Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 25: Đến hoàng cung




“ Ồ, cô Nhuỵ thật là chu đáo quá.” Mấy tên đàn ông đó thật sự vui sướng lên tận đầu rồi, cười đến nỗi chỉ thấy răng chứ không thấy mắt. “ Quá lời quá lời rồi.” Tôi cười nói, “ Tôi hơi đau đầu, xin phép rút lui trước, có việc gì, gọi điện cho tôi là được rồi.” “ Được được, cô Nhuỵ, cô ở cùng chúng tôi cả một ngày, cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi!” Giám đốc Cố khoan hồng độ lượng nói. Tôi biết, họ không phải quan tâm tôi, mà tôi cái bóng đèn này không còn ở đây nữa, họ sẽ chơi đùa vui hơn, thực ra dự đoán, họ đang mong chờ để ôm mấy cô tiếp viên xinh đẹp này vào trong phòng để ăn chơi trác táng rồi. Hạ Cung này, thực ra không phải là nơi để cho người có tiền ăn chơi trác táng ư? Có mấy ai mà đưa vợ con đến đây chơi? Thực ra đều là lòng đã hiểu lòng rồi. Tôi cười nói tạm biệt với mấy vị khách hàng đó, sau đó dự định đi qua khu vui chơi dưới nước đến chỗ thanh toán, nhưng khi tôi đang đi qua chỗ vui chơi dưới nước dành cho khách hạng sang ( khu vui chơi dưới nước là khu độc lập bí mật chuyên dành cho những vị khách có thân phận địa vị cao sáng lập ra), đột nhiên tôi phát hiện có một người với thân hình cực kì ngạo nghễ, nét mặt của người con gái vô cùng diễm lệ đang hướng đến khu vui chơi dành cho khách hạng sang. Cô ta mặc trên người bộ bikini màu đỏ gợi cảm, bộ bikini thiếu vải đáng thương đó càng làm nổi lên làn da trắng như tuyết của cô ta, mái tóc gợn sóng màu nâu sẫm rối tung sau lưng, thật là duyên dáng xinh tươi. Cô ta cao khoảng trên dưới 1m72, do đó hiện rõ cao hơn chiều cao 1m67 của tôi một chút. Nếu không tại sao nói Hạ Cung là nơi để cho người có tiền vui chơi? Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, bởi vì rất nhiều người có tiền mang theo người đẹp đến đây mà. Tôi nhíu mày nhẹ, có điều người đẹp này nhìn ánh mắt rất quen, không biết có phải minh tinh nào không, hình như nhìn thấy trên tivi hoặc trên tạp chí thì phải, tôi đã từng nói qua bình thường tôi đối với lĩnh vực giải trí không quan tâm lắm, cũng rất ít xem minh tinh nói gì, cho nên tôi chỉ là nhìn thấy quen, nhưng không nhận ra. Nếu như Châu Đình đến thì tốt, không kể là ai, nhìn qua ai cũng có thể nhận ra, nếu không thì sao lại nói tiểu thiên hậu bát quái của đại học A! Có điều khiến tôi rất ngạc nhiên đó là, người đẹp này lát nữa phải xuống nước rồi, còn trang điểm đậm như thế, lẽ nào không sợ trôi mất lớp trang điểm sao? Tôi thật sự tò mò quá. Tôi đi trộm theo sau người đẹp với dáng vẻ đong đưa đó, chỉ thấy cô ta quay mông đến phòng nghỉ ngơi, đến nằm bên cạnh người đàn ông đang nằm đọc sách trên ghế nghỉ. Chỉ nhìn thấy cô ta dịu dàng tình cảm cong cái lưng xuống, khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rồi, đây không phải là minh tinh điện ảnh nổi tiếng lẳng lơ sao, biệt hiệu “ thần tên lửa thích chưng diện” Trương Bích Đình sao? Không sai, chính là cô ta. Vậy mà cô ta đến khu vui chơi Hạ Cung sao? Cùng một người đàn ông? Người đàn ông đó là ai? Tôi nhìn hướng về phía mặt người đàn ông đó, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó ngửa lên, tôi không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy anh ta giơ cánh tay, ôm lấy vai của Trương Bích Đình, dùng lực kéo, Trương Bích Đình đó nũng nịu ngã lên người đàn ông đó, hình như hai người quấn lấy nhau như rắn quấn. Cảnh tượng đó, thật là sôi động nóng bỏng, hình như trước mắt tôi đang diễn trực tiếp một bộ phim tình yêu nóng bỏng. Tôi suýt chút nữa mũi phụt máu, thật sự là bản người thật, mà thân hình nam diễn viên chính nữ diễn viên chính đẹp như thế, quá gợi cảm. Người đàn ông ép Trương Châu Đình nằm trên chiếc ghế, người đàn ông thân hình đẹp chân dài, lại còn hình dáng chiếc bát chạm khắc ben cạnh sườn lập tức đập vào đôi mắt cận 1.5 của tôi, nhìn thấy, tôi suýt nữa say, tại sao? Tại vì người đàn ông hẹn hò người đẹp gợi cảm này vậy mà lại là tên háo sắc mặt lạnh như băng tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm của tôi. Người yêu bây giờ của hắn ta là Trương Bích Đình sao? Tôi đang sững sờ, một người phục vụ của khu khách vip tiến đến, nhìn thấy bộ dạng lấm la lấm lét của tôi, anh ta lập tức nói: “ Cô à, xin hỏi cô có việc gì không?” “ A, không sao, không sao, tôi chỉ là đi nhầm rồi, tôi cần đi thanh toán.” Tôi vội vàng nhỏ giọng nói, muốn thừa cơ chạy trốn, nhưng, đối thoại của tôi và người phục vụ đó, ngược lại hoàn toàn lọt vào tai của Lạc Mộ Thâm. Tôi thấy anh ta hơi nghiêng nghiêng mặt, đôi mắt nhạy bén và sắc lạnh đó chính xác là dừng lại trên mặt tôi, tôi cảm giác giống như tôi bị anh ta lăng trì tùng xẻo vậy. Trời ơi, tại sao tôi lại gặp ông chủ của tôi ở nơi này? Nhưng hi vọng anh ta không nhận ra tôi! Tôi “ vèo ” 1 cái quay đầu lại, muốn chạy trốn thật nhanh, mẹ ơi, rốt cuộc tôi may mắn hay là đen đủi đây? Dáng vẻ này của tôi, vậy mà bị Lạc Mộ Thâm nhìn thấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.