Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 18: Đến Đế Đô




Giọng nói của anh ta làm tim tôi lại mềm xuống, tôi nghĩ rồi nói: “ Được rồi. Anh đợi chút.”

“ Anh đợi em ở cà phê 521 nhé? Nếu như em không đến, có lẽ sau này sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.” Đường Nhiên cẩn thận dè dặt nói.

Cà phê 521 là quán cà phê trước đây chúng tôi thường đến, lúc đó, Đường Nhiên đặc biệt thích cà phê ở nơi đó, mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng tôi thường xuyên lấy tiền làm gia sư mời anh ta uống một tách, ở đó chúng tôi thường xuyên gọi một tách cà phê, sau đó nghe những bài hát xưa cũ, ngồi ở quán cà phê cả một buổi chiều.

Tim tôi run lên một lúc, nhưng tôi vẫn đồng ý, có lẽ, tôi không phải là người nhẫn tâm như thế!

Tôi chải qua mái tóc đơn giản, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô xanh lam và một chiếc quần bò bạc màu đi ra khỏi cửa. Đứng ở bên đường bắt xe một lúc, vậy mà không bắt được xe, cuộc sống về đêm ở đây rất phong phú, cho nên kinh doanh taxi cực kì bận rộn.

Mà ở đây cách cà phê 251 còn rất xa, nếu như tôi bắt xe bus đến đó, có lẽ phải mất trên hai tiếng, làm thế nào đây?

Giữa lúc tôi đang lo lắng, đột nhiên nhớ đến chiếc chìa khoá xe mà Lạc Mộ Thâm để lại, thời đại học tôi đã học qua lái xe, cũng lái qua chiếc xe của bố tôi, không còn cách nào, vào lúc này, hay là mượn tạm xe của Lạc Mộ Thâm dùng!

Nghĩ đến đây, tôi lại quay lại khu nhà ở, lấy chìa khoá xe, sau đó vào thang máy trực tiếp xuống thẳng hầm để xe, xe sang ở đây rất nhiều, tôi tìm mất một lúc, đồng thời dùng chìa khoá xe thử, mới tìm thấy chiếc xe đó.

Vừa nhìn thấy chiếc xe đó, tôi không kiềm chế được hít một hơi lạnh, vốn dĩ cho rằng Lạc Mộ Thâm chỉ là nhân tiện để cho tôi sử dụng một chiếc xe cũ, nhưng không ngờ rằng đó là một chiếc X5 đời mới.

Tim của tôi không ngừng chuyển động, tên Lạc Mộ Thâm này tại sao đột nhiên lại tốt với tôi thế?

Anh ta rốt cục có mục đích gì?

Không còn kịp để nghĩ rốt cục sự việc là như thế nào nữa, tôi ngồi vào chiếc xe màu bạc đó, khởi động máy, hơi khó khăn một chút mới lái được chiếc xe ra khỏi hầm, đi lên đường.

Lái xe như trò vui, thật sự là ban đầu thì lạ lẫm sau đã quen rồi, rất nhanh là tôi lái thành thạo chiếc xe này, hơn nữa còn lái rất nhanh, không đến 10 phút là tôi đến quán cà phê 521 rồi, tôi dừng xe, bước xuống, nhìn thấy Đường Nhiên đứng ở cửa giương mắt đờ đẫn.

Rất hiển nhiên, anh ta thấy tôi từ trên chiếc X5 bước xuống, rất giật mình, mắt anh ta lộ vẻ kinh ngạc nhìn quanh chiếc xe lóng lánh đó mấy vòng, cuối cùng mới nhìn tôi.

Tôi trong lòng không kiềm chế nổi thở dài một tiếng.

“ Có việc gì vậy? Sốt ruột tìm tôi như thế?” Tôi nói.

“ Chiếc xe đó là......?” Đường Nhiên không trả lời câu hỏi của tôi, mà nhẹ giọng hỏi.

“ Ồ, của đồng nghiệp công ty, tôi mượn tạm dùng.” Tôi trả lời hời hợt.

Trả lời của tôi Đường Nhiên hiện rõ vẻ không tin, nhưng, anh ta cũng không hỏi sâu, mà vồn vã mở cửa quán cà phê: “ Tư Nhuỵ, mời vào.”

Tôi đi vào quán cà phê, người trong quán không nhiều, chúng tôi tuỳ ý tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ở đây có thể nhìn thấy rõ ràng đèn màu rực rỡ về đêm, đường phố xa hoa.

“ Cho hai tách matcha.” Đường Nhiên nói với cô phục vụ xinh đẹp.

“ Một tách matcha, một tách cà phê đắng.” Tôi sửa lại.

Đường Nhiên kinh ngạc nhìn tôi.

“ Tôi bây giờ đã không còn thích uống matcha nữa rồi, thích uống cà phê đắng.” Tôi nói, từ cái hôm mà Đường Nhiên bỏ rơi tôi, trong lòng tôi đều là đắng cay.

Đường Nhiên ngượng ngùng cười trừ.

Cà phê mang đến rất nhanh, tôi dùng chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ tách cà phê, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng quan sát Đường Nhiên, anh ta vẫn đẹp trai sáng sủa như thế, quần áo rất cầu kì tinh tế, điều này khiến tôi nhớ đến thời đại học, tôi tiết kiệm tiền ăn để mua cho anh ta những bộ quần áo đẹp, để trong lòng anh ta ao ước hư vinh càng ngày càng bành trướng, thực ra, sự thay đổi của anh ta, có lẽ có một phần trách nhiệm của tôi?

Tôi nheo nhẹ lông mày.

Tay của tôi bị Đường Nhiên nắm lấy, anh ta nhìn tôi tình cảm, mà trước đây không lâu, anh ta còn dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn tôi, thậm chí còn dơ tay đánh tôi. Thật là quá nực cười.

“ Nói đi, rốt cục có việc gì? Có phải có đồ gì rơi ở chỗ tôi không?” Tôi nhẹ nhàng nói, tỉnh bơ như không rút tay lại.

“ Tư Nhuỵ, anh và Lý Mộng Dao đã chia tay rồi.” Đường Nhiên chớp chớp lông mi dài đó, “ người con gái đó tráo trở lật lọng, hình như yêu người khác rồi, Tư Nhuỵ, anh phát hiện ra bản thân vẫn còn yêu em, Tư Nhuỵ, quay về bên anh nhé!”

Anh ta vừa nói, vừa rơi nước mắt: “ Tư Nhuỵ, là anh không đúng, trong phút chốc anh bị mê hoặc đến mờ mắt, một người con gái tốt như em lại không cần, vậy mà lại bị mê hoặc bởi con yêu quái đó, Tư Nhuỵ, anh biết em vẫn còn yêu anh có phải không, để chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Anh ta nói thật sự cảm động, vừa khóc, vừa kể lại thời đại học vui vẻ cho tôi nghe, nước mắt của anh ta khiến tim tôi loạn lên, đối diện người con trai mà tôi đã từng yêu thương thật lòng, tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới được, hoặc là nói, tôi có nên cho anh ta một cơ hội không? Nói cho cùng, con người ai cũng có lúc phạm sai lầm, có đúng không?

Tôi đang do dự, ngược lại nghe thấy âm thanh dễ nghe nhưng lạnh lùng chuyển đến bên tai: “ Xin lỗi, cậu sai rồi, cô ấy đã không còn yêu cậu nữa rồi.”

Tôi và Đường Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện bóng người cao to đang tiến đến gần, tôi giật mình há hốc miệng, là Lạc Mộ Thâm, anh ta vừa từ cửa đi vào, thật là lạ, tại sao lại gặp anh ta ở đây, thông thường nói đến quán cà phê này, Lạc Mộ Thâm là người có thân phận, sẽ không bao giờ đến đây.

Đường Nhiên cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, anh ta nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Anh là.....?”

“ Là người yêu mới của cô ấy” Lạc Mộ Thâm trả lời như thế, vẫn giọng điều lạnh lùng đó, anh ta chìa cánh tay dài ra, ôm tôi vào lòng, “ Nhuỵ Nhuỵ, giữa đêm khuya em ngồi đấy uống cà phê với người đàn ông khác, không sợ anh ghen sao?”

Trời ơi, thằng cha này đang nói xằng bậy cái gì thế? Tôi trờ thành người yêu của anh ta từ khi nào?

Tôi đang định phản bác, Lạc Mộ Thâm siết nhẹ tay tôi, tôi lập tức hiểu ra rồi, lặng yên không lên tiếng.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Đường Nhiên: “ Cậu là người đàn ông bỏ rơi Nhuỵ Nhuỵ phải không? Bây giờ vẫn còn mặt mũi đến tìm cô ấy à?”

“ Tôi......” Đường Nhiên không biết phải nói gì, thực ra, anh ta đã bị Lạc Mộ Thâm chọc cho tức rồi.

“ Một người đàn ông ham hư vinh mưu đồ trèo cành cao, bây giờ phát hiện cành cây đó gãy rồi, cho nên muốn quay lại tìm người yêu cũ bắt đầu lại từ đầu, người yêu cũ là chỗ để nhận rác ư?” Lạc Mộ Thâm nói không chút nể nang: “ Tôi nói, cậu thật là kẻ không có thể diện.”

“ Anh, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?” Đường Nhiên rất không phục liền đứng lên, ngẩng mặt lên nhìn Lạc Mộ Thâm, nhưng cũng không dám manh động gì.

Chiều cao của Đường Nhiên khoảng trên dưới 1m7, còn Lạc Mộ Thâm ít nhất cũng phải hơn nửa đầu Đường Nhiên, không chỉ là chiều cao, trên công việc, Đường Nhiên căn bản cũng không so được với Lạc Mộ Thâm, tôi cứng họng líu lưỡi nhìn hai người này, dường như nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Hai người này, một người là người yêu cũ bỏ rơi tôi, một người không dám xem thường đó là ông chủ của tôi, vậy mà vì tôi mà giằng co đối đầu.

Lạc Mộ Thâm nhìn vẻ không phục trong mắt Đường Nhiên, anh ta cười khẩy nói: “ Dựa vào gì à? Dựa vào tên khốn như cậu, dựa vào là người yêu của Nhuỵ Nhuỵ.”

“ Tôi....” Tôi muốn giải thích một chút, nhưng bị Lạc Mộ Thâm ôm chặt hơn, “ biết điều thì cút đi cho tôi, nếu như để tôi biết cậu lại quấy rầy Nhuỵ Nhuỵ, tôi sẽ tháo rời chân của cậu, cậu có tin không?”

Giọng nói của anh ta lạnh lùng mà tàn nhẫn không gì bằng, khiến người khác không lạnh mà run.

Tôi biết anh ta không phải đang doạ Đường Nhiên, dựa vào Lạc Mộ Thâm anh ta, có gì mà anh ta không dám chứ?

“ Nhuỵ Nhuỵ......” Đường Nhiên quay người dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi.

Nhưng Lạc Mộ Thâm ngược lại không để cho tôi nói ôm tôi đi hướng ra ngoài cửa, một chút cũng không cho phép tôi tranh luận, cánh tay của anh ta giống như là gang thép vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.