !! Người có tiền trên thế giới này thật sự có nhiều như thế sao?”

Nhìn vừa ý được một chiếc túi hàng nhái màu xanh thẫm, tôi tốn rất nhiền công sức mới có thể nhìn rõ trên nhãn có thế số 0, tôi khinh, thì ra là 20 vạn.

Một cái túi hai mươi vạn, một chiếc xe giá cả trung bình cũng là hai mươi vạn đấy?

Làm sao , xách cái túi này có thể biến thành con nhện sao?

Tôi dùng ánh mắt giận đời nhìn cái túi nổi tiếng quý báu đó, đương nhiên, mấy cô nhân viên bán hàng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường.

Đây không phải là chiếc túi da thật chứ? Tại sao lại có thể đắt như thế?

Tôi chìa tay sờ nhẹ vào chiếc túi đó, mặc dù rất đẹp, nhưng cũng không đáng giá như thế chứ?

“ Tôi nói thưa cô, chiếc túi đó không thể tuỳ ý sờ mò, sờ hỏng là không đền nổi đâu.” Một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp tiến đến, trong giọng nói mang cả gai đến.

Không sai, là mang cả gai.

Ánh mắt xem thường của cô ta nhìn chiếc túi nhỏ phổ thông trong cánh tay tôi, mắt lật lên lật xuống dường như không nhìn thấy lòng trắng nữa rồi: “ Kiểu dáng này là hai mươi năm vạn.”

Cô ta nhấn mạnh nói hai mươi năm vạn, dường như muốn doạ tôi vậy.

Tôi ghét nhất loại người mắt chó xem thường người nghèo.

Tôi đang định nói, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót “ lộp cộp lộp cộp”, tôi còn chưa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cô nhân viên phục vụ xem thường tôi đó dường như một trận gió chạy nhanh ra phía đó.

“ Ây zô, cô Trương Bích Đình, cô đến rồi à? Chiếc túi kiểu dáng mới nhất mà cô đặt đã về đến rồi.” Trên mặt cô nhân viên bán hàng đó cười rạng rỡ, thái độ phục vụ với tôi hoàn toàn khác nhau.

Trương Bích Đình?

Tôi giật mình quay đầu lại.

Ồ ồ, Vậy mà lại gặp cô minh tinh gợi cảm này rồi, hôm qua gặp ở trong Hạ Cung, mặc bộ bikini thiếu vải với Lạc Mộ Thâm lẫn lộn với nhau, xem ra mối quan hệ với ông chủ phong lưu rất tốt, đương nhiên, sau đó, tôi không biết cô ta về thế nào.

Tôi sững sờ nhìn nữ minh tinh hào quang muôn trượng này, chỉ nhìn cô ta toàn thân hàng hiệu, càng hiện rõ những chỗ lồi lõm trên thân hình cực kì bốc lửa của cô ta, tạo hình mái tóc gợn sóng màu nâu sẫm thật là phong tình lẳng lơ, hết sức quyến rũ!

Trợ lý sau lưng khoác cho cô ta chiếc túi hàng hiệu, cũng với dáng vẻ nét mặt kiêu ngạo đó.

Vốn dĩ cô nhân viên bán hàng đó thái độ với tôi cực kì ngạo mạn thì lại cúi đầu khom lưng : “ Cô Trương, cô nhìn xem, đây là màu sắc mà cô thích nhất, số lượng hạn chế toàn cầu nhé, cửa hàng chúng tôi à, cái đầu tiên đã cướp về giúp cô rồi, cô đại minh tinh xinh đẹp như thế, thích hợp nhất với chiếc túi hàng hiệu này rồi.”

Trương Bích Đình kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hừ một tiếng tinh tế từ mũi thở ra, cô ta khoác thử chiếc túi mà có thể mua được cả một chiếc xe, chuyển động ở trước chiếc gương to to đó với tư thế yểu điệu gợi cảm, thật sự vô cùng xinh đẹp. Tôi sắp nhìn ngớ người rồi, thảo nào mà Lạc Mộ Thâm lại thích đại minh tinh như thế, đàn ông mà, ai có thể kiềm chế được trước sự cám dỗ này!

Tôi mặc dù là con gái, mà còn nhìn đã mắt như thế.

“ Cô Trương, cô xem chiếc túi này thế nào?” Cô nhân viên bán hàng cười nói.

“ Ưh, rất tuyệt, mua thôi.” Trương Bích Đình nói.

“ Vâng, mau gói túi lại cho cô Trương.” Cô nhân viên bán hàng vội vàng nói, cô ta lại lập tức, “ Cô Trương, vẫn còn các loại túi kiểu dáng mới khác, có cần chọn nữa không?”

“ Ưh, Xem một chút đã.” Trương Bích Đình đến chỗ hàng hoá đắt đỏ đó chọn đi chọn lại. Lại chọn vài chiếc túi nữa, hừ, máy chiếc túi kiểu mới đẹp đẽ đó, đều có thể mua được chiếc xe ô tô rồi.

Tôi thừa nhận tôi đích thực là dân thành thị nhỏ bé rồi.

Lúc này, trợ lí đằng sau cô ta cười nói, ngón tay nhỏ chỉ vào trong tủ đặt chiếc kẹp cà-vạt khảm nạm kim cương, nói nhỏ: “ Bích Đình, cô xem chiếc kẹp cà-vạt này, nếu như mua cho Lạc tiên sinh, anh ấy sẽ rất thích đấy?”

Tại sao tôi lại nghe thấy ư? Tại vì tai của tôi quả thật quá nhanh nhạy rồi, mặc dù giọng nói nhỏ như thế tôi cũng nghe được rất rõ ràng.

Được thôi, tôi cảm thấy trợ lý đó dường như cố tình muốn cho người khác biết Trương Bích Đình và Lạc Mộ Thâm đang yêu nhau, suy cho cùng, yêu Lạc Mộ Thâm, có thể nâng được giá trị của Trương Bích Đình lên, thế thì Lạc Mộ Thâm là người gì?

“ Đúng rồi?” Trương Bích Đình lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt to dính mấy tầng lông mi giả của cô ta nhìn chiếc kẹp cà-vạt đẹp đẽ đó, “ ưh, cũng rất tuyệt. Còn cả dây thắt lưng da bên cạnh, cũng rất đẹp, đều mua đi.”

Tôi nheo nheo lông mày, thôi đi, người ta là đại minh tinh, người có tiền, lại với Lạc Mộ Thâm yêu nhau, lực mua sắm của người ta chắc chắn khiến người khác giật mình, tôi vẫn không nên xem người ta nữa, cho nên tôi im lặng cúi đầu tiếp tục xem chiếc túi đắt tiền đó, suy nghĩ mua cho mình một chiếc, dù cho đó là cái rẻ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.