Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 21: Đại đế là tên biến thái!




Nói thật, ở trong cái tập thể toàn những thư ký xinh đẹp này, tôi và Trần An An cũng được xem là những người nổi tiếng, có thể nói là số một số hai ở đây. "Chị Giản Doanh này, chị nói quá rồi, chúng em đều là những người mới, làm gì có cơ hội ở đây?Nếu là đề bạt một thư ký mới thì sếp Dương phải đề bạt những người có thâm niên làm việc lâu như chị Giản Doanh đây mới đúng!" Trần An An cười nói. "Đúng Đúng." Tôi vội vàng đáp theo. Giản Doanh chắc chắn rất vui, nhưng, chị ta không thể hiện một chút gì trên nét mặt của mình, nhưng hiện trong đôi mắt xinh đẹp của chị ta là một vẻ tràn đầy sự tự tin, đắc ý. "Mọi người đừng nói vậy nữa, còn có rất nhiều người xuất sắc hơn tôi mà."Giản Doanh cười nói, "đúng rồi, An An, Tư Nhụy, buổi tối hai em có rảnh không?" Tôi chớp chớp mắt: "rảnh ạ?Chị Giản Doanh, có chuyện gì thế?" "Là như thế này, có chuyện vui đấy," Giản Doanh với vẻ mặt thần bí nói:"Là như thế này, buổi tối công ty có vài khách hàng tới, sếp Dương bảo thư ký chúng ta chọn lấy hai người tới tiếp những vị khách đó, Tư Nhụy, em và An An có muốn đi không?Đây chính là cơ hội để thể hiện năng lực của mình đấy, nếu khách hàng hài lòng, ký vào hợp đồng thì hai em sẽ lập một công lớn cho công ty đấy có biết không?Lại còn có cơ hội tạo ấn tượng với sếp Dương nữa? Dù lần này không lên chức được thì lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy?" "Thật ạ?" Tôi vui mừng nói, đây đúng là chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống! "Bọn em đi được!" Tôi đang nghĩ trả lời như vậy, đột nhiên nghĩ tới một việc quan trọng khác, bởi vì Châu Đình mấy ngày trước ứng tuyển vào một công ty nghiên cứu, công ty đã chuẩn bị chỗ ở, nên tối nay cô ấy muốn thu dọn đồ đạc để ngày mai chuyển qua. Vốn dĩ nhận lời tối nay giúp Châu Đình thu dọn đồ đạc, nhưng.......vừa đẹp, nhân chuyện này rủ luôn cô ấy đi cùng. Tôi nhìn về Trần An An, chắc chắn An An cũng đang nghĩ tới chuyện này, cô ấy do dự một lúc rồi nhìn về phía tôi. Tôi biết, An An trông chờ vào cơ hội này như thế này, hi vọng có thể thể hiện bản thân với công ty như thế nào, vốn dĩ tôi và Châu Đình cùng với cô ấy thuê chung phòng, nhưng do các nguyên do khác nhau mà không còn ở đó rồi, bây giờ chỉ còn có Trần An An, nghĩ tới đây, tôi cảm thấy rất xin lỗi An An, cho nên, tôi nghĩ cơ hội lần này nên nhường cho cô ấy. "An An, tối nay mình và Châu Đình thu dọn đồ là được rồi, cậu đi đi." Tôi nói với An An. "Cậu không đi nữa à?" An An hỏi lại, Giản Doanh cũng tỏ ra bất ngờ quay sang nhìn tôi nói: "cơ hội tốt như vậy sao lại không đi chứ?" "Tối nay mình còn có việc khác rồi, với lại mình cũng không thích tiếp rượu lắm." Tôi cười và nói với Trần An An, "yên tâm, Châu Đình còn có mình rồi." An An cảm kích nhìn tôi. "Được rồi, thế em đi đi." Giản Doanh cười nói với Trần An An, "thực ra lúc đầu chị cũng rất muốn đi, nhưng tối nay chị còn có buổi tiệc khác, An An, em nhất định phải chăm sóc họ chu đáo đấy, thực ra đơn giản lắm, chỉ cần ăn, uống, nói chuyện vui, làm khách hàng vui là được rồi.Chi phí thì không phải lo, tất cả chi phí công ty đều trả." "Vâng, em biết rồi ạ." Trần An An gật đầu nhìn như gà đang mổ thức ăn vậy. "Ok, chiều nay đến chỗ chị lấy tài liệu liên quan đến khách hàng." Giản Doanh nhẹ nhàng mở rộng đôi mắt nói. Chị ấy cười nhìn vô cùng đáng yêu, chiếc khuyên tai màu xanh óng ánh càng làm cho gương mặt trắng xinh của chị thêm nổi bật hơn. "Vâng." Trần An An vội vã trả lời rồi cầm một cốc nước hoa quả đưa cho Giản Doanh. Có thể nhìn ra được An An đang rất vui, cho nên, cả buổi chiều cậu ấy luôn tươi cười, chăm chỉ ghi chép lại những thông tin tài liệu của khách hàng, sau khi hết giờ làm việc, cậu ấy chào tôi rồi đi ra sân bay đón khách hàng. Còn tôi, vẫn theo kết hoạch ban đầu, đi đến chỗ Châu Đình giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc, hành lý của con nha đầu này nhiều kinh khủng, chúng tôi thu dọn cả buổi tối mới xong được. Dọn một mạch đến nửa đêm, quay về nhà toàn thân tôi mỏi rã rời chân tay, cả đêm không nói được câu gì. Ngày thứ hai, khi tôi đến công ty, nhìn thấy Trần An An đã đến rồi. Tôi lập tức chạy đến trước mặt An An hỏi:"Tối qua thế nào? khách hàng đều hài lòng chứ cậu," An An đưa mắt sang, nhẹ nhàng nói: "Mình cũng không biết, không biết là họ có hài lòng hay không, dù sao mình cũng dẫn họ đi ăn Buffet, sau đó dẫn họ đi hát Karaoke, song hình như bọn họ không thích hát thì phải, người nào cũng thấy cúi đầu dán mắt vào điện thoại, một mình tao ôm lấy cái mic hát đến nửa đêm, lạ thật, không phải là bọn họ nói muốn hát sao?" "Ơ? họ không hát? cũng không thích?" Tôi cũng thấy thật là lạ.Đi hát, nhưng tất cả lại ôm lấy điện thoại, những vị khách này rút cuộc muốn làm gì đây? Hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì Giản Doanh bất ngờ từ đâu đến, cô ta mặc một chiếc váy màu tím nhìn rất đẹp, chiếc váy làm cho eo của cô ấy thon gọn, nét mặt cô ta lộ ra một vẻ vô cùng nghiêm túc. "Chị Giản Doanh." Tôi và Trần An An vội vàng chào. Giản Doanh nhìn thẳng vào Trần An An, "An An, em làm cái gì thế? Hôm qua em tiếp đãi khách thế nào vậy? họ rất không hài lòng đấy! Hôm nay sếp Dương tới hỏi tôi, nói khách hàng rất không vui." "Không vui?" Gương mặt nhỏ của An An đã trắng bệch lại, "không thế chứ ạ? em thấy họ vẫn rất vui mà." Lúc đó, nhìn cô ấy tỏ rõ vẻ sợ hãi. "Vui cái gì? sao cô không có chút động não nào à? người ta đi hát thì cô cũng phải sắp xếp chuẩn bị cho họ cả tiếp viên phục vụ chứ, một mình cô ôm lấy mic hát một mình làm gì? cô định làm ca sĩ à?" Giản Doanh tức giận nói," Haizzz, là tôi đánh giá các cô quá cao rồi, sinh viên vừa mới ra trường chắc chắn không ổn rồi, tôi đã nói với các cô rồi, không phải nghĩ đến chi phí, tiếp đãi khách hàng tốt là được, chi phí là do công ty chi trả, sao cô lại dốt thế cơ chứ? sếp Dương đang tức giận lắm có biết không." "Đó là những khách hàng quan trọng, họ không hài lòng rồi thì hợp đồng mấy triệu tệ cũng bay đi luôn." Giản Doanh đau xót nói. "A? Em....Em không biết." Trần An An như đang sắp khóc vậy. Tôi cũng chẳng hiểu nữa, haizzz, suy nghĩ đơn giản trong sáng như chúng tôi thì đâu thể nghĩ ra được những điều đó.Ai biết những vị khách đó lại muốn đi tìm tiếp viên cơ chứ? Nếu là tôi đi, tôi cũng chẳng nghĩ ra được! "Làm thế nào đây?" Trần An An sắp khóc đến nơi hỏi. "Đúng rồi, chị Giản Doanh, có cách nào cứu vãn được không chị?" Bọn em vừa mới tốt nghiệp ra trường, kinh nghiệm chưa có, tôi vội vã nói." "Tôi làm sao biết được có cách nào?" Giản Doanh nhún vai, lúc này, tôi thấy đôi mắt của chị ta như đang cười trên nỗi đau của người khác. Một lúc sau, tôi liền hiểu ra rồi. Chúng tôi đã trúng kế của Giản Doanh rồi. Thoạt đầu tỏ vẻ đàn chị quan tâm đến chúng tôi, tạo cho chúng tôi cơ hôi, nhưng thực ra là đẩy chúng tôi vào trong một cái bẫy, mới ra trường kinh nghiệm còn non nớt như chúng tôi làm sao biết được tâm người hiểm ác chứ? chúng tôi không hề biết những vị khách đó muốn tiếp đãi thế nào, vậy mà vẫn đưa những đứa còn non nớt như chúng tôi đi đón tiếp họ, đừng nói là Trần An An, giả dụ có là tôi, biết đâu tôi và Trần An An lại cùng nhau ôm mic hát đến nửa đêm cũng nên, như vậy những vì khách đặc biệt được kỳ vọng đó đương nhiên là không hài lòng rồi. Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giản Doanh, chẳng nhẽ Giản Doanh sớm nhìn thấy vẻ bề ngoài có vẻ xuất sắc của chúng tôi nên đã liệt chúng tôi vào danh sách đối thủ của cô ta sao, muốn sớm loại bỏ chúng tôi sao? Nghĩ đến đây, tôi kéo lấy tay đang lau nước mắt của An An: "An An, đừng khóc nữa, mình có một cách nhất định có thể cứu vãn được, dù sao thì những vị khách đó còn chưa đi mà đúng không?" " Nhưng......" An An vẫn còn đang lau nước mắt, khóc đến nỗi phấn trang điểm trên mặt cũng đang tan ra rồi. "Chúng ta đi tìm khách hàng, nhất định phải giải quyết ổn thỏa với họ, sau đó, chúng ta chẳng làm sao cả đâu." Tôi vội nói. "Giải quyết thế nào?" An An vừa khóc vừa nói, bên cạnh là Giản Doanh với vẻ mặt lạnh tanh đang nhìn chúng tôi. "Đợi mình." Tôi lập tức đi tới văn phòng giám đốc.Trần An An và Giản Doanh đều đứng ngây ra nhìn tôi tiến vào đó. Gõ cửa vào trong phòng của sếp Dương, quả nhiên tôi nhìn thấy sếp Dương đang rất tức giận, gọi điện mà giọng cứ ầm ầm. Nhìn thấy tôi, sếp lạnh nhạt nói:"Cô tới có việc gì?" Tôi cẩn thận đáp:"Sếp, việc tối qua có thể cho em và An An một cơ hội sửa sai không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.